Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 71: Chương 14


trướctiếp

Khoảng sân quán trọ Lục Nhân nhoe nhoét bùn khi Will ghìm cương con ngựa đã mệt nhoài và nhảy xuống khỏi tấm lưng rộng của Balios. Anh mệt mỏi rã rời, người ê ẩm, và khi đường thì xấu mà cả người lẫn ngựa đều kiệt sức, mấy giờ bôn ba cuối cùng thật khó mà chịu nổi. Giờ đã tối, và anh nhẹ người khi thấy cậu chăm nhựa vội vàng chạy tới, giày đạp trên bùn tới tận đầu gối và cầm theo ngọn đèn tỏa sáng vàng ấm áp.

“Xin chào, thời tiết ẩm ướt quá,” cậu bé vui vẻ nói khi đến gần hơn. Cậu ta trông giống một đứa trẻ loài người bình thường, nhưng có gì đó ranh ma và hơi giống yêu tinh - đôi lúc máu tiên truyền qua nhiều thế hệ được thể hiện ở loài người, hoặc kể cả Thợ Săn Bóng Tối với biểu hiện như mắt hơi xếch hoặc đôi đồng tử long lanh. Tất nhiên cậu nhóc này có Tâm Nhãn. Lục Nhân là điểm dừng chân nổi tiếng trong Thế Giới Nhầm. Will đã mong tới được nơi này khi đêm xuống. Anh đã mệt giả vờ trước mặt người phàm, mệt dùng phép che mờ, ẩn náu.

“Ẩm ướt thôi à?” Will lầm bầm khi nước chảy xuống tóc xuống lông mi. Anh đang nhìn cửa trước, nơi ánh sáng vàng hiếu khách ùa ra. Trên đó, mọi màu sắc dường như đều bị bầu trời hút sạch. Những đám mây đen nặng nề tụ trên cao, báo hiệu mưa còn dai dẳng lâu.

Cậu nhóc giữ cương Balios. “Anh có một con ngựa thần đấy,” cậu ta reo lên.

“Đúng,” Will vỗ bên mạng sườn nó. “Nó cần được massage và chăm sóc đặc biệt.”

Cậu nhóc gật đầu. “Anh là Thợ Săn Bóng Tối hả? Chúng tôi không mấy khi gặp những người như anh. Lâu lâu trước có thấy, nhưng chúng tôi có một mối bất đồng cũ...”

“Nghe này,” Will hỏi. “Còn phòng trống không?”

“Chắc không còn phòng riêng.”

“À, tôi sẽ cần phòng riêng, như vậy là hay nhất. Còn về con ngựa, tôi muốn nó có một tàu ngựa, được tắm táp và một bữa ăn. Nhanh lên và dẫn con ngựa đi, còn tôi sẽ xem chư cậu bảo sao.”

Người chủ có vẻ cực kì hợp tác, và chẳng đả động gì đến những Ấn Kí trên tay hay cổ anh, chỉ hỏi những câu rất bình thường: “Cậu muốn ăn trong phòng riêng hay trong phòng sinh hoạt chung? Và cậu muốn tắm trước hay sau khi ăn?”

Will, người đã đóng bùn, muốn tắm trước, nhưng đồng ý ăn tại phòng sinh hoạt chung. Anh mang theo kha khá tiền người phàm, nhưng phòng anh riêng là một khoản chi không cần thiết, nhất là với một người không quan tâm mình ăn gì. Thức ăn là nhiên liệu cho cuộc hành trình, chỉ vậy thôi.

Dù ông chủ không để tâm Will là Nephilim, nhưng những người trong phòng sinh hoạt chung lại không có được đức tính đó. Khi Will dựa vào quầy, một nhóm người sói trẻ ở bên lò sưởi, đang chén chú chén anh gần như cả ngày, lâm bầm bàn tán gì đó. Will cố tình lờ họ đi khi gọi mấy bình nước nóng cho mình và đậu nghiền nhừ cho con ngựa, như bất kỳ một quý ông trẻ tuổi cậy quyền nào, nhưng ánh mắt sắc lẻm của họ cứ chăm chăm theo dõi, để ý từng chi tiết từ mái tóc ướt đẫm nước mưa, đôi giày đóng bùn, tới cái áo choàng dày cho thấy anh không hề đeo thắt lưng vũ khí thường thấy ở Nephilim.

“Bình tĩnh nào mấy chú,” kẻ cao nhất bảo. Người này ngồi lưng quay với đống lửa, thành ra bóng tối hắt lên mặt gã, dù nữa làm nổi bật những ngón tay dài khi gã rút một hộp xì gà bằng gốm tinh xảo và trầm ngâm gõ gõ cái lẫy khóa. “Tôi biết hắn.”

“Anh biết?” một gã trẻ tuổi hơn bối rối hỏi. “Gã Nephilim đó? Bạn của anh à, Scott?”

“À, không phải bạn. Không hẳn.” Woolsey Scott đánh diêm châm điếu xì gà và ngắm nhìn chàng trai bên kia phòng qua đầu lửa đỏ, một nụ cười thấp thoáng trên môi anh ta. “Nhưng thật lạ là cậu ta ở đây. Rất lạ đấy.

Khi Will – đã có tắm rửa sạch sẽ, cạo râu và mặc áo sạch rồi đeo cổ cồn – trở về phòng sinh hoạt chung dùng bữa, phòng đã cả đông người.

À, không hẳn là người. Lúc tới một bàn, anh đi qua các bàn nơi đám yêu tinh lùn ngồi co cụm bên nhau cạnh những cốc bia, trông như những ông già cắm cảu, chỉ có điều thêm ngà mọc ra từ hàm dưới. Một pháp sư gầy gò tóc nâu có con mắt thứ ba giữa trán đang cắt món bê cốt lết. Một nhóm túm tụm bên cái bàn gần lò sưởi – người sói, Will cảm nhận được, vì thích tụ tập theo bầy. Phòng ngập mùi ẩm ướt, tro than cùng đồ ăn. Bụng Will sôi ùng ục; anh đã không nhận ra mình nói thế nào.

Will vừa nghiên cứu bản đồ xứ Wales khi uống rượu (chua lè, có mùi nho), và ăn thức ăn được chuẩn bị cho (thịt nai dai nhách cùng khoai tây), cố hết sức tảng lời ánh nhìn của những kẻ khác. Anh thấy câu nói của cậu nhóc chăm ngựa là đúng; họ không đón nhiều Nephilim ở đây. Anh có cần giác các Ấn Ký của mình sáng lên như biển hiệu. Khi đã ăn xong, anh rút giấy và viết một lá thư:

‘Charlotte:

Em xin lỗi vì tự ý rời khỏi Học Viện. Em mong chị thứ lỗi; em thấy mình không còn lựa chọn khác.

Nhưng đấy không phải lý do em gửi thư này. Bên đường em đã tìm thấy bằng chứng về hành trình của Tessa. Không hiểu sao cô ấy lại ném được mặt dây chuyền ngọc bích ra ngoài cửa sổ xe ngựa, em tin rằng chúng ta nhờ đó có thể tìm ra cô ấy. Em đang cầm nó đây. Đây là bằng chứng không thể chối bỏ rằng chúng ta đã đúng về vị trí của Mortmain. Ông ta hẳn phải ở Cardair Idris. Chị phải viết thư cho Quan Chấp Chính và yêu cầu ông ta gửi tổng lực tới đó.

Will Herodale.’

Dán thư, Will gọi chủ quán và với nửa crown, có người sẽ mang thư đến chuyến xe đêm nhờ gửi. Trả tiền xong, Will ngồi ngả lưng, đang tự hỏi có nên uống thêm cốc rượu nữa để đêm nay được ngủ yên giấc – thì một cảm giác đau buốt nhói khắp ngực anh. Anh cảm giác như bị một mũi tên đâm xuyên qua, và giật nửa người. Cốc rượu rơi xuống đất, vỡ tan tành. Anh đứng dậy, cả hai tay chống xuống bàn. Anh mơ hồ biết mọi người đang quan sát mình, cùng tiếng nói lo lắng của chủ quán bên tai, Nhưng cái đau quá lớn khiến anh chẳng nghĩ ngợi được gì, đến thở cũng chẳng nổi.

Cảm giác ngực quặn lại, cảm giác anh đã nghĩ khi một đầu sợi dây nối anh với Jem, bị kéo quá căng đến đội nó siết chặt tim anh. Anh lảo đảo rời khỏi bàn, qua đám đông khách xúm đen xúm đỏ xung quanh, và ra cửa quán. Anh chỉ nghĩ được tới không khí, để sao hít không khí vào phổi.

Anh mở cửa và lảo đảo nhào ra ngoài trời đêm. Trong một thoáng, cảm giác đau đớn nhẹ bớt và anh dựa vào tường nhà trọ. Mưa trút ào ào, thấm đẫm tóc và quần áo anh. Anh thở dốc, tim đập loạn nhịp vì vừa hoảng vừa tuyệt vọng. Đây chỉ là do cách quá xa Jem sao? Anh chưa từng có cảm giác tương tự, kể cả khi Jem vào lúc trẹ nhất, kể cả khi cậu ấy bị thương và Will cũng phải chịu nỗi đau chung.

Sợi dây đứt phựt.

Trong một thoáng, tất cả trắng toát, sân mất sạch màu sắc như thể bị axit tẩy sạch. Will khuỵu hẳn xuống, nôn sạch bữa tối xuống bùn. Khi cảm giác co thắt qua đi, anh loạng choạng đứng lên và mò mẫm rời nhà trọ, như thế muốn đi tìm nguồn cơn đau đớn. Anh tới đến tường chuồng ngựa, dựa vào đó, bên cạnh máng ăn. Anh khuỵu xuống nhúng tay vào nước lạnh băng - và thấy gương mặt mình. Đó là gương mặt anh, trắng bệch như người chết, và có vết máu đang lan ra ở vạt áo trước.

Bàn tay ướt đẫm của anh cầm ve áo và giật tung áo da. Trong ánh sáng mờ mờ hắt ra từ nhà trọ, anh thấy chữ rune parabatai của anh, ngay trên tim, đang đỏ máu.

Tay anh đầy những máu, máu hòa cùng nước mưa, cùng thứ nước mưa đang xả sạch máu khỏi ngực anh, cho thấy chữ rune dần chuyển từ màu đen sang bạc, chuyển đổi mọi điều có ý nghĩa với đời Will thành vô nghĩa.

Jem đã chết.


trướctiếp