Hai mươi lính cấm vệ quân dàn hàng đội ngũ chỉnh tề đứng túc trực ca đêm bảo vệ bên ngoài phòng nghỉ của công chúa, ai
cũng nghiêm chỉnh với nhiệm vụ của mình. Xung quanh đây thật im lặng,
hiếm hoi lắm mới nghe thấy một tiếng quạ kêu trên bầu trời phá tan sự
yên tĩnh.
Bên trong phòng vẫn còn sáng đèn. Long Quyển Tinh -
Yến Châu ngồi ghế cạnh nhau, trên bàn là một đĩa đựng đầy nho tươi chín
mọng. Yến Châu hai tay nâng chiếc khăn cô tự thêu lại gần mặt và chăm
chú nhìn, đôi môi đáng yêu ấy không rõ đã mỉm cười thích thú bao nhiêu
lần, chiếc khăn thêu hình nữ nhân tóc xanh dắt tay một nữ nhân khác cùng đi ngao du sơn thủy. Long Quyển Tinh véo quả nho cho vào miệng, gương
mặt kiều diễm hơi hồng lên, lý do bởi không lâu nữa sẽ được gặp lại Tuệ
Tuyệt Luân.
Yến Châu tủm tỉm đặt chiếc khăn vải lên bàn trước
mặt người bên cạnh mình, háo hức hỏi "Tỷ thấy muội thêu thế nào?" Long
Quyển Tinh mải đắm chìm trong suy nghĩ nên không để ý cho đến khi tiếng
gọi "Quyển Tinh tỷ." của công chúa nhỏ kéo cô về hiện tại. Long Quyển
Tinh hỏi "Sao vậy?" Yến Châu nhíu mày phồng một bên má, lập lại câu vừa
nãy "Tỷ thấy muội thêu thế nào?" Nhìn chiếc khăn trên bàn, Long Quyển
Tinh chợt ngẩn ngơ, dường như trong tâm trí vị công chúa đáng mến này
chỉ có duy nhất một mình Ma Nữ Vương nàng tồn tại vậy, có nhiều đêm khi
đang ngủ chung Long Quyển Tinh cũng nghe thấy Yến Châu ngủ mơ kêu tên
mình. Lòng Long Quyển Tinh trào dâng sự lo lắng, mấy ngày nữa nhất định
nàng sẽ phải tham gia trận chiến với đám Yên Nhiên Tinh muôn phần nguy
hiểm nên chẳng có thời gian nào để chăm sóc bảo vệ chu đáo cho người bạn thiện lương này. Tuyệt đối Long Quyển Tinh không bao giờ mong Yến Châu
thương tổn gì hết, an toàn của công chúa luôn đứng hàng đầu.
Thấy Long Quyển Tinh chẳng trả lời, Yến Châu tỏ ra phụng phịu nói "Chắc
là do muội thêu tệ quá!" Long Quyển Tinh vội đáp "Đâu có. Muội thêu rất
dễ thương mà, rất giản dị chân thật." Yến Châu tươi tỉnh lập tức, một
tay chống má một tay đặt trên bàn, nói "Bức họa trong chiếc khăn này là
ước muốn duy nhất của muội đấy. Suốt đời, suốt kiếp, chỉ cần được ở bên
tỷ thì đâu đâu cũng là nhà đối với muội!" Long Quyển Tinh mỉm cười xoa
đầu Yến Châu, nói "Điều đó đơn giản lắm. Chỉ cần sau khi ta giải quyết
xong kẻ thù thì ta sẽ đưa muội ngao du sơn thủy thật sự chứ chẳng phải
chỉ là bức tranh thêu đâu." Nghe lời ấy làm Yến Châu sợ sệt, hỏi "Giờ đã có Linh Cơ tỷ và cô nương thần tiên kia trợ giúp thì tỷ sẽ không phải
trốn tránh kẻ thù nữa đúng không? Họ rất mạnh mà, tỷ sẽ được an toàn
không cần đấu với ai hết, đúng chứ?" Long Quyển Tinh khẽ cười trả lời
"Cũng hy vọng là vậy. Vốn dĩ ta hiểu muội sống trong cung cảm thấy bí
bức khó chịu. Quân thần đấu đá hãm hại lẫn nhau, vì muốn leo lên nắm
quyền lực mà giết người chẳng gớm tay." Yến Châu nói "Thời gian mà muội
thấy hạnh phúc nhất đời mình chính là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau!"
Long Quyển Tinh cười nói "Ngày ấy ta thấy muội thật dũng cảm. Vì bảo vệ
hai nữ nhân xa lạ mà dám đương đầu với mấy chục tên cướp hung hăng chẳng màng đến an nguy cho mình." Yến Châu "Hừ." một tiếng, đáp "Bọn chúng
đáng chết hàng trăm lần." Ký ức cũ ùa về tâm trí công chúa nhỏ, bồi hồi
nói tiếp "Muội vẫn nhớ rõ ràng mùi vị món nấm rừng mà tỷ nướng. Ngon hơn bất cứ sơn hào hải vị nào muội từng thưởng thức." Long Quyển Tinh vui
vẻ véo một quả nho cho Yến Châu, cười nói "Thưởng cho muội vì lời khen
ấy." Yến Châu hí hửng há miệng tiếp nhận đồ ngon.
Được bón cho
hai quả nữa xong Yến Châu bâng quơ nói "Không biết tình hình trên trời
thế nào rồi nhỉ? Mong là sẽ không ảnh hưởng gì tới nhân gian này." Long
Quyển Tinh nhìn Yến Châu, do dự chút xíu rồi nói "Ta nghĩ nên cho muội
biết một số việc, kẻo đến khi xẩy ra muội lại suy nghĩ sai lệch." Yến
Châu với ánh mắt khó hiểu chờ lời giải thích. Long Quyển Tinh khẽ vuốt
tóc ra sau tai, điềm đạm kể về sự việc đấng chí tôn chí cao bị chính Hàn Linh Phượng đánh bại và bắt đi, cô ta còn tạo ra một đấng chí tôn giả
mạo đang trên đường kích động muôn người kéo về Thành Đô này nhằm vào
Linh Cơ.
Yến Châu như không tin nổi vào tai mình, Phật Tổ Như
Lai thua Hàn Linh Phượng ư?! Cô ta thực quá đáng sợ! Lòng công chúa kinh ngạc khiếp hãi, cơ thể run rẩy, đôi bàn tay nắm chặt thành quyền tựa
trên đùi, mắt mở lớn miệng hé ra chả khép, thân nhiệt nhất thời sụt giảm lạnh tận tâm can. Câu chuyện này toàn cõi phàm nhân không thể ngăn cản
nổi, so sánh thì nỗi lo mà triều đình dè chừng đám Lỗ gia mới nhỏ bé tầm thường làm sao.
Long Quyển Tinh im lặng quan xát Yến Châu, đợi vài phút rồi nói tiếp "Tiêu trừ kẻ giả mạo chưa phải việc đáng lo nhất
bởi gốc rễ vấn đề là Phượng Hoàng Môn. Hiện giờ chỉ có Thánh Nữ Tuệ
Tuyệt Luân cùng Linh Cơ cô nương mới đủ khả năng đánh bại Hàn Linh
Phượng thôi." Yến Châu xực nhớ ra, cô nhìn thẳng mắt Long Quyển Tinh và
hỏi "Cô ta là kẻ thù truy sát tỷ ư?" Long Quyển Tinh khẽ gật đầu đáp
"Cũng có thể nói như vậy. Thời gian tới rất nguy hiểm hỗn loạn chinh ta
cũng chưa chắc được an toàn..."
Yến Châu lắc đầu khẳng định "Nếu tỷ có mệnh hệ gì muội sẽ theo tỷ lập tức! Sống thiếu tỷ, muội thà không bao giờ sống!"
Tình cảm chân thành của Yến Châu khiến Long Quyển Tinh rất cảm động. Dù sau này ra sao, Ma Nữ Vương nhất quyết không bỏ công chúa nhỏ một mình. Long Quyển Tinh mỉm cười đầy vẻ mến thương, đứng dậy nói "Vậy thôi.
Cũng khuya rồi, chúng ta nên nghỉ đi." Thấy tay chân Yến Châu vẫn còn
run bởi nỗi sợ trời qua đời, Long Quyển Tinh bất chợt liền bế Yến Châu
lên đi về phía giường.
Yến Châu tim đập lọan vì hành động ấy,
mặt đỏ bừng cứ tưởng Long Quyển Tinh muốn động phòng hoa trúc. Đặt người xuống giường, nhìn công chúa bé bỏng ngây ngô đáng yêu quá khiến Ma Nữ
Vương tí thì phì cười, nàng nhẹ nhàng nói "Ngủ đi. Cô bé ngốc của ta."
Nói rồi phẩy nhẹ tay, bao nhiêu đèn trong phòng tắt ngúm, xong xuôi cô
cũng trèo lên giường vị trí ngoài. Nhắm mắt nằm phía trong, Yến Châu nói "Quyển Tinh tỷ ngon giấc nha." Long Quyển Tinh đáp "Ừ. Muội cũng vậy."
Dứt lời đưa tay vỗ nhẹ hai cái vô má công chúa.
....
Đêm càng lúc càng khuya.
Thực tế Long Quyển Tinh chỉ muốn Yến Châu an lòng nên mới lên giường
nằm cùng chứ cô từ nẫy giờ vẫn không hề ngủ chút nào, khỏi cần nói cũng
hiểu lý do mà.
Biết chắc công chúa nhỏ đã chìm đắm với chiêm
bao, Long Quyển Tinh ngồi dậy dựa lưng đầu giường, đợi chờ là hạnh phúc. Trong bóng tối cô vẫn nhìn rõ mồn một, quan xát xung quanh và tầm mắt
dừng ở tấm gương lớn trên chiếc bàn gỗ thơm, thứ mà xưa kia đám cung nữ
hầu hạ trang điểm giúp công chúa soi xét nhan sắc bản thân.
Tấm gương bám chút bụi do khá lâu nay Yến Châu chẳng màng ngắm nghía chính
mình nữa, tâm trí dành hết cho nữ yêu tinh sống chung rồi mà. Long Quyển Tinh biến mất và hiện ra gần bàn gương, ngồi xuống ghế nhìn hình phản
chiếu. Tóc xanh, lông mày lông mi cũng xanh, xinh đẹp ghê gớm. Thậm chí
Long Quyển Tinh còn mở hé cổ áo ra chút xíu nhằm tăng phần hấp dẫn, cơ
thể rạo rực mơ mộng vị Thánh Nữ ngọc ngà.
Đúng lúc đó trong căn phòng này xuất hiện hai con bươm bướm mầu trắng từ khe hở nào đó bay
vào, chúng bay tới gần Long Quyển Tinh và đậu xuống vai cô ấy, điều kỳ
lạ là đôi uyên ương này còn mang một mùi hương thơm thanh khiết quen
thuộc, mùi hương khắc cốt ghi tâm đối với Ma Nữ Vương.
Hay con
bướm chỉ đậu ở vai Long Quyển Tinh có vài giây ngắn ngủi xong vỗ cánh
bay lên trên mái căn phòng mất hút luôn. Long Quyển Tinh trông theo mà
cố trấn tĩnh trái tim đang điên cuồng nhảy múa. Tuệ Tuyệt Luân đến
rồi!!!!