Tuệ Tuyệt Luân mới đến đây được một lúc, cô đứng trên mái nhà quan xát
hoáng cung trần gian, tuy nó không bằng thiên cung nhưng cũng đủ rộng
rãi sang trọng rồi. Dẫu sao nơi này dù thế nào vẫn an toàn ít nhất là
thời điểm hiện tại.
Cặp uyên ương từ đâu đó bay lượn lại gần
Thánh Nữ. Cô giơ một tay lên, chúng lập tức xà xuống lòng bàn tay mềm
mại quyền lực nhất trời đất ấy, vỗ cánh liên tục tỏ ý cực kỳ hãnh diện
vinh dự. Tuệ Tuyệt Luân thổi nhẹ vào hai con bướm, hơi thở thơm ngát
ngọc ngà như làn gió nhẹ bao phủ đôi uyên ương. Thân mình chúng ngất
ngây run rẩy mà mắt thường khó nhìn rõ được, như hiểu ra mệnh lệnh không lời, chúng vụt bay xuống xuyên qua mái nhà làm nhiệm vụ truyền thụ
hương thơm, báo cho ai đó biết sự có mặt của Nữ Thống Soái vô thuợng vô
địch.
Long Quyển Tinh bay vút lên đứng cách Tuệ Tuyệt Luân tầm
bốn bước chân. Cặp bướm sau khi xong nhiệm vụ cất cánh dời đi liền, để
lại khoảng không gian riêng tư tuyệt đối cho hai mỹ nhân tuyệt sắc làm
những chuyện tuyệt vời.
Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười hỏi "Tôi không
phá hỏng giấc mộng cô đang mơ chứ?" Long Quyển Tinh lắc đầu, dịu dàng
trả lời "Không có. Thánh Nữ đã nói sẽ đến thì dù có phải thức suốt đêm
tôi cũng chấp nhận chờ." Nói xong hơi cúi mặt xuống tỏ vẻ e thẹn, chỉ
cần gặp Tuệ Tuyệt Luân là tâm trạng Long Quyển Tinh thoải mái lắm, tạm
thời gác lại hết mọi lo âu của bản thân.
Tuệ Tuyệt Luân nhẹ
nhàng nói "Chúng ta có thể trò chuyện mà không cần phải đứng chứ?" Nói
rồi ngồi xuống, bụi bặm bám trên mái căn phòng tự động tránh ra một
khoảng rộng rãi hình tròn luôn. Long Quyển Tinh tươi tỉnh vì sự thoải
mái ấy, cô ưng thuận liền, bước tới ngồi cạnh Thánh Nữ mà trái tim như
mọc cánh bay loạn nhịp vậy. Hai nàng ngồi cách nhau vừa đúng độ dài ngón tay út, thực tế rằng chính Ma Nữ Vương cố ý ngồi xát đấy! Hơn nữa lúc
mới ổn định chỗ xong Long Quyển Tinh còn giả vờ như vô tình chạm trúng
cánh tay ngọc ngà của đối phương, lợi dụng nắm lấy vài giây mới dút về
và ngại ngùng nói "Tôi thật vụng về. Để Thánh Nữ chê cười rồi."
Khi thụ động bị nắm tay Tuệ Tuyệt Luân cũng có cảm giác giống nữ yêu
xinh đẹp kia thôi, luồng điện vô hình kích thích toàn thân, cô còn nhận
biết chắc chắn Long Quyển Tinh chẳng hề vô tình vụng về đâu, ấy thế
nhưng kỳ lạ là Thánh Nữ cao siêu nàng không chút xíu tức giận nào, khẽ
cười đáp lại một câu "Không sao đâu." Rồi lần này mới đúng chính xác là
vô tình nè, ánh mắt Tuệ Tuyệt Luân nhìn phần áo để hở từ cổ xuống gần
ngực Long Quyển Tinh, một khoảnh khắc chằm chằm ngây dại bởi vị trí
đó... thật hấp dẫn.
Long Quyển Tinh cũng phát giác sự bất
thường, cô chỉ hận mình ngu ngốc sao không để hở sâu hơn nữa?! Bạo rạn
tự đưa một tay đặt lên giữa ngực áo (thâm tâm thì muốn xé toạc ra í
'3'), cô nói "Tôi thấy mình thật xấu xí kém cỏi, chẳng thể so sánh nổi
với Linh Cơ cô nương!" Tuệ Tuyệt Luân nghe câu ấy khiến cô chả vui tẹo
nào, nhíu mày trả lời ngay "Cô không hề xấu. Tuyệt đối không. Cả diện
mạo lẫn tâm hồn, Long Quyển Tinh luôn là yêu tinh đẹp nhất, thiện lương
nhất. Trong số tất cả những tiên nữ trên trời tôi từng thấy đều không có bất cứ ai bằng được với cô." Long Quyển Tinh được dịp mở cờ trong bụng
vui lắm, vén lọn tóc ra sau tai làm duyên, nói "Thánh Nữ quá lời rồi.
Tôi quả thực rất ngưỡng mộ cô! Nữ Thần sáng chói nhất đất trời, tài lẫn
sắc đều ở đỉnh cao mà chẳng bao giờ có ai bì nổi. Vĩnh viễn oai phong
hùng mạnh. Nếu ngay từ đầu mà không có cô thì e rằng thiên triều thần
tiên đã kết thúc từ lâu rồi. Chỉ duy nhất một mình Thánh Nữ xứng đáng để tôi kính trọng!" Tuệ Tuyệt Luân bình thản đáp "Càng ở ngôi cao càng cô
độc. Trải biết bao năm tháng lịch sử, nhật nguyệt xoay chiều, đến cuối
cùng vẫn không ai ở cạnh bên bầu bạn." Long Quyển Tinh nói "Tại vì không cùng trình độ không thể bước chung lộ. Đâu phải ai cũng đủ tư cách theo cô chứ." Tuệ Tuyệt Luân nhìn thẳng mắt Long Quyển Tinh mà nói "Cô có
thấy chúng ta giống nhau không? Suốt chặng đường thời gian đều rất cô
quạnh, ít khi có được niềm vui cho riêng mình. Đôi khi cũng mong vai kề
vai cùng ai đó dừng chân dưới một mái nhà nhưng thế sự khó lường, nguy
nan trùng trùng khiến bản thân không thể ngoảnh mặt làm ngơ." Long Quyển Tinh mơ màng trước ánh nhìn và lời nói của Tuệ Tuyệt Luân, vô thức đưa
một tay lên định chạm vào má Thánh Nữ. Khi gần tiếp xúc được thì họ bừng tỉnh, tay Long Quyển Tinh khựng lại dụt về. Hai nàng ái ngại quay nhìn
hai hướng khác nhau, môi cùng mỉm cười bởi sự rung động nhẹ nhàng ấy.
Im lặng giây lát, Tuệ Tuyệt Luân ngẩng mặt nhìn lên bầu trời, vô vàn vì sao sáng lấp lánh trông chả khác chi đom đóm ngoài không gian thực kỳ
ảo làm sao. Long Quyển Tinh không nhịn nổi lại lén liếc nhìn Thánh Nữ,
đôi môi ngọc ngà ấy, bờ vai vững chắc ấy, vòng tay ấm áp ấy, mùi hương
thơm thanh khiết ấy.... Cơ thể Tuệ Tuyệt Luân đúng là đang hành hạ Ma Nữ Vương nàng mà! Suy nghĩ cứ miên man bay xa "Giá như môi chúng ta chạm
vào nhau.... Giá như ngực chúng ta chạm vào nhau.... Giá như...."
(...Chị là ai từ đâu bước đến nơi đây dịu dàng chân phương. Chị là ai tựa như
ánh nắng ban mai ngọt ngào trong sương. Ngắm chị thật lâu con tim em yếu mềm. Đắm say từ phút đó từng giây trôi yêu thêm....
CẦM TAY TUỆ TUYỆT LUÂN.
DỰA VAI TUỆ TUYỆT LUÂN.
KỀ BÊN TUỆ TUYỆT LUÂN.
NƠI NÀY CÓ TUỆ TUYỆT LUÂN.
GIÓ MANG CÂU TÌNH CA.
NGÀN ÁNH SAO VỤT QUA NHẸ ÔM LẤY LONG QUYỂN TINH.... ..... )