Tuệ Tuyệt Luân lên tiếng "Quê hương của cô xa vời thật nhỉ." Long
Quyển Tinh đáp mà ánh mắt vẫn không dời khỏi đôi môi đối phương "Tận đáy lòng tôi chưa bao giờ coi Ngục Quỷ Tinh Cầu là nhà. Bạo tàn hung ác,
chỉ giết chóc làm niềm vui. Cuộc sống nơi đây yên bình hơn nhiều." Tuệ
Tuyệt Luân đột nhiên hỏi "Nếu tôi đấu với Điệp Tinh hay Ngục Long Tinh
thì cô nghĩ kết quả sẽ thế nào?" Long Quyển Tinh đắn đo chốc lát mới trả lời "Sức mạnh của họ chỉ ngang hoặc có thể hơn nếu so với Hàn Linh
Phượng. Nhưng tôi mong trận ấy sẽ không bao giờ xẩy ra. Riêng việc
Phượng Hoàng Môn đã tạo rất nhiều áp lực đè nặng lên vai Thánh Nữ rồi."
Tuệ Tuyệt Luân ưu tư nói "Hy vọng không phải lúc nào cũng thành hiện
thực. Cần đề phòng mọi trường hợp xấu nhất phát sinh. Mối nguy hại tiềm
tàng cũng bớt đi vài phần khi bên chúng ta còn có Linh Cơ cô nương,
chẳng phải mục tiêu của cô ấy là hai nhân vật kia sao." Long Quyển Tinh
ngước nhìn lên trời, nghĩ ngợi về tai ương sắp tới thật khó lường, cô
nói "Bên cạnh Linh Cơ cô nương có nữ nhân tên Điểu Huyền Tinh. Người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài." (Đúng vậy! Nguyên hình của
cô ấy đủ mạnh khiến bất cứ ai từng thấy đều phải e dè!)
Tuệ Tuyệt Luân nói "Tôi hiểu chứ. Ngay lần đầu trông thấy tôi đã biết bản thân
nàng ta luôn ẩn giấu một nguồn sức mạnh tối cao, dường như đến thời điểm cần thiết mới xuất ra vậy." Chính xác luôn, lần ấy Thánh Nữ đánh chưởng vào người Điểu Huyền Tinh ngoài lý do mượn cớ thử Linh Cơ còn vì muốn
thăm dò hư thực của nàng tiên bồ câu nữa. Ngừng tí tẹo rồi nói tiếp
"Không chỉ vấn đề sức mạnh, riêng về trí tuệ của Điểu Huyền Tinh cũng
rất tuyệt vời. Đôi khi tôi nghĩ nếu nàng ta thuộc phe địch thì tất cả
chúng ta sẽ gặp họa lớn đấy." Long Quyển Tinh im lặng thừa nhận, Ma Nữ
Vương thà liều mạng quyết chiến với Hàn Linh Phượng chứ nhất định không
muốn trở mặt thành thù với Điểu Huyền Tinh dẫu rằng Ngọc Nữ Diệt Thiên
hùng mạnh hơn nhiều trong trạng thái bình thường, còn nếu Điểu Huyền
Tinh nàng ta hiện nguyên hình thì chưa chắc đâu nhé!
Long Quyển
Tinh nói "Còn cả đao kiếm mà Linh Cơ cô nương đeo sau lưng nữa, tôi cảm
thấy hai thứ đó vô cùng đáng sợ dẫu rằng chưa được chứng kiến uy lực của chúng lần nào." Tuệ Tuyệt Luân nhắm mắt nhớ lại lúc Linh Cơ mở hé Rực
Hỏa Đao xíu xiu mà đã hình thành nên một quầng lửa mầu hồng rực rỡ khiến biết bao nhiêu hành tinh suýt thì tan chẩy như sáp nến, cô mở mắt nói
với vẻ hứng thú "Đó cũng là điều làm tôi tò mò nhất tính đến thời điểm
này!"
Long Quyển Tinh cũng tò mò ghê gớm nhưng bên cạnh đang là
cô gái mình ngày nhớ đêm mong nên mọi vấn đề khác tụt xuống dốc hết, lại lén liếc Thánh Nữ một cái rồi nói "Mà hình như Linh Cơ cô nương rất yêu thương ba nữ nhân luôn theo xát cô ấy. Tôi thấy ánh mắt họ nhìn nhau
thực vui vẻ mãn nguyện biết bao. Nhưng thế gian này không phải ai cũng
chấp nhận được thứ tình cảm đó." Tuệ Tuyệt Luân đáp "Nếu đã thật lòng
với nhau thì chẳng có gì phải e ngại hết, chỉ cần bản thân hạnh phúc tận đáy lòng." Long Quyển Tinh mê mẩn bởi lời vàng ngọc ấy, hồi hộp hỏi
"Thiên đình chưa từng có tiền lệ nào như vậy đúng không? Mà chắc thế
rồi. Hai tiên nữ yêu nhau thì nhất định sẽ bị mọi thánh thần phản đối
ngay." Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười nhìn Long Quyển Tinh, nói "Chỉ cần tôi
cho phép thì chắc chắn sẽ được." (Tất nhiên! Thánh Nữ là Thống Soái Của
Trời Đất mà, hạ lệnh bắt Thiên Đế quỳ là phải quỳ, chẳng ai dám ho he
câu nào.)
Long Quyển Tinh điên đảo thần hồn vì ánh mắt nụ cười
đó, cô ngượng nghịu hơi cúi mặt xuống, vu vơ hỏi "Liệu tiên nữ cùng ma
nữ thì có thể kết duyên bên nhau vĩnh viễn không nhỉ?" Tuệ Tuyệt Luân
nhẹ nhàng trả lời "Nếu cả hai cùng tự nguyện thì chẳng có lý do gì mà
không thể hết." Trái tim Long Quyển Tinh đang đánh trống dồn dập, cô đưa tay chạm vào cảm nhận rõ rệt từng nhịp rung mãnh liệt, tâm trí thôi
thúc hãy tặng cho nàng ta chiếc khăn tay thêu tên hai người mà thân thể
thì chưa dám. Tuệ Tuyệt Luân thì cảm thấy vị Ma Nữ Vương này càng lúc
càng đáng yêu.
Thánh Nữ cùng Ma Nữ ngồi bên cạnh nhau đã khá lâu
chả để ý thời gian chẳng mấy chốc đã đến canh ba của đêm rồi. Tuệ Tuyệt
Luân nói "Đám Vô Hạn Ma Cung muốn làm hại cô, tôi sẽ không bỏ qua cho
chúng." Long Quyển Tinh rất vui vì sự quan tâm ấy, cô nói "Đa tạ Thánh
Nữ!" Tuệ Tuyệt Luân mỉm cười, nói "Không cần gọi tôi bằng danh xưng
khách sáo vậy đâu. Cứ gọi Tuyệt Luân được rồi." Mừng rỡ hơn bao giờ hết, Long Quyển Tinh biết cách gọi tên ấy thể hiện sự thân mật nghĩa là
Thành Nữ đang ngầm cố ý chấp nhận Ma Nữ ư?! Mím môi háo hức, cô thèm
được gọi thẳng một tiếng như thế lắm rồi, hít vào thở ra, nói "Tuyệt
Luân tỷ!"
Tuệ Tuyệt Luân ngẩn người nghe câu này thấy thật êm tai lại dễ thuơng nữa chứ, lúc ở trên trời cô chưa từng để nàng tiên nào
xưng hô thân thiết đến thế kể cả đại công chúa Nghiên Túc, lòng lâng
lâng đáp lời "Quyển Tinh muội." Long Quyển Tinh khẳng định thứ ngọt nhất trên đời chả phải mật ong mà chính là tiếng gọi của Thánh Nữ, ngọt vô
cùng tận! Cô đê mê gọi thêm lần nữa "Tuyệt Luân tỷ!" Tuệ Tuyệt Luân cũng dịu dàng đáp lại "Quyển Tinh muội."
Mở đầu thiên tình sử hạnh
phúc thế mà bất chợt bên dưới hoàng cung vang vọng khắp nơi âm thanh gõ
chiêng "Bong. Bong. Bong. Bong. Bong. Bong..." và tiếng la hét "Có thích khách! Có thích khách!..." Thi thoảng lại có chỗ nổi lên tiếng giao
tranh đánh nhau "Keng keng..", tất nhiên không thể thiếu tiếng "Hự.
A..." của những kẻ bị đâm chém trở thành thương binh hoặc oan hồn.
...
Kinh Nguyệt cung.
Phòng của Linh Cơ cửa đóng im ỉm,
tối thui tối thùi vì giờ này là giờ ngủ nhưng bên trong cả bốn nàng vẫn
còn đang vờn nhau trên giường chưa nghỉ.
Hai mảnh rèm vải buông
rũ che chắn, phía sau đó là những tiếng "Ưm... Ưm... Ư... Ư..." đầy dục
vọng kích thích. Vốn dĩ Linh Cơ đang nằm hưởng thụ, Điểu Huyền Tinh -
Trần Di Yên mỗi nàng một bên hôn hít mút ti ngậm lấy ngậm để ngực của
siêu nữ cường. Đôi tay Linh Cơ ôm đầu vò tóc họ tỏ ý hài lòng rồi sờ
lưng vuốt ve, mò mẫm xoa bóp lại ngực hai nàng kia. Tất nhiên cuộc vui
không thể thiếu Trần Tiểu Thanh, cô ấy đang vùi mặt vào vùng kín của
Linh Cơ mà điên cuồng ngậm liếm, hai tay thì sờ soạng hai bên đùi, chân
Linh Cơ cong lên chứ không duỗi thẳng để Trần Tiểu Thanh dễ bề liếm láp. Linh Cơ thi thoảng rên và phần thân dưới cứ nẩy lên "A... Ớ... Sướng
quá... Thơm không... Thơm không nào..."
Khi giọt ngọc trắng trong từ vùng kín của Linh Cơ khiến Trần Tiểu Thanh muốn phát điên, rồ dại
thè lưỡi ép xát thật chặt vào vùng thơm ngất ngây ấy nên kết quả là lưỡi Trần Tiểu Thanh ướt sũng, cô còn cọ má cọ mũi xuống đón nhận khoái lạc, rất nhanh chóng cả gương mặt Trần Tiểu Thanh đã dính dáp toàn giọt ngọc thơm mầu trắng.
Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên ngừng dùng miệng
chăm sóc bộ ngực to mềm mại của siêu nữ cường mà trông theo (dẫu bóng
tối nhưng các nàng vẫn nhìn rõ nhá, đừng có tưởng) Họ tràn trề ham muốn
bò xuống, Trần Tiểu Thanh đã được hưởng thụ nhiều nên giờ tới phiên thay đổi cho hai nàng kia cùng liếm vùng kín Nữ Thần thôi, nói vậy không có
nghĩa rằng Trần Tiểu Thanh bỏ cuộc vui đi ngủ đâu, cô bò lên hôn ngực
một lúc rồi leo lên dí vùng kín của mình xuống môi Linh Cơ, vừa rên rỉ
những tiếng đứt quãng vừa với lấy hai tay Linh Cơ ép vào ngực mình mà
xoa bóp "Á... Á... A... Á... Tỷ liếm đi... Á... Sướng quá... Sướng
quá... Tỷ liếm nữa đi... Á..."
Trần Di Yên - Điểu Huyền Tinh giờ
này liếm càng lúc càng hăng, nước bọt của họ đã ướt đẫm háng mông lẫn
vùng kín của Linh Cơ. Đổi lại hai nàng được Nữ Thần ban cho giọt ngọc,
thậm chí là được ban cho nguồn nước đái thuần khiết thơm tho vào khuôn
mặt xinh đẹp của mình. Điểu Huyền Tinh - Trần Di Yên còn lần lượt từng
nàng cọ ngực vô vùng kín của Linh Cơ, mềm mại cọ vào ấm áp, nhớp nháp
nhưng thơm và sạch sẽ.
Đang vô cùng sung sướng, nước dãi - nước bọt - nước đái - mồ hôi - giọt
ngọc đang hòa quyện vào cơ thể của nhau, thì bỗng dưng tiếng ầm ĩ bên
ngoài phạm vi cung Kinh Nguyệt rộ lên.
Bong. Bong. Bong...
"Có thích khách! Có thích khách!"
Keng... Keng... A...
Bốn nàng chưa ai mặc y phục đâu nhé, sự kích thích cơ thể mà Trần Di Yên mang lại khiến Điểu Huyền Tinh lâng lâng
khó tả. Trần Di Yên nói tiếp "Tỷ vất vả lo cho mọi người nhiều rồi. Việc nhỏ này muội giải quyết được, tỷ chịu chứ?" Điểu Huyền Tinh mỉm cười
đầy yêu thương ngoái lại, vừa hé môi định trả lời thì Trần Di Yên đã thè lưỡi liếm môi cô xong thích thú nói "Mùi hương cơ thể của Linh Cơ tỷ
vẫn còn vương vấn rất nồng đậm trong miệng tỷ đấy, thơm thật!" Điểu
Huyền Tinh cảm thấy ngây ngất bởi hơi thở của Trần Di Yên cũng thơm chả
kém, cô nói với giọng thỏa mãn "Chả trách Linh Cơ tỷ điên đảo say mê
muội đến vậy."
Linh Cơ vẫn ngồi cho Trần Tiểu Thanh ôm đằng sau
hôn hít, nói xen vào "Ngực của Di Yên vô cùng thơm và hấp dẫn, lúc nào
ta cũng muốn bóp để nghe tiếng rên rỉ quyến rũ từ thiên tài y thuật!"
Trần Di Yên vui sướng nhìn Linh Cơ, niềm hạnh phúc chẳng thể diễn tả
bằng lời. Cô vén rèm che giường, trước khi bước xuống thì nổi hứng thèm
muốn nhìn chằm chằm ngực Điểu Huyền Tinh, thế là cố ý ép ngực mình vào
ngực nàng tiên ấy mà dây dưa một lúc rồi mới ra khỏi giường tươi cười
nói "Muội đi đây." Cúi xuống nhặt y phục mặc vào, thong thả bước qua số
thủ cấp tanh tưởi, mở cửa đi ra, đóng lại.
Điểu Huyền Tinh bồi
hồi trông theo bóng dáng Trần Di Yên khuất tầm mắt, sự ấm áp mềm mại lúc cọ ngực là điều khiến tâm hồn bất cứ nữ nhân nào cũng khao khát điên
dại. Linh Cơ mỉm cười kéo tay Điểu Huyền Tinh lại xát gần và ôm chặt,
nói "Muội mãi mãi là tuyệt vời nhất!" Điểu Huyền Tinh nhu thuận dịu dàng đáp "Muội chỉ thuộc về tỷ!" Rồi nụ hôn thuần khiết lại tiếp tục thăng
hoa.
...
Ngoài cung Kinh Nguyệt ra thì hầu như địa điểm nào cũng có sự hiện diện của đám thích khách mặc đồ đen.
Trần Di Yên đứng quan xát trên một mái ngói cao ở khá gần Lộc Thọ cung. Đúng như Điểu Huyền Tinh kể, đám này xông vào đây chỉ nhằm mục đích gây phá
rối phân tán lực lượng cấm vệ quân thôi chứ chẳng hề lỳ lợm giao chiến
chút nào, giết được ai thì giết còn lại toàn vừa đánh vừa chạy. Thị vệ
cũng hy sinh không ít.
Lực lượng binh lính hoàng cung dĩ nhiên
đâu phải vô dụng, cũng tiêu diệt được nhiều thích khách rồi. Vả lại quan trọng nhất là số lượng áp đảo, tinh binh triều đình dường như đã đề
phòng trường hợp này từ lâu nên bao nhiêu lính cải trang làm thái giám
nô bộc tạp dịch ẩn nấp các vị trí quan trọng ập ra đối phó liền.
Đánh hồi lâu, Trần Di Yên thấy ưu thế lính triều đình vượt trội hơn hẳn, phe thích khách nháo nhào tan tác rút lui, chốc chốc bọn chúng lại nhìn lên không trung chờ pháo tín hiệu mà mãi chưa có nên tư tưởng dao động
chẳng ham hố đâm chém nữa. Giờ cục diện đơn giản chỉ là phe truy đuổi
phe trốn chạy, hỗn loạn ầm ỹ.
Trần Di Yên biết mình chẳng cần ra
tay ở đây nữa, cô nhẹ nhàng phi thân lả lướt nhằm về hướng Đại Án Tự
(nơi chuyên xử lý những vụ án lớn của đất nước) Đôi môi khẽ mỉm cười, cô đang sắp cho Lỗ gia cơ hội trả thù mình đấy vấn đề là chúng có đủ khả
năng hay không thôi nhé.
Suốt chặng đường Trần Di Yên có bắt gặp
vài chục tên áo đen lẫn lính cấm vệ đang đâm chém nhau trên mái ngói căn phòng nào đó. Tất cả đều bất ngờ khi thấy nữ nhân tuyệt sắc lướt qua để lại bao nhiêu lưu ảnh mờ ảo, vì quá nhanh nên chẳng kẻ nào bám theo kịp đâu.
Khi Trần Di Yên vừa thoát khỏi tầm nhìn thì đám thích khách đột ngột buông rơi vũ khí, tự ôm cổ tỏ vẻ cực kỳ đau đớn, ngã nhào hết
xuống mặt đất, đôi mắt chúng hằn rõ bao tia mạch máu, quằn quại lăn lộn
dẫy đạp nhưng chả hét nổi câu nào. Phe cấm vệ quân kinh ngạc nhìn mãi
tới khi đám áo đen nằm bất động hoàn toàn mà vẫn tư thế hai tay giữ cổ
thì mới nhẩy xuống. Một tên lính tò mò bước đến gần cái xác gần nhất,
ngồi xuống cậy tay gã thích khách ra và hốt hoảng phát hiện thịt cổ xung quanh phạm vi yết hầu hắn đã thối rữa lở loét, thanh quản cuống họng
dập nát bét lòi ra bảo sao chả thể kêu gào tiếng nào. Hung thủ chắc chắn là Trần Di Yên, chỉ là không biết cô ra tay kiểu gì thôi.