Vừa nghe xong thì Bạch Hàn đã mở to mắt mà nhìn Phong Lam
không chớp mắt, cả Hải Yến phía sau cũng trông đợi nhìn cậu.
Khẽ thở dài, cậu ta cất tiếng:
- Nếu như đúng với những gì Thời Không thần đã nói và mặc
định cho thế giới này là một dòng thời gian bất biến, chúng
ta hẳn phải tạo nên một sự thay thổi dòng thời gian lớn đến
mức có thể thay đổi được viễn cảnh tương lai đó, tạo nên một
dòng thời gian bất biến song song.
Xoa càm, khẽ trầm tư, Bạch Hàn lắc đầu:
- Thay đổi dòng thời gian, nói thì dễ nhưng làm vô cùng khó. Không nói tới chuyện phải tạo một sự kiện khiến dòng thời
gian thay đổi. Mỗi việc tìm một người có sức mạnh thời gian
còn khó hơn lên trời nữa cơ mà.
- Đúng vậy, các ngươi hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này đi. Không là sẽ không kịp đâu.
- Nhưng mà…
Không đợi cậu ta nói được lời nào, bằng một tốc độ nhanh
đến khó tưởng, ông ta đã đặt tay lên vai Phong Lam. Tay còn lại
ông cũng nhanh chóng chụp lấy vai Bạch Hàn trong khi Hải Yến vẫn
còn đang ghì chặt lấy tay cậu ta. Như nhận thấy có nguy hiểm,
Băng Giác Lang lập tức lao lên há răng nanh ra mà hướng tới ông.
Mắt lóe sáng, ông nói khẽ:
- Còn mày nữa, đi thôi!
Không chần chừ, người đó nhanh chóng đá chân lên không trung ngay lúc Băng Giác Lang vừa nhào tới.
Chưa kịp cất tiếng, cả ba người đều lập tức cảm thấy như
có một luồng sáng kéo dãn thân thể mình đi trong khoảnh khắc.
Một cảm giác vô cùng khó chịu lan nhanh rồi biến mất như chưa
bao giờ xuất hiện.
Băng Giác Lang hướng về phía ngọn núi kia gầm lớn lên một
tiếng. Đôi mắt của nó lóe lên tia sát khí. Thế rồi nó nhẹ
nhàng lui lại một bước, cả thân hình nó cũng lập tức hóa
thành một tia sáng lao vội về phía tay phải Bạch Hàn.
Ba người nhìn về phía hòn đảo ấy một lần nữa. Đây hệt như
một chuyến phiêu lưu không tưởng của họ vậy. Chỉ mới hai ngày
mà cả ba người đều như cảm thấy đã trải qua cả kiếp người.
Đối mặt sinh tử, biết chuyện tương lai. Chuyến đi này quả thật
không uổng phí đối với ba người họ.
Khẽ cảm thán đôi chút, thế rồi Phong Lam đưa tay lên trời
phất một cái nhẹ nhàng. Một cơn cuồng phong không biết từ đâu
thổi thới kéo con thuyền họ lao đi như tên bắn.
Nhìn Phong Lam, Bạch Hàn mỉm cười hỏi:
- Này, cậu biết hướng đi chứ?
Thờ ơ phất tay mấy cái, Phong Lam đáp lời:
- Yên tâm đi, nhưng chúng ta chắc phải di chuyển hơi lâu đấy.
- Ha ha…
Bạch Hàn cười phá lên xóa đi cái không gian im lặng ở trên
tàu. Trên đầu họ bầy chim vẫn đang bay ríu rít nhằm tránh
thoát cơn lũ buồng bạo kia. Sau lưng họ cơn lũ dung nham ấy cuốn ra tới biển rồi hóa thành những mảng đá vô tri. Mặt biển
cũng vì thế sôi sục lên trong thoáng chốc.
Trong lúc ba người nhóm Bạch Hàn tham quan hang động kia thì ở
một nơi rất xa hòn đảo bí ẩn đó, nhóm của Tôn Giang và Hồng
Long đang vướng phải việc vô cùng rắc rối. Mọi việc xảy ra vào lúc họ vừa tỉnh lại sau khi con tàu bị đánh dạt vào một bờ
biển xa lạ.
- Bình tĩnh chút đi ông bạn. Giờ cậu lấy niềm tin để mà đi ấy hử.
Bay tới, nắm cổ áo Tôn Giang xốc lên, đôi mắt trợn trừng, Hồng Long gầm gừ:
- Cậu nói gì hả?
Phủi tay cậu ta ra, Tôn Giang lắc đầu:
- Giờ cậu nóng nảy thì có lợi ích gì cơ chứ. Giờ mà đi thì làm sao kiếm được họ đây hử.
Lúc này Tuyết Liên vội vàng đứng lên chen giữa hai người:
- Em xin hai người đấy. Bây giờ chúng ta đừng có gây nhau được không. Chúng ta còn chưa biết đang ở đâu đấy.
Cả hai nhìn nhau trong chốc lát rồi cười khổ. Đúng là họ
đã lo lắng quá nhiều rồi. Ngồi xuống, Tôn Giang nhìn Hồng Long
nói:
- Giờ tính sao đây?
Bước tới mạn thuyền, Hồng Long nhìn ra biển cả bao la nói:
- Giờ chúng ta phải tìm cách đưa con thuyền này hoạt động trở lại trước đã.
- Ok chuyện nhỏ.
Nói rồi Tôn Giang đứng phắt dậy bước về phía phòng điều
khiển con thuyền. Chẳng mấy chốc sau tiếng máy chạy đã vang lên gầm gú. Từ trong phòng điều khiển, Tôn Giang hỏi lớn:
- Giờ sao nữa đây?
Có chút sững sờ vì tên Tôn Giang kia có thể làm cho con
thuyền này hoạt động trở lại. Thế nhưng Hồng Long cũng nhanh
chóng lấy lại tin thần, cậu ta quát:
- Giờ cho nó tiến về phía trước thôi.
Ngay sau câu nói của Hồng Long, con thuyền khẽ run lên rồi xé biển mà đi lên phía trước.
Chưa được bao lâu, cả ba người Hồng Long, Tôn Giang và Tuyết Liên đều giật mình không tin vào mắt mình. Bởi vì trước mặt họ
lúc này là một thành phố cảng sầm uất với những ngôi nhà san sát nhau mọc trên mặt biển, những con thuyền từ to đến nhỏ và cả một lâu đài to lớn hùng vĩ lấp lánh ánh vàng dưới mặt
trời buổi sớm.
Tuyết Liên trố mắt ấp úng cất tiếng:
- Đây… đây là…
Hồng Long cũng sững sờ nhìn lâu đài cùng thành phố cảng
này. Cậu ta cũng không nói nên lời nào. Rốt cuộc thì họ đã đi đến đâu đây cơ chứ.
Chiến thuyền Hy Vọng bon bon chạy trên mặt biển xanh thẳm
rộng lớn ấy. Tôn Giang hét lớn từ trong khoang điều khiển:
- Này, giờ chúng ta làm gì tiếp?
- Cập cảng đi anh.
Tiếng Tuyết Liên hét lên trả lời Tôn Giang. Hồng Long ngạc nhiên quay qua nhìn cô:
- Cập cảng, em biết đây là đâu à Tuyết Liên?
- Vâng ạ, nơi đây vốn là một trong hai hệ đảo quốc bá chủ trên biển. Hệ đảo quốc Ngân Lệ.
- Ngân Lệ? Em nói chúng ta đã đến hệ đảo quốc Ngân Lệ sao?
Hồng Long lúc này cũng không tin vào tai mình. Họ vô tình vậy mà lại đặt chân đến một hệ đảo quốc hùng bá một phương như
thế này. Tuyết Liên mỉm cười:
- Không sai đâu anh ạ. Với thành phố cảng rộng lớn và ngôi
thành hoàng kim kia thì em chắc chắn đây là hệ đảo quốc Ngân
Lệ, hơn thế nữa nó còn là đảo chính cả hệ đảo quốc này.
- Thành chính?
Hít một hơi khí lạnh, Hồng Long đưa mắt nhìn về phía lâu đài hoàng kim kia. Rốt cuộc thì số phân đã đưa họ đi đến đâu đây.
Bước xuống tàu, dưới chân họ là một cây cầu gỗ dài được
cắm trên mặt biển xanh thẳm. Bầu không khí trong lành của buổi
sáng sớm khiến họ cảm thấy thật thư thái dễ chịu. Vỗ vai Tôn
Giang, Hồng Long cười hỏi:
- Này, cậu học lái tàu ở đâu thế?
Đáp lại lời Hồng Long, cậu chàng mỉm cười:
- À, trước khi con tàu gặp chuyện, tớ đã vào hỏi thăm lão thuyền trưởng cách vận hành con thuyền này ấy mà.
Hồng Long cười phá lên:
- Tốt tốt. Không ngờ cậu thông minh đến thế.
Cả hai người cười nói rồi bước đi trên cây cầu gỗ kia mà
tiến về phía trước. Tuyết Liên đi sau họ khẽ quay đầu lại nhìn
con tàu đôi chút. Cô thở dài một tiếng rồi cũng nhanh chóng
chạy theo hai người kia.
Chẳng mấy chốc ba người đã đặt chân vào khu buôn bán ở đây.
Ở đây họ bán rất nhiều thứ, từ những con cá lớn khổng lồ cho đến những món hàng trang sức đắt tiền. Hai bên đường người qua kẻ lại tấp nập. Những anh chàng nghề biển làn da rám nắng
lực lưỡng khiên từng con cá khổng lồ đi tới đi lui. Những cô
gái miền biển thướt tha đứng bán những món trang sức làm từ
vỏ sò cho tới bạch kim.
Nhìn khung cảnh nào nhiệt này, ba người họ có chút cảm
thán. Nơi đây quá yên bình chẳng giống như trên đất liền kia luôn xảy ra chiến tranh và cả sự vương vòi của Tử Vong thành. Chậm rãi bước đi, hòa vào dòng người nhộn nhịp, họ cảm thấy có
chút nhẹ nhàng.
- Ba trăm đồng hoàng kim. Cậu moi ở đâu ra đống tiền lớn đến thế vậy?
Mỉm cười, Hồng Long lấy từ bên hông mình ra một túi nhỏ:
- Ừm, hôm ở Thủy Tinh thành ấy, tớ đã nhờ bát hoàng tử mua giúp một cái túi không gian. Cho đến khi lên tàu cậu ta mới đưa lại cho tớ. Cậu ta nói đây là chút lòng thành không đáng để
bận tâm. Tớ lúc ấy cũng không kịp nhìn vào túi xem có gì
không. Ai ngờ đâu cậu ta bỏ cả ngàn hoàng kim vào đấy. Khi tớ
biết thì đã là giữa biển rồi.
Trố mắt nhìn Hồng Long, cặp mắt Tôn Giang như muốn rớt ra
ngoài. Tên cô hồn này dám đánh lẻ không rủ anh em đây này. Hơn
thế nữa tên bát hoàng tử kia còn tặng cho cậu ta lộ phí nữa.
Sao lúc đó mình không đề nghị ấy nhỉ?
Trong lúc Tôn Giang còn mải đang suy nghĩ thì Hồng Long đã thanh toán xong cái vòng ngọc trai kia cho bà cụ.
- Cảm ơn cậu trai trẻ nhiều lắm.
Như sực nhớ, Tôn Giang chen vào hỏi:
- Bà ơi, dạo này bà có nghe tin gì về một đám người bị trôi dạt đến đây không ạ?
Nhìn ba người, bà lắc đầu:
- Không có, già buôn bán ở đây suốt. Không nghe ai nói gì về những người gặp nạn như thế cả.
Khẽ thở dài, Hồng Long nhìn hai người kia rồi cất tiếng:
- Đi thôi các cậu.
Bất chợt vào lúc này, từ đằng xa có một đám người cỡi
trên lưng Linh Mã chạy như bay về phía họ. Người hai bên đường
vừa thấy bọn chúng lập tức dọn dẹp hàng hóa rồi bỏ chạy.
Cả bà cụ ấy cũng nhanh chóng gói ghém đồ đạc lại chuẩn bị
chạy trốn. Ngạc nhiên, Hồng Long xoa cằm:
- Đây là…
Từ trong gian hàng, bà cụ tốt bụng nhắc nhở:
- Chạy mau đi các chàng trai, bọn chúng là băng cướp Hắc Quỷ nổi danh ở đây đấy. Chúng không những lấy tiền bảo kê mà còn
bắt cóc các cô gái xinh đẹp nữa.