Ngạc nhiên, Bạch Hàn kéo vội Hải Yến đi về phía Phong Lam. Quả
đúng như cậu ta nói, trước mặt họ lại là vách đá dựng đứng.
Họ đã gặp chuyện này hơn mười lần rồi đấy, lần nào cũng là
vách đá dựng đứng như vậy cả. Lắc đầu thở dài, cả bọn đành
phải đi vòng theo đường khác. Nơi này hệt như một mê cung khổng
lồ vậy. Dù họ có đi dọc theo mép tường thì trước mặt họ
cũng vẫn là bức tường như thế. Đến lúc mà họ muốn quay lại
thì cũng chẳng thể nào nhớ nổi đường để về nữa rồi.
Cứ đi tiếp như thế, đã có đôi lần Phong Lam bay lên không trung để thám thính tình hình. Thế nhưng càng bay lên cao cậu ta
càng nhận ra là nơi này vốn cao hơn cậu ta tưởng rất nhiều. Cho đến khi cậu ta chạm tay vào vách đá trên đầu, cậu ta mới biết là nơi này xây theo kiểu bịt kín, dù cho có bay lên cao cũng
chẳng thể nào thoát khỏi mấy bức vách quái quỷ đấy được.
Càng đi vào sâu, họ càng cảm thấy mệt mỏi đến rã rời.
Không phải cái cảm giác mệt mỏi vì tìm đường, mà là sự mệt
mỏi trong tâm trí họ. Đối mặt liên tục với bóng tối như vậy
thì đúng là cái thử thách trí não cấp độ cao nhất đấy. Và
cái sự mệt mỏi này đã gần như sắp đạt đến giới hạn cuối
cùng của sức chịu đựng. Hiện giờ, nếu phải đi tiếp mà cứ
gặp vách như thế này thì họ sẽ gục ngã là cái chắc.
Trong cơn mơ màng, Phong Lam nghe thoang thoảng đâu đó có tiếng
gọi tên mình. Thanh âm lúc xa lúc gần, như mơ như thực. Cố mở
đôi mắt nặng trĩu của mình ra, cậu ta lập tức hoảng sợ. Trước mặt cậu ta hiện giờ là một con quỷ với cặp sừng nhọn hoắc
trên đầu và đôi cánh màu xanh ngọc sau lưng. Ngay cả đôi mắt kẻ
đó cũng mang màu xanh ngọc đầy huyền bí.
Lập tức bật người về sau và vận sức mạnh. Thế nhưng cậu ta bi ai nhận ra rằng cậu ta hoàn toàn chẳng có một tý sức mạnh nào để vận lên cả. Lui về sau vài bước, cậu ta thủ thế sẵn
rồi cất tiếng, dù không còn sức mạnh nhưng cậu ta vẫn có thể
sử dụng võ công mà sư phụ Thiên Nhân đã dạy cho cậu ta.
- Hừ hừ, xem ra ngươi cũng được đấy. Nhưng mà, ta đang nghĩ
rằng ngươi có thật sự nắm giữ sức mạnh Power Vô Cực không.
Mắt cả hai lập tức lóe sáng. Tên kia mỉm cười đáp trả:
- Ngươi đừng nghĩ rằng ta không biết ngươi đang nghĩ gì. Ngươi
đang muốn xem sức mạnh Power Vô Cực của ngươi có thể đạt đến
là gì thôi đúng không.
- Ha ha, quả đúng là bản ngã của ta mà.
Vừa dứt lời, khung cảnh đen tối xung quanh hai người đã lập
tức chuyển sang hành ảnh khác. Hình ảnh vừa xuất hiện rất
quen thuộc với Phong Lam, đó là một khu đất trống bên cạnh dòng sông trong vắt đang lững lờ trôi. Đưa mắt nhìn xung quanh, Phong
Lam khẽ cười:
- Cũng gần cả năm rồi không gặp lại nơi này nhỉ?
Tên kia cũng gật gù nhìn quanh:
- Thế giới của ngươi cũng thật yên bình đấy.
Gật gù đồng ý, Phong Lam lại nhìn xung quanh thêm một vòng
nữa. Dường như cậu ta muốn khắc sâu khung cảnh yên bình này vào tâm trí mình vậy.
Bất chợt, uỳnh đùng một tiếng mãnh liệt, một cột khói
trắng bốc lên cao vút ở phương xa. Ngay lập tức cậu ta biết
được điều này là gì, đây chẳng phải là lúc quân đoàn áo đen
kia kéo tới hay sao.
Ngay khi cậu ta vừa nghĩ đến đó thì thức thì có rất nhiều
tên áo đen chạy rầm rập đến. Và hướng bọn chúng kéo đến
chính là sau lưng Phong Lam, nơi có một căn nhà đơn sơ tồn tại.
- Không được.
Ngay lập tức cậu ta vận sức mạnh của mình. Lần này thì
một luồng gió khủng khiếp ngay tức khắc bộc phát bao lấy
người cậu ta. Mái tóc Phong Lam cũng nhẹ nhàng trổ dài ra rồi
bay lên như sương khói. Từng luồng đao phong theo tay cậu ta tung
về phía trước, chém xuyên qua từng tên áo đen khiến cho bọn
chúng biến mất như một làn khói mỏng. Thế nhưng cũng gần như
ngay lập tức có hàng tá những tên khác hiện ra như trêu nghẹo
cậu ta.
Căn nhà sau lưng Phong Lam vốn là nhà của cậu ta. Cậu ta sống cùng cha mẹ và cậu ta còn là con một. Lúc trước khi quân đoàn áo đen vừa đến, do chạy loạn nên cậu ta không thể nào biết
được gia đình mình có sao hay không. Còn bây giờ cậu ta đã có
sức mạnh, cậu ta nhất quyết phải chống trọi với đám này cho
bằng được.
- A a a…
Từng luồng phong đao dũng mãnh xuyên thẳng về phía trước
không ngơi nghĩ. Thế nhưng cậu ta không hề chém hết được bọn
chúng. Tên này ngã thì sẽ có tên khác thay thế, thậm chí là
còn nhiều hơn gấp ba, bốn lần nữa. Tâm trạng bây giờ của cậu
ta là gì? Tức giận, bất lực hay cảm thấy mình thật vô dụng.
Siết chắc nắm đấm, Phong Lam tung người về phía bọn chúng.
Trong tay cậu ta thấp thoáng xuất hiện một thanh đao bằng gió.
Chém chém chém, chém đến điên cuồng. Thế nhưng dường như bọn chúng là một cơn lũ tràn bất tận. Dù có chém giết bao nhiêu
cũng chẳng thể diệt được hết bọn chúng. Phong Lam hiện tại như đã điên cuồng nhưng cậu ta cũng nhanh chóng cảm thấy mệt mỏi.
Sức mạnh chẳng mấy chốc đã tan đi không còn chút nào cả. Ngơ
ngác nhìn xung quanh mình, dường như tất cả bọn chúng không hề
để ý đến cậu ta mà chúng chỉ nhăm nhe căn nhà kia mà tiến
tới.
Rống lên một tiếng, Phong Lam dường như ngã gục trước bọn
chúng. Hết sức mạnh Power mà cậu ta vốn vô cùng tin tưởng, cả
người thì mệt mỏi rã rời. Hiện giờ Phong Lam hệt như một tên
phế vật mà quỳ xuống đất. Nhưng, ngay khi cậu ta sắp buông xuôi, tên kia đã đứng trước mặt cậu.
Khẽ gật đầu, Bạch Hàn nhìn theo bóng lưng Phong Lam mà có cảm giác thật khác lạ. Tên này rốt cuộc bị cái gì vậy chứ. Lúc vui lúc buồn lẫn lộn đến không thể ngờ được. Bước theo cậu ta mà Bạch Hàn ngờ vực không yên.
Quả đúng như Phong Lam nói, lần này cậu ta dẫn đường rất
thành thục, quẹo trái quẹo phải, đi tới đi lui, cứ hệt như giờ mê cung này là trong nhà của cậu ta vậy. Nhìn cậu ta đi đâu có chút do dự nào đâu cơ chứ.
Chẳng mấy chốc sau mà bọn họ đã rời khỏi được cái mê cung
dài ngoằng và tăm tối kia. Ngay khi vừa bước ra khỏi mê cung,
một ánh sáng nhẹ dàng đập thẳng vào mắt họ. Tuy là ánh sáng ấy không hề chói gắt nhưng cả hai tên Bạch Hàn và Phong Lam đều
phải nheo mắt lại mới nhìn rõ được. Điều này cũng đúng thôi,
khi bạn đã quen với bóng tối thì một nguồn sáng dù le lói
thì cũng phải khiến bạn choáng ngợp đấy.
Băng Giác Lang đứng phía sau hai người khi thấy nguồn ánh sáng kia liền gầm gừ đe dọa. Dường như nó rất cố kỵ cái nơi phát
ra nguồn ánh sáng kia, một cảm giác khó hiểu nhưng nó rất
hiểu đó là gì. Đó là áp lực sinh tử.
Đưa tay vuốt đầu nó mấy cái an ủi, Bạch Hàn nhìn về phía nguồn ánh sáng kia cất tiếng: