Trong lúc nguy cấp đó, Hồng Long lập tức thét lớn cảnh báo.
Thế nhưng Tôn Giang hình như chẳng hề nghe thấy tiếng kêu của
cậu ta. Đưa đôi mắt thẫn thờ nhìn luồng sát khí ấy, chậm
chạp, cậu ta giơ thanh trúc lên đỡ lấy luồng sức mạnh kia.
Trong mắt Hắc Quỷ lúc này xuất hiện một tia sát khí nồng
đậm. Dám cản sức mạnh từ Sự Sống đã dùng toàn bộ năng
lượng, tên đó cũng thật gan. Nhưng dù có gan cỡ nào thì hắn
cũng chỉ có một cái mạng. Và luồng sức mạnh mà hắn tin
tưởng ấy sẽ gặt đi cái mạng của kẻ trước mặt hắn dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng hắn lại sững sờ, đôi mắt dường như cũng muốn rớt
ra ngoài vì điều không thể nhưng lại hiển hiển trước mắt hắn.
Không chỉ có hắn ngạc nhiên đến mức không tin nổi, còn có hai
người Hồng Long và Đắc Quân kia cũng không tin đươc chuyện đang
diễn ra.
Chỉ một thanh trúc trong tay Tôn Giang, chỉ một cành cây nhỏ
bé tưởng chừng như vô dụng ấy trong thời khắc đó tỏa ra một
luồng khí tức khó hiểu. Một thứ sức mạnh không gì có thể
đong đếm được. Từ thân cây trúc ấy xuất hiện từng dòng khí
lưu, cũng không hẳn là khí lưu bởi vì nó chỉ mong manh như sương khói, phải nhìn thật kỹ mới phát hiện được. Thế nhưng dòng
khí lưu ấy như một cơn đói khát mãnh liệt, trong khoảnh khắc,
sức mạnh khủng bố từ cái quét kiếm kia đã bị dòng khí lưu
ấy nuốt chửng. Vâng, chính xác là nuốt chửng, sức mạnh kia
hoàn toàn tan biến chỉ để lại một vệt dài sâu hoắm trên mặt
đất.
- Không… không thể nào.
Tên Hắc Quỷ ấp úng, hắn lập tức lao tới tấn công Tôn Giang
bằng thanh kiếm đen với luồng khí bao quanh ấy. Những đòn tấn
công mãnh liệt của hắn chém xuống khiến mặt đất bị cày lên
thành cát, những gian hàng hóa thành bụi bay khắp không gian.
Thế nhưng, dường như hắn chưa thể chạm được vào vạt áo của Tôn Giang.
Như một bậc tông sư võ học, một tay cậu ta chấp sau lưng, tay
còn lại cậu ta sử dụng thân trúc khẳng khiu kia một cách thật
nhuần nhuyễn không một tý sơ hở. Thế nhưng đôi mắt của cậu vẫn mang một sự thờ ơ cùng lãnh đạm đến cùng cực.
Dần trở nên khó thở, thế nhưng Đắc Quân vẫn chăm chú quan
sát trận chiến của Hắc Quỷ cùng Tôn Giang. Hắn ta cất tiếng
ngạc nhiên:
Hồng Long nghe được câu nói của tên này nhưng không nói gì
thêm. Cậu ta muốn dành chút tàn khí còn lại này để quan sát
cuộc chiến của cả hai lâu hơn. Cậu hiển nhiên nhận ra chứ, tên
bạn của mình lúc này đang trong quá trình quá độ lên đẳng cấp cao hơn. Điều mà không phải ai cũng có thể gặp được. Còn nhớ
tên Phi kia cũng một lần trải qua quá độ và lần đó khiến cho
tên ấy tiến một bước dài về sức mạnh. Còn lần này Tôn Giang
quá độ không biết có thành công hay không. Nếu không thành công
thì thật là nguy hiểm.
Trong lúc đó, ở tiềm thức của Tôn Giang đang dần trở nên vô
cùng thanh tĩnh. Dù trước mắt cậu ta lúc này là trận chiến
sinh tử nhưng điều cậu ta quan tâm không phải thứ này, điều mà
hiện giờ Tôn Giang quan tâm chính là luồng sức mạnh mỏng manh
như sương khói đã nuốt chững kiếm khí của tên kia là gì. Trong
tiềm thức của cậu ta lúc này mơ mơ hồ hồ về một thứ sức
mạnh vô cùng khó nắm bắt. Cứ mỗi lần cậu ta gần chạm tới
thì nó lại vô tung vô ảnh lẩn đi xa cậu ta hơn.
Dần dần, cái sự ngộp thở do thiếu dưỡng khí cũng nhanh
chóng xâm nhập vào đầu cậu ta. Dưới sự áp bức của mối họa
sinh tử do thiếu dưỡng khí ấy gây ra, Tôn Giang lập tức bị kéo
ra khỏi không gian quá độ. Đôi mắt của cậu cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
Nắm lấy ngay tức khắc cơ hội chuyển đổi ấy, Hắc Quỷ lập
tức vận sức mạnh và tấn công Tôn Giang một cách khủng bố. Do
vẫn còn chút lúng túng vì thay đổi quá độ kia nên Tôn Giang
không thể nào nhuần nhuyễn mà chống đỡ Hắc Quỷ như cũ được.
Lưỡi kiếm đen kịt kia nhanh chóng chém gãy thanh trúc trong tay
cậu ta đồng thời đánh văng cậu đi một quãng dài.
Đúng như những gì hắn nghĩ, ở sau lưng hắn, Hồng Long và Đắc Quân đã ngã gục không dậy nổi. Còn đám binh lính thì bị
thuộc hạ của hắn diệt đoàn gần hết. Thế nhưng bọn chúng cũng không may mắn hơn gì, hiện giờ đã quá giới hạn thời gian cho
phép một người có thể nhịn thở. Bọn chúng từng tên một ngã
gục trên mặt đất mà lăn lộn, miệng sùi bọt mép vô cùng thảm
thương.
Ở đằng xa, Tuyết Liên cũng vô tình vướng vào phần mép của
không gian tuyệt khí. Nhưng cũng may là bà cụ kia đã chạy trước rồi, nếu bà cụ ấy mà vướng vào không gian tuyệt khí này thì chỉ có nước chết.
Nằm bẹp dưới đất, đôi mắt mờ dần vì thiếu dưỡng khí, hai
tay ôm lấy ngực một cách chật vật, miệng hớp hớp lấy không
khí nhưng không có một chút nào. Não của cô hiện giờ đang bắt
đầu trở nên tê liệt dần, nếu như khoảng nữa phút sau mà không
có dưỡng khí thì cô cầm chắt cái chết.
Mà Hồng Long cùng Đắc Quân cũng không ai khá khẩm hơn. Hai
người họ hiện đang ôm chặt lấy ngực mà thở hắt từng hồi.
Hiện giờ đã quá ba phút, não tất cả đang dần trở nên tê liệt. Nhìn về phía Hắc Quỷ đang chậm chạp tiến về phía Tôn Giang
đang nằm, Hồng Long cảm thấy sự bất lực của mình càng nồng
đậm. Ở không gian tuyệt khí này cậu ta không có một chút khả
năng có thể chống lại. Lửa trong tay cậu ta muốn cháy phải có
không khí vậy nên trong không gian tuyệt khí cậu ta trở nên phế
vật.
Đắc Quân cũng vậy, sức mạnh của hắn cũng đã gần chạm
ngưỡng Power Vô Cực, thế nhưng dưới không gian tuyệt khí này hắn cũng vô lực. Sức mạnh của hắn vốn không phải là đối thủ của kẻ được mệnh danh là Diệt Khí Hắc Quỷ kia. Một phần là do
tên kia đã đạt sức mạnh Power Vô Cực, còn phần khác chính là…
thanh kiếm trong tay hắn vốn là một trong lục đại thần binh: Sự Sống.
Nhìn thanh kiếm đen trên tay với đôi mắt âu yếm bệnh hoạn, tên Hắc Quỷ vừa đi vừa lẩm nhẩm:
- Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi hưởng ân huệ cuối
cùng. Ta sẽ dùng Sự Sống giết ngươi, chết dưới thần binh, hy
vọng ngươi mãn nguyện. Mua ha ha ha!!!
Hắc Quỷ cười vang cả một góc trời. Không chút chần trừ,
hắn ta lập tức đâm thanh kiếm đen kịt của mình xuống người Tôn
Giang. Không gian ấy lập tức trở nên yên lặng.
Lưỡi kiếm xuyên qua người cậu ta không chút thương tiết, không
một vết máu nào đổ ra. Thế nhưng đôi mắt của Tôn Giang dần mất đi ánh sáng của sự sống, đó hoàn toàn là một đôi mắt chết,
chết một cách không thể nào tin được.
Nằm gục ở đằng xa, Hồng Long thấy cảnh đó mà bất lực. Cậu
ta không thể ngờ được Tôn Giang có thể gục xuống tại đây như
vậy, cậu ta không thể tin nổi hiện thực quá tàn khốc. Thế
nhưng rồi não của cậu cũng không cho phép cậu có thể suy nghĩ
nhiều. Một màn đêm đen kịt nhanh chóng kéo tới báo hiệu cho
cái chét gần kề. Thiếu không khí, không ai có thể thoát được.
Chậm rãi đưa đôi mắt tàn độc nhìn gương mặt Tôn Giang, Hắc
Quỷ mỉm cười. Hiện giờ trong không gian tuyệt khí này chỉ còn
lại một mình hắn, một mình hắn có thể đứng vững. Sự Sống
trong tay hắn ghim trên người Tôn Giang run lên nhè nhẹ. Hắn có
thể đứng đây chính là do thanh kiếm Sự Sống này giúp hắn một
phần. Không có nó chắc hẳn hắn cũng đã gục ngã vì thiếu
dưỡng khí rồi.
Thoáng nhoẻn miệng cười, hắn dụng lực rút thanh kiếm lên.
Thế nhưng trái với những gì hắn suy nghĩ, Sự Sống như một đứa nhóc bướng bỉnh mà bám chặt lấy người thanh niên kia không
chịu buông ra. Có chút ngạc nhiên, hắn ta lập tức dụng lực
mạnh hơn để kéo thanh kiếm lên. Thế nhưng nó vẫn cứ trơ trơ ra
đó không một tý động tĩnh.
Trong lúc đó, ở không gian tâm thức của Tôn Giang. Cậu ta đang
lơ lửng trôi trong không gian bốn bề chẳng có gì ấy. Một một
tiếng động, không một thứ gì tồn tại, chỉ có duy nhất cậu ta
đang lơ lững không biết đi về đâu.
Bất chợt, trong không gian tối đen ấy xuất hiện một thứ hệt
như một dải lụa trắng nhẹ nhàng phiêu hốt vờn quanh người cậu. Không hiểu sao, nhìn dải lụa kia cậu ta lại cảm thấy vô cùng
ấm áp. Vờn quanh như đùa giỡn, thế rồi dải lụa khí ấy bất
chợt lao về phía không gian tối đen kia.
- Đừng đi!
Nhanh chóng, Tôn Giang liền bay theo nó. Luồng khí mỏng manh
ấy nhẹ nhàng lượn qua lượn lại bay trước mặt cậu ta. Đến một
lúc bổng chốc nó dừng lại. Khẽ nheo mắt, Tôn Giang bay về phía nó. Trong không gian đen tối ấy bất chợt xuất hiện một vệt
sáng le lói, một vệt sáng vô cùng nhỏ bé nhưng lại rất chói
mắt.
Cả thân thể Tôn Giang trong giây phút đó bay bổng lên không
trung. Trên thân thanh kiếm đen ấy cũng dần xuất hiện những vết
nứt nhỏ. Mà những vết nức ấy nhanh chóng lan dần ra khắp cả
thanh kiếm. Những vệt sáng le lói lóe lên trong không gian tuyệt
khí đầy chết chóc ấy.
Ở phía bên đây, Tôn Giang và Đắc Quân cũng đã tỉnh lại. Thần trí tuy có chút mơ hồ nhưng họ vẫn biết được trong màn sáng
kia có chuyện gì đang diễn ra. Sự Sống đang tự dùng sức mạnh
của nó cứu chữa cho những người bị tuyệt khí trong không gian
này.
Trong sự im lặng ấy, không gian tuyệt khí vô thanh vô thức vỡ vụn.
Chỉ còn lại một thanh kiếm sáng trắng thuần khiết trôi nổi trong không trung.
Một bàn tay chậm chạp nắm chặt lấy nó.
Mở đôi mắt sáng ngời, Tôn Giang nhìn về phía Hắc Quỷ với
đôi mắt trong suốt như thủy tinh, một màu sáng trong kỳ diệu.
Lắc đầu mình thật mạnh như không muốn chấp nhận sự thật
tàn khốc đang diễn ra trước mắt. Gầm lên chấn vang cả không gian xung quanh, đôi mắt Hắc Quỷ toát lên màu đỏ của sự điên cuồng.
- Thằng khốn.
Ngay sau tiếng thét của hắn ta, cả thân người của hắn cũng
dần dần bay lên không trung. Những dòng khí đen kịt lan ra nhẹ
nhàng bao phủ lấy cả người hắn. Đôi mắt chuyển sang màu đỏ
rực chăm chú nhìn kẻ thù trước mắt, làn khí đen kia chạy dần
lên bao lấy mặt hắn chỉ còn chừa lại đôi mắt đỏ quái dị kia.
Không dừng lại ở đó, dòng khí đen ấy còn chạy lên hai bên
đầu của hắn, chúng cuốn lại tạo thành hai chiếc sừng cong vút quỷ dị.
Sau lưng hắn, dòng khí đen kia cũng cuốn lên tạo thành đôi
cánh đen khủng bố che phủ cả một góc trời. Một đôi cánh rộng
lớn gấp ba bốn lần thân thể hắn. Đôi cánh vừa hiện ra liền
tạo nên một luồng uy áp mãnh liệt khiến cho linh hồn những
người có mặt ở đây đều phải rung lên vài lần.
Đứng từ xa nhìn, Hồng Long cũng không thể nào tin vào mắt mình nữa. Lấy tay xoa mắt vài lần, cậu ta lẩm bẩm:
- Ông nội thần ơi, cái quỷ gì đây? Đây là sức mạnh của những người mang sức mạnh Power Vô Cực hay sao chứ?
Đáp lại câu hỏi của cậu ta, Đắc Quân lắc đầu, đôi mắt vẫn
dõi theo đôi cánh đen khổng lồ trên không trung kia một cách chăm
chú:
- Không đâu, đây là dồn hết sức mạnh đấy. Một chết hai sống.
Vừa nói dứt câu thì tên Hắc Quỷ đã gầm lớn một tiếng thật mãnh liệt khiến cho cả không khí cũng phải rung động dữ dội.
Đôi cánh khổng lồ của hắn nhanh chóng xoáy lại như một cơn lốc xoáy khủng bố vậy. Xòe hai tay ra trên không trung, lai luồng
khí khổng lồ đen kịt xuất hiện trong tay hắn ta hòa chung với
vòng xoáy từ đôi cánh ấy.
Bên trong vòng xoáy chậm rãi xuất hiện hai quả cầu đen kịt
phát ra ánh sáng đen huyền hoặc. Một thứ ánh sáng như hút lấy hết ánh sáng xung quanh đi vậy. Nheo mắt, Tuyết Liên nói khẽ:
Gầm lên, Thiên Quân Cự Phủ trong tay Đắc Quân lại một lần nữa ánh lên ánh sáng uy dũng.
- Mẹ kiếp. Thiên Sinh Chi Lực.
Hắn ta gầm lên thật lớn, viên ngọc trên thanh cự phủ kia phát ra ánh sáng mãnh liệt. Một luồng bá khí mạnh mẽ từ viên
ngọc lao ra như một cơn lũ quét. Ở bên cạnh hắn ta mà Hồng Long
vô thức cảm thấy như có một ma quân sắp tái sinh ở thế giới
này vậy.