- Ai kêu đi chọc em. Còn anh nữa đó, anh mà còn chọc em nữa thì coi chừng em nhé.
Giơ tay lên đầu, Phong Lam tỏ vẻ mặt vô tội.
- Anh có làm gì đâu mà.
- Hừ, không thèm nói chuyện với anh.
Hất mặt đi, cô nắm tay Bạch Hàn kéo cậu ta đi về phía cửa
động kia. Phong Lam tỏ vẻ vô tội nhún vai nhìn Băng Giác Lang.
Cười khổ một cách bất đắc dĩ, cậu ta đành cất bước đi theo
hai người phía trước mặt.
Trong bóng tối âm u, chỉ một ánh sáng leo lét từ đốm lửa
trên tay Hải Yến chẳng đủ soi sáng được xung quanh. Cứ có cảm
giác như bọn họ đang đi vào một thế giới khác vậy. Hơn thế
nữa, một cảm giác hồi hộp cứ len lõi vào tâm trí mỗi người
ở đây.
Con người có vẻ như không hề thích bóng tối. Mà hơn thế
nữa, một ánh sáng nhỏ nhoi leo lét không đủ thắp sáng lại
khiến người ta cảm thấy lo sợ hơn là an tâm. Sâu bên trong hang
động, những luồng gió lạnh lẽo cứ thổi liên tục càng làm tăng thêm độ ma quái của nơi này. Càng đi vào sâu, cảm giác kỳ lạ
kia lại càng mãnh liệt đến không ngờ.
Kho khan vài tiếng, Phong Lam phá tan đi sự tĩnh mịch của nơi đây:
- Này, chúng ta có nên đi vào sâu hơn nữa không. Tớ thấy chúng ta nên quay lại đấy.
- Đúng vậy. Giờ tớ bắt đầu thích nơi này rồi đấy. Đi tiếp thôi nào hai người.
Không đợi trả lời, Phong Lam đã chen người lên đi trước Bạch
Hàn và Hải Yến. Cả hai nhìn nhau trong thoáng chốc rồi cũng đi
theo cậu ta. Không khí trong động lúc này âm trầm đến đáng sợ.
Con đường họ đi có vẻ như đang ngày càng nhỏ lại. Trần hang
động càng ngày càng thấp xuống một cách bất thường. Cả nhóm
ba người cùng con thần thú ấy hiện giờ phải cúi người thật
thấp xuống mới có thể đi qua được đoạn đường này. Và thế là
chẳng mấy chốc mà Băng Giác Lang gừ gừ lên tiếng phản đối đi
tiếp. Hiện giờ với thân hình quá khổ thì nó đã không thể nào bước tiếp được nữa. Cười khổ, đưa tay lên xoa xoa đầu nó. Bạch
Hàn nói:
- Quay lại đi Băng Giác Lang, chúng ta không sao đâu.
Thế nhưng trong mắt nó lúc này lại hiện lên một ánh nhìn
quyết tâm vô cùng mãnh liệt. Ngay đến cả Bạch Hàn cũng sững sờ
trước ánh nhìn của nó. Im lặng đôi chút, Bạch Hàn lắc đầu:
- Không thể nào đâu, ngươi giờ còn không chui vừa hang động nữa thì làm sao đi tiếp được.
Bất chợt lúc này một luồng ánh sáng trắng dịu từ tay Bạch
Hàn tỏa ra bao lấy Băng Giác Lang. Ban đầu nó có đôi chút khó
chịu nhưng rồi cũng nhanh chóng chấp nhận luồn ánh sáng kia.
Ánh sáng như tinh thể ấy nhẹ nhàng ôm lấy người nó rồi thu
lại vào tay Bạch Hàn. Thân hình Băng Giác Lang cũng theo đó biến
mất. Trố mắt nhìn cảnh tượng đấy, cả Hải Yến lẫn Phong Lam đều như không tin vào mắt mình. Chuyện quái gì mới vừa xảy ra đấy nhỉ. Ánh sáng kia là cái gì mà có thể thu thập được một con thần thú như Băng Giác Lang chứ.
Đáp lời ánh mắt của hai người, Bạch Hàn cười khổ gãi đầu.
Ánh sáng kia chẳng cần suy nghĩ thì cậu ta cũng biết là phát
ra từ đâu. Vô Hình kiếm, vô thượng cổ thần khí, thứ có khả
năng nâng cấp sức mạnh băng giá lên đến mức cao nhất. Và điều
không thể ngờ tới chính là nó còn có công năng thu giữ thần
thú như thế này nữa đấy. Như hiểu ra vẻ mặt của cậu ta, Phong
Lam thận trọng hỏi:
Nói rồi, cậu ta chen người lên trước Bạch Hàn. Đưa mắt nhìn
vào con đường băng tăm tối kia, hiện giờ chỉ thấy hơi lạnh tỏa
ra muốn đông đặc cả máu mà không hề biết được cuối con đường
ra sao. Phong Lam có đôi chút sợ hãi. Thế nhưng cậu ta nhanh
chóng lấy lại được bình tĩnh. Số lần cậu ta vào sinh ra tử
còn ít hay sao, với lại chỉ một con đường như thế này làm sao
có thể cản bước cậu ta cho được. Không chần chờ nữa, cậu ta
đưa người nằm sấp lên mặt băng.
Ngay khi da thịt Phong Lam chạm vào băng, một đợt hàn khí lập tức xâm nhập vào người cậu ta. Hừ nhẹ một tiếng, Phong Lam
lập tức vận sức mạnh của mình khiến cho cả người cậu ta trôi
nổi bên trên mặt băng để không bị hàn khí kia xâm nhập.
- Tớ đi trước đây.
Lên tiếng ra hiệu, cả người Phong Lam nhẹ nhàng tiến về phía trước.
Tuy ban đầu Phong Lam cách lớp băng kia một quãng cỡ gang tay.
Nhưng càng ngày thì khoảng cách đó lại càng bị thu hẹp lại.
Và tốc độ của cậu ta thì ngày một tăng cao. Không ma sát, chỉ
có một đường là trôi thẳng nên hiện giờ cậu ta đang bắn như
một mũi tên về phía trước. Cái cảm giác cứ kích thích hệt
như đang đi tàu lượn siêu tốc ấy. Ít nhất thì lúc đấy cậu ta
nghĩ vậy.
Trong lúc đó, Hải Yến cũng đang lao vọt ở phía sau Phong Lam.
Tuy tốc độ của cô có chậm hơn cậu ta đôi chút nhưng hiện giờ
cũng đã rất nhanh rồi. Tiếng gió vù vù bên tai cùng cái lạnh
đến kinh khủng của lớp băng kia khiến cô gần như chịu không nổi. Ngay khi cô gần mất đi ý thức, một dòng sức mạnh nhẹ nhàng
len lỏi vào người cô xóa đi cái lạnh thấu xương kia. Chẳng cần
hỏi cũng biết là tên Bạch Hàn kia ra tay giúp sức rồi. Thầm cảm ơn trong lòng, cô tiếp tục lao vùn vụt về phía trước.
Cuối con đường hầm kia sẽ có ánh sáng hay không. Câu trả
lời… là không, cuối con đường kia vẫn là bóng đen vô tận. Tuy
không gian có rộng lớn hơn nhưng nó vẫn đậm đặc một màu đen như mực. Không một chút ánh sáng nào le lói, họa chăng chỉ có
những ngọn gió âm u vẫn đang thổi phát ra âm thanh như câu hồn
đoạt phách con người.
Sau khi lăn vài vòng vì cái tốc độ khó tưởng kia thì đó
chính là suy nghĩ của Phong Lam khi lần đầu tiên đặt chân đến
nơi này. Lấy ra dụng cụ để soi sáng, ánh sáng trong tay Phong
Lam chẳng đủ sức để soi rọi cái không gian khổng lồ của nơi
này. Nếu như phải so sánh thì… không gian này phải rộng gấp hơn mười lần cái phòng thí nghiệm mà Phi cùng Quân Bá đã đi tham
quan trong đó.
Tiếng động ầm ầm phát ra sau lưng cậu ta khiến Phong Lam có
hơi giật mình đôi chút. Quay đầu lại, cậu ta lập tức biết được cái tiếng động ầm ầm kia là từ đâu phát ra. Hải Yến hiện giờ
đang nằm bẹp trên mặt đất đấy. Có vẻ như cô nàng đang bị hoa
mắt chóng mặt vì phải lộn vài vòng sau khi thoát khỏi hang
động kia. Bước đến gần cô, đưa tay nâng cô dậy, cả hai người một lần nữa choáng ngợp trước cái màn đêm vĩ đại này.
Ở đầu bên đây, ngay sau khi cảm nhận được cả hai người kia đã ra đến được khoảng không rộng lớn. Bạch Hàn nhẹ nhàng hít một
hơi thật sâu. Thế rồi cậu ta nhún người lao nhanh về phía
trước. Lớp băng sau lưng cậu ta tan chảy một cách nhanh chóng.
Tốc độ của Bạch Hàn hiện giờ thậm chí còn nhỉnh hơn tốc độ
của Phong Lam, và được cái nữa là cái tên này chẳng sợ lạnh.
Vậy nên chuyện cậu ta lao nhanh như thế chẳng có gì phải lo
lắng cả. Với tốc độ như thế, chẳng mấy chốc mà cậu ta cũng
lao ra khỏi được hang động đó. Và cũng như hai người đi trước,
cậu ta lộn mấy vòng dưới đất mới dừng lại được.
Nắm lấy tay Hải Yến để đứng dậy, lại thêm một tên nữa ngơ
ngác trước màn đêm đen kịt vĩ đại này. Một màn đêm tưởng
chừng như vô tận, một màn đêm nuốt chửng tất cả ánh sáng.
Bóng đêm lan tràn trong tâm trí từng người, tạo nên một nỗi lo
lắng không thể diễn tả thành lời được.