Thế nhưng đáp lại lời bà cụ là những ánh mắt sáng rực
không hề nao núng. Làm sao mà hai người Hồng Long cùng Tôn Giang
có thể sợ hãi trước đám cướp tạp nham này cho được. Họ đều
là những người đã từng trải qua sinh tử vô số. Hơn thế nữa,
hiện giờ Hồng Long còn mang theo sức mạnh Power cấp hai và Tôn
Giang thì chẳng ai biết được. Nhưng dù sao một kẻ có thể tạo
nên Hắc Hỏa trong truyền thuyết thì chẳng phải là dạng vừa.
Khẽ mỉm cười, Tôn Giang cất tiếng:
- Này đừng có nhìn trừng trừng nhau như vậy chứ. Các ngươi tốt nhất vẫn là nên rời đi thôi.
Không nói gì, một tên cao to lực lưỡng nhất trong bọn chỉ
liếc mắt về phía họ. Hai tên kia lập tức nhảy bật về phía
sau. Đồng thời từ trong tay tên phía bên Tôn Giang xuất hiện một
thanh đao khủng bố to ngang người, lưỡi dao sắc bén chói chang
dưới ánh mặt trời.
Trong lúc đó tên kia cũng giang hai tay ra. Một cơn áp lực
khủng bố lập tức hiển hiện ngay trong khoảng không gian đó. Đưa
tay ra trước mặt Tuyết Liên, Hồng Long khẽ nói:
- Em lui xuống chút đi Tuyết Liên, coi bộ chuyến này căng rồi đây.
Cả mấy phút trôi qua mà gần như hắn chẳng làm gì nổi cậu, tức giận, hắn gầm lên:
- Thằng khốn, mày có ngon đừng né.
Khẽ mỉm cười, Tôn Giang bước chân xoạt sang một bên, tay cậu
ta chộp vào một thân cây trúc khẳng khiu vốn là trụ đỡ cho một gian hàng. Mắt lóe sáng, cười tự tin, cậu ta cất tiếng:
- Vậy sao? Vậy ngươi cũng đừng né.
Tên kia nhìn cây trúc nhỏ bé trong tay Tôn Giang cười khinh miệt:
- Ha ha, chỉ mỗi cây trúc như thế mà muốn ta né. Đỡ chiêu.
Lưỡi đao loang lên một luồng sát khí mờ nhạt. Vệt đao loan
tưởng chừng như xé rách cả không khí. Nhoẻn miệng cười, Tôn
Giang nói khẽ:
- Xé rách không khí sao, lưỡi đao sắc đấy.
Vừa dứt lời, lưỡi đao kia đã đến ngay trước mặt cậu ta. Lùi lại một bước, Tôn Giang lập tức đưa thân trúc lên đỡ. Tên kia
vừa thấy vậy liền cười khẩy. Một thanh trúc nhỏ bé như thế
mà muốn đỡ được lưỡi đao vốn được mệnh danh là cắt sắt như
bùn sao. Tên này phải chết là không nghi ngờ gì được nữa.
Thế nhưng trái với những gì hắn tưởng tượng, lưỡi đao của
hắn không thể nhích được một phân nào trước thanh trúc kia chứ
đừng nói tới là chém đứt. Thoáng ngạc nhiên, thế nhưng cũng
rất nhanh chóng, hắn lui vội về sau.
Không đợi cho hắn kịp lấy lại thế, Tôn Giang đã dùng bộ
pháp của mình tiến về phía hắn như vũ bão. Thanh trúc trong
tay cậu ta lúc uốn lượn lúc thẳng tấp vô cùng điệu nghệ.
Dường như món vũ khí thô sơ này vào trong tay cậu ta chính là
một vật thể sống chứ không phải một thanh trúc vô tri vô giác.
Tên cướp kia liên tục bị cậu ta ép về phía sau. Tuy hắn biết đó là thanh trúc, thế nhưng có thể đỡ được lưỡi đao của hắn
thì đó chắc chắn không phải một vật tầm thường. Hơn thế nữa,
bộ pháp cùng cách di chuyển thanh trúc trong tay tên này vô cùng ảo diệu. Nếu kẻ đang chiến đấu với hắn cầm một món vũ khí
thật sự thì quả thật không biết làm sao mà hắn có thể cầm
cự nổi.
Trận chiến của Hồng Long và tên còn lại cũng bắt đầu trở
nên náo nhiệt. Lưỡi hỏa đao trong tay Hồng Long sáng rực lên màu
vàng chanh sáng chói. Điều này có thể cho thấy được nhiệt độ
mà Hồng Long có thể điều khiển đã vượt quá ngàn độ. Không khí xung quanh trận chiến cũng dần trở nên áp bức cùng khô khan hơn bao giờ hết.
Trái ngược với Hồng Long, tên kia dùng một thức sức mạnh vô
cùng quái lạ. Toàn bộ những đường chém của Hồng Long vào hắn
đều trượt đi một cách không minh bạch. Cứ như là tên này không
tồn tại ở không gian này vậy.
Lưỡi hảo đao trong tay cậu ta liên tục chém xuống từng đường
tạo nên độ nóng kinh khủng. Cả mặt đất cũng muốn bị sức nóng từ cậu ta mà thiêu cháy. Thế nhưng tên kia vẫn cứ thản nhiên
như không có chuyện gì. Nóng đầu, Hồng Long quát lên một tiếng
thật mãnh liệt. Không khí xung quanh cũng nhanh chóng khô đi gấp
mấy lần.
Nhoẻn miệng cười gian, tên kia lập tức nắm lấy thời cơ ấy
mà lao tới. Trong tay hắn xuất hiện một thanh đoản kiếm ngắn
màu trắng bạc. Lưỡi kiếm ấy như độc xà uốn éo đâm tới Hồng
Long với một góc độ khó mà hình dung nổi.
Cậu chàng này cũng là một tay không vừa, lưỡi đao vàng rực
sáng trắng quét ngang trước người cậu ta khiến cho lưỡi đoản
kiếm kia bị đánh bật đi ngay lập tức. Cùng lúc đó, tay trái
cậu ta tung ra một hỏa cầu nóng hực về phía tên kia.
- Lui!!!
Ngay khi quả cầu kia vừa bay ra, một giọng quát lớn vang lên
ngay sau lưng tên cướp. Cùng lúc đó là một lưỡi kiếm đen kịt
lao đến phá tan hỏa cầu của Hồng Long.
Tên cướp đang đấu với cậu ta lập tức lui lại. Đứng trước
mặt hắn hiện giờ là một người cao to lực lưỡng, từng cơ thịt
săn chắc nổi lên cuồn cuộn. Tên cướp vội vàng khom người:
- Thủ lĩnh, không cần người ra tay thuộc hạ cũng có thể chơi chết hắn.
Chấp tay sau lưng, người đó không quay đầu lại nhưng vẫn mang đến một luồng uy áp tuyệt đối. Hắn ta trầm trầm:
- Ngươi có thể xử hắn, nhưng mất khá nhiều thời gian. Ta
không muốn tốn thời gian vào những chuyện vô bổ. Ngươi hiểu
chứ.
- Thuộc hạ hiểu.
Tên cướp kia lập tức cung kính khoanh tay cúi đầu. Tên được gọi là thủ lĩnh nói tiếp:
- Gọi lão thập dừng tay lại đi. Một mình ta sẽ đối phó hai tên này.
Không đợi Tôn Giang than thở, tên thủ lĩnh đã biến mất. Cùng
lúc đó một nắm tay trong suốt khổng lồ hiện lên ngay sau lưng
cậu ta. Lập tức nhận ra mối nguy hiểm chết người ấy, Tôn Giang
nhanh chóng xoay người, hai tay cậu ta chụm lại tạo thành một
tấm khiên đỡ đấy nắm tay kia. Thế nhưng chấn động ầm ầm mãnh
liệt vào khoảng khắc hai sức mạnh chạm nhau kia khiến cho thân
hình Tôn Giang bị bắn văng về sau.
Không chần chừ, Hồng Long lập tức quét thanh đao của mình về
phía sau. Thế nhưng ở đó lại không có gì cả. Vội đưa mắt nhìn lên trên cao, bóng người của tên thủ lĩnh hiện ra trong khoảnh
khắc.
Dẫm chân thật mạnh, cả người Hồng Long lao đến hắn mới một
tốc độ như lưu tinh. Lưỡi đao chỉ để lại một vệt sáng kéo dài khiến người xem hoa mắt. Thế nhưng tên thủ lĩnh vào lúc ấy đã không còn ở đó nữa và tệ hơn là một nắm tay khác của hắn
đã được dịp đó đánh mạnh vào hông Hồng Long.
- Hắc hỏa sao? Cậu có thể chịu đựng được hay không đấy.
- Tớ sẽ cố gắng.
Đôi mắt Hồng Long ánh lên vẻ quyết tâm hiếm thấy. Khẽ gật
đầu, Tôn Giang chậm chạp đưa tay lên vuốt lấy lưỡi đao màu vàng
rực của cậu bạn mình. Tay cậu ta vuốt tới đâu thì ngọn lửa
vàng chói lóa kia lại hóa thành ngọn lửa phát ra ánh màu xanh đen huyền bí.
Khẽ liếc mắt nhìn về hai người họ, tên Hắc Quỷ kia lập tức vung thanh kiếm đen kia mà chém tới. Một luồng khí đen kịt
cường hoành mãnh liệt như thủy triều lao về phía họ. Luồng
khí khủng bố ấy hệt như muốn hủy diệt tất cả mọi thứ trên
đường nó đi.
Đôi mắt lóe sáng màu đỏ rực rỡ, mái tóc hóa thành một
ngọn lữa đỏ, Hồng Long bước lên một bước, thanh đao hắc hỏa
trong tay cậu ta chém xuống một đường mãnh liệt.
Không có chiêu thức hoa mỹ, một một tiếng động khủng bố nào phát ra, hai luồng sức mạnh đen kịt đối chọi với nhau rồi
biến đi trong nháy mắt. Hắc Quỷ lập tức ngơ ngác nhìn nơi vừa
xảy ra vụ va chạm kia. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được
một luồng uy áp khủng bố như thế đến từ một kẻ chỉ mang Power cấp hai. Gầm lên một tiếng, hắn lập tức nhảy bổ về hướng
Hồng Long.
Không chần chừ, Hồng Long cũng dẫm thật mạnh chân về phía
hắn. Thanh đao lửa trong tay cậu ta lóe lên bổ ngang bổ dọc.
Luồng khí đen của Hắc Quỷ hiện lên cường hoành khắp không gian
xung quanh hai người. Đứng ở đằng xa, người vận áo giáp hoàng
kim kia nhẹ nhàng đeo mũ trùm lên đầu rồi khẽ nói:
- Các ngươi bắt hết đám người của băng cướp ấy cho ta. Còn tên Hắc Quỷ ta sẽ tự thân đối phó.
Một tràng tiếng dạ ran vang lên đầy uy dũng. Ngay sau khi nhận lệnh, đám lính mặc giáp vàng kia lập tức lao đến tấn công
đám thuộc hạ của Hắc Quỷ.
Cùng lúc đó, cả thân thể của người được gọi là Đắc Quân
kia cũng trôi nổi trên không trung. Trong tay người đó dần hiện ra một lưỡi cự phủ khổng lồ phải to gấp đôi người. Khẽ nheo
mắt, Tôn Giang cười khẽ:
- Thật không ngờ có thể gặp được Thiên Quân Cự Phủ ở đây cơ đấy.
Trong lúc Tôn Giang còn đang xuýt xoa thì người đó đã cầm
lưỡi cự phủ quá khổ ấy lao vào trận chiến của Hắc Quỷ và
Hồng Long. Tuy không có hình thái khủng bố như món vũ khí của
hai tên kia nhưng lưỡi cự phủ trong tay hắn cũng có một chút
danh tiếng trên thế giới.
Thế giới này vốn có mười món vô thượng cổ thần khí chí
tôn từ thời Sáng Thế thần. Sau đó Hồng Hà cung và Cửu Long
tiễn trong truyền thuyết cũng dần xuất hiện. Dù không ai biết
gốc gác của chúng ra sao nhưng mỗi khi Cửu Long tiễn được đặt lên Hồng Hà cung thì không có một vô thượng cổ thần khí nào dám
đơn độc ngăn cản.
Ngay dưới những món vũ khí trong truyền thuyết ấy thì chính là những thần khí được người ta săn lùng và biết đến nhiều
hơn. Lục chủng thần binh là những món có khả năng đối đầu đơn
độc với vô thượng cổ thần khí. Mỗi thanh thần binh trong bảng
xếp hạng này đều thuộc loại khủng bố về khả năng điều khiển
nguyên tố trong tự nhiên.
Xuống dưới nữa là những món ma luyện của các nhân vật vĩ
đại từ xưa tới nay. Những món binh khí trong lâu đài kim cương
mà Quân Bá mê mẩn kia là một ví dụ điển hình cho loại binh khí này. Và thanh Thiên Quân Cự Phủ trong tay Đắc Quân đây cũng là
một trong những món vũ khí ma luyện nổi tiếng. Lưỡi cự phủ
này vốn được một vị tướng dưới triều đại của Hỏa Diệm thành sơ khai ma luyện. Trải qua trăm vạn cuộc chiến, uống máu không
biết bao nhiêu sinh mạng, thanh ma binh này gần như tạo nên một
sự khủng bố mạnh mẽ mỗi khi xuất hiện. Không hiểu sao giờ nó
lại nằm trong tay người mang tên Đắc Quân này được.
Quay lại trận chiến, với sự gia nhập của kẻ điều khiển một món ma binh như thế khiến Hắc Quỷ nhất thời lâm vào hiểm
cảnh. Tuy hắc hỏa đao trong tay Hồng Long không phải mà một món
thần binh lợi khí gì. Thế nhưng với sức nóng của hắc hỏa và
cả đao pháp của Hồng Long khiến cho Hắc Quỷ cảm thấy vô cùng
khó chịu. Hơn thế nữa, hắn còn phải luôn đề phòng lưỡi cự
phủ khổng lồ kia. Đây là một món ma binh nổi tiếng, độ hung
tàn của nó thật khỏi phải bàn cãi tới. Một đấu hai quả thật hắn khó lòng mà phòng bị.
Một vùng không gian rộng lớn lấy hắn làm tâm điểm bổng chốc trở nên im lặng tới đáng sợ.
Bằng đôi mắt không chút nhân tính của mình, hắn nhìn hai
người kia như những kẻ từ trên đỉnh thế giới soi xét thế nhân.
Ánh mắt của hắn như một vị thần.
Thanh hắc hỏa đao trong tay Hồng Long cũng tắt nhúm đi trong
giây lát. Lưỡi cự phủ trong tay Đắc Quân cũng không còn một
chút lực uy hiếp nào đáng kể nữa.
Thoáng ngạc nhiên, Tôn Giang cất tiếng:
- Đây là…
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu thì cậu ta đã nhận ra được
cái không gian này là gì. Bởi gì ngay lúc cậu ta định nói
chuyện thì cậu ta không còn cảm nhận được bất cứ chuyển động
nào của gió xung quanh mình nữa. Nói đúng hơn là hoàn toàn
không còn một tý không khí nào ở trong vùng không gian này. Một không gian tuyệt khí.
Đám binh lính và thuộc hạ của Hắc Quỷ cũng vô tình bị
chụp vào không gian này. Thuộc hạ Hắc Quỷ lập tức biết được
tuyệt kỹ không gian tuyệt khí này của thủ lĩnh mình. Thế nhưng giờ phút này làm sao bọn chúng có thể chạy thoát được. Một
khi đã rơi vào vùng không gian này thì chỉ có con đường chết,
không còn đường thoát.
Thế nhưng bọn chúng nguy mà không loạn, bằng tấn cả sức lực và chúng tàn khí ít ỏi ấy, bọn chúng lập tức lao đến tấn
công đám binh lính. Trong thời cơ quý giá như thế này, sao không
thử cuồng loạn một lần. Hơn thế nữa, trước đây bọn chúng cũng đã từng vài lần bị rơi vào không gian tuyệt khí này. Dù sao
thì cũng chẳng có gì đáng sợ cho lắm ngoại trừ cái chuyện
không có không khí để thở mà thôi.
Đối mặt với đám người đang cuồng loạn ấy, đám binh lính
lại trở nên hỗn loạn. Bởi vì từ lúc không gian này xuất hiện
họ đã cảm thấy có một cơn khó thở vô cớ kéo đến. Chẳng mấy
chốc, từ cơn khó thở ấy dần thở thành một cơn ác mộng thật
sự. Bởi gì dường như đám người kia đã quen với việc không gian
tuyệt khí này tồn tại, và còn kèm theo là cả sự điên cuồng
ấy tấn công tới tấp. Đám binh lính từ thế chiến thắng chuyển
dần sang thất bại.
Đối mặt trong trận chiến, Hồng Long cùng Đắc Quân lập tức
nhận biết được không gian đáng sợ này. Từng luồng khí lưu trong người họ nhanh chóng bị rút cạn. Lập tức nín thở, nhìn nhau, cả hai tức tốc lao tới Hắc Quỷ tấn công bằng tất cả những
gì còn lại của mình.