Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 70: Chương 13.5


trướctiếp

“Vâng,” Cecily nói. Đọc Codex cô biết Tu Huynh Câm vừa là bác sĩ vừa là thầy tu trong thế giới Thợ Săn Bóng Tối; họ sẽ có mặt bên tử sàng, giường bệnh, hay khi một đứa bé chào đời. “Tôi nghĩ nên thay mặt Will gặp Jem. Nhưng tôi không...không thể. Tôi hèn quá,” cô nói sau một lát.” Trước giờ cô chưa từng nghĩ về mình như vậy.

“Vậy tôi cũng thế,” anh đáp. Ánh trăng chiếu một nửa gương mặt anh, khiến anh trông như đeo mặt nạ che nửa mặt. “Nói thật, tôi đã một mình tới đây để tránh các Tu Huynh, vì họ khiến tôi sợ. Tôi nghĩ mình có thể chơi một mình. Nếu cô muốn, chúng ta có thể chơi bài.”

“Như Pip và Estella trong ‘Kì vọng lớn',” Cecily nói, và thoáng vui vẻ hẳn. “Nhưng, không, tôi không biết chơi bài. Mẹ tôi cố không để trong nhà xuất hiện một lá bài nào, vì bố tôi...yếu lòng trước chúng.” Cô ngước nhìn Gabriel. “Anh biết không, chúng ta cũng có điểm giống nhau đấy. Anh trai chúng ta bỏ đi, và chúng ta đơn độc chẳng anh trai chị gái, khi bố sa đọa. Bố tôi hơi điên khùng một chút sau khi Will bỏ đi và Ella qua đời. Ông ấy mất vài năm mới bình phục nổi, và trong thời gian đó, chúng tôi mất nhà. Cũng như anh mất Chiswick.”

“Chiswick bị cướp khỏi chúng tôi,” Gabriel nói hơi cay cú. “Và thật lòng nhé, tôi vừa tiếc vừa không. Kí ức của rôi về nơi ấy...” Anh rùng mình. “Bố tôi đã nhốt mình trong phòng ròng rã hai tuần trước khi tôi đến đây nhờ giúp đỡ. Đáng ra tôi nên đến sớm hơn, nhưng hồi đó tôi kêu tăng quá. Tôi đã đập cửa và cầu xin bố đi ra, nói chuyện với tôi, nhưng tôi chỉ nghe thấy những âm thanh không giống tiếng người. Tôi quay sang khóa cửa phòng mình mỗi tối và sáng ra lại thấy có máu trên cầu thang. Tôi tự nhủ là đám gia nhân đã bỏ chạy. Tôi phải hiểu rõ hơn chứ. Vậy không, chúng ta không giống nhau, Cecily, vì cô chọn bỏ đi. Cô dũng cảm. Tôi ở lại đến khi không còn lựa chọn nào ngoài ra đi, tôi ở lại dù biết thế là sai.”

“Anh là người nhà Lightwood, “ Cecily nói. “Anh ở lại vì anh trung thành với dòng họ mình. Đó không phải hèn nhát.”

“Không à? Kể cả trung thành trở thành ngu trung?”

Cecily mở miệng, rồi ngậm lại. Gabriel đang nhìn cô, mắt sáng lên trong ánh trăng. Anh có vẻ thực sự muốn nghe cô trả lời. Cô tự hỏi anh còn biết tâm sự với ai chăng. Cô cảm giác Gabriel phải cố lắm mới có đủ can đảm hỏi người khác; anh trông tự tin như thể chưa từng phân vân về đời mình mình và không hiểu những người luôn nhiều vướng mắc.

“Tôi nghĩ,” cô nói, cẩn thận lựa lời, “rằng kể cả những mục đích tốt cũng có thể bị vặn vẹo thành độc ác. Nhìn Ông Chủ đi. Ông ta làm những chuyện kia vì ghét Thợ Săn Bóng Tối, cũng vì yêu quý bố mẹ, những kẻ quan tâm chăm sóc ông ta và đã bị giết. Chuyện không hề khó hiểu. Nhưng chúng ta không thể tha thứ cho hành động của ông ta. Tôi nghĩ khi chúng ta lựa chọn - vì mỗi lựa chọn đều khác với những lựa chọn trước đó – chúng ta phải xem xét không chỉ lí do chúng ta quyết định thế, mà còn kết quả của nó nữa, và những người tốt có bị tổn thương vì nó chăng.”

Lại im lặng. Rồi, “Cô rất thông thái, Cecily Herodale,” anh nói.

“Đừng hối hận quá nhiều về lựa chọn của anh trong quá khứ, Gabriel,” cô nói, biết rằng cô đang gọi tên cúng cơm của anh, nhưng không thể không nói. “Nhưng tương lai hãy đưa ra những quyết định đúng đắn. Chúng ta có thể thay đổi và trở nên tốt hơn.”

“Đó,” Gabriel nói, “không phải người bố tôi kỳ vọng ở tôi, và dù cho mọi thứ, tôi vẫn thấy mình không muốn làm hỏng kỳ vọng của ông.”

Cecily thở dài. “Chúng ta có thể cố hết sức mình, Gabriel. Tôi đã cố làm đứa con bố mẹ muốn, là một quý cô như họ kỳ vọng nơi tôi. Tôi bỏ đi để đưa Will về, Vì tôi nghĩ việc làm đó đúng đắn. Tôi biết họ buồn vì anh ấy lựa chọn con đường khác - và đó là con đường đúng đắn cho anh, vì cách anh lựa chọn rất lạ. Đó là con đường của anh ấy. Đừng lựa chọn con đường bố lựa sẵn cho anh hoặc con đường anh trai anh sẽ chọn. Hãy làm một Thợ Săn Bóng Tối như anh muốn."

Anh trả lời nghe rất trẻ. “Sao cô biết tôi sẽ chọn câu đúng?”

Ngoài cửa sổ, tiếng vó ngựa gõ trên sân lát đá. Các Tu Huynh Câm đang ra về. Jem, Cecily nghĩ, mà tim nhói đau. Anh trai cô luôn coi anh ấy như sao Bắc Cực, kim chỉ nam chỉ đường dẫn hướng. Cô chưa từng nghĩ anh mình may mắn, và chắc chắn cũng chưa từng nghĩ chuyện sẽ ra như ngày hôm nay, nhưng...nhưng anh may mắn thật. Anh luôn có người để dựa dẫm, và không phải thường xuyên lo rằng sẽ chọn sai đường hướng.

Cô cố nói thật dõng dạc và mạnh mẽ, vì cô và vì chàng trai đang đứng bên cửa sổ. “Có lẽ, Gabriel Lightwood, tôi tin ở anh.”


trướctiếp