Xuyên Vào Câu Chuyện Trong Sách 3

Chương 72: Chương 14.2


trướctiếp

Tessa đi bộ hàng giờ, Và đôi giày mỏng của cô bị đám đá lổn nhổn chọc thủng đế. Lúc đầu cô đi như chạy, Nhưng vì kiệt sức và lạnh, cô dần chuyển sang tập tễnh chầm chậm xuôi dòng sông. Váy ướt đầm nước kéo cô xuống, như mỏ neo muốn kéo cô xuống đáy một vùng biển kinh hoàng nào đó.

Cô không thấy có một dấu hiệu nào của người ở suốt nhiều dặm, và đang tuyệt vọng với kế hoạch của mình thì một trảng trống xuất hiện trước mắt. Trời mưa đã ngớt dần, nhưng qua màn mưa bụi cô vẫn thấy loáng thoáng bóng dáng một ngôi nhà đá thấp. Khi tớ gần hơn, cô thấy đó có vẻ là một căn nhà nhỏ, mái rạ và một con đường mọc đều có dẫn tới cửa trước.

Cô đi nhanh hơn, vội vàng, lòng phấp phỏng nghĩ đến một nông gia tốt bụng, những người tốt trong sách vẫn thường đón các cô gái trẻ và giúp họ liên lạc với người thân, như nhà River với Jane trong ‘Jane Eyre'. Nhưng khi đến gần hơn, cô nhận thấy những ô cửa sổ vỡ và bẩn thỉu, còn cỏ mọc trên mái rạ. Tim cô chùng xuống. Căn nhà bị bỏ không.

Cửa đã hé mở, gỗ bị phồng lên vì mưa. Có gì đó đáng sợ trong sự trống trải của căn nhà, nhưng Tessa đang tuyệt vọng, cần tìm một chỗ chỗ mưa và trốn khỏi bất kì kẻ nào Mortmain có thể sai đi lùng bắt cô. Cô bạn lấy hi vọng rằng bà Black nghĩ cô đã chết, nhưng cô nghi Mortmain không dễ dàng tha cho cô. Sau cùng, nếu có ai biết thiên sứ của cô có thể làm gì, người đó là ông ta.

Cỏ đã mọc ken giữa những phiến đá lát nền nhà, và lò sưởi bẩn thỉu, với một cái nồi bám đầy muội than vẫn theo trên tro lửa và những bức tường bạc phếch có vết bồ hóng và dấu vết của thời gian. Có một búi gì đó trong như một nông cụ ở gần cửa. Một cái giống một que kim loại dài với một đầu chĩa ba cong queo, mũi vẫn còn sắc. Biết mình cần vũ khí phòng vệ, cô cầm nó lên, rồi đi tới một căn phòng duy nhất khác trong nhà: một buồng ngủ nhỏ may sao trên giường có một tấm chăn mốc meo.

Cô vô vọng nhìn xuống cái váy ướt. Không có Sophie giúp chắc cô mất lâu lắm mới cởi được, và cô lại muốn được ấm. Cô quấn chăn quanh người, mặc kệ đồ ướt, và co ro trên cái chiếu cỏ khô ngứa ngáy. Nó có mùi mốc và có lẽ chuột sống trong đó, nhưng lúc này, Đây là chiếc giường xa hoa nhất Tessa có thể duỗi người mà ngủ.

Tessa biết mình nên tỉnh. Nhưng cô lại không thể chống nổi đòi hỏi của cơ thể mệt nhoài và kiệt sức. Ôm chặt vũ khí vào ngực, cô dần dần thiếp đi.

“Vậy đây là thằng Nephilim đó, hử?”

Will không biết mình đã ngồi gục bên tường chuồng ngựa bao lâu, giờ còn ướt hơn trước, khi những giọng càu nhàu vang từ bóng tối. Anh ngẩng đầu, quá muộn không tránh được bàn tay chạm vào mình. Một lát sau, nó nắm cổ áo và kéo anh đứng lên.

Anh cố nhìn qua đôi mắt mờ đi vì mưa và đau đớn, về phía nhóm người sói đứng thành nửa vòng tròn vây lấy anh. Có lẽ có chừng năm kẻ, gồm các kẻ đang ấn anh vào tường chuồng ngựa, một tay xoắn cái áo dính máu của anh. Tất cả đều ăn vận giống nhau, mặc độc đồ đen giờ đã ướt nước mưa nên bóng như vải dầu. Tất cả đều không đội mũ, tóc – dài đúng như sở thích của đám người sói - bết vào đầu.

“Bỏ tay ra,” Will nói. “Hiệp Định cấm các anh vô duyên vô cớ chạm vào một Nephilim...”

“Vô duyên vô cớ?” người sói đứng trước mặt kéo rồi lại dộng anh vào tường. Trong những lúc khác, chắc cú đó đau phải biết, nhưng đây không phải lúc khác đó. Cái đau thể chất từ chữ rune parabatai của Will đã đỡ, nhưng cả cơ thể anh thấy khô khốc và trống rỗng, tất cả ý nghĩ đều bị rút khỏi tim anh. “Tao nói có cớ đấy. Nếu không phải vì lũ Nephilim chúng mày, Ông Chủ đã chẳng bao giờ dùng đám thuốc phiện bẩn thỉu và những lời dối trá trơn đuột lừa chúng tao...”

Will nhìn đám người sói kia mà thấy nực cười. Họ thực sự nghĩ họ có thể làm tổn thương anh, sau những mất mát anh phải chịu? Suốt năm năm đó là sự thật duy nhất anh có. Jem và Will. Will và Jem. Will Herodale sống, vậy Jem Carstairs cũng sống. ‘Quod erat demonstrandium'*. Mất đi tay hay chân đều đau, anh tưởng tượng, nhưng mất sự thật của đời mình, anh cảm thấy như...mất mạng.

Bàn tay nắm áo anh xoắn chặt hơn. “Mày nên biết tôn trọng người khác hơn tí đi, Thợ Săn Bóng Tối.”

“Không,” Will nói. “Còn lâu.”

“Chúng tao nghe nhiều về màu lắm, Will Herodale ạ,” một người sói khác nói. “Luôn bò tới xin cư dân Thế Giới Ngầm giúp. Chúng ta đang muốn xem mày bò đây.”

“Vậy mày phải cắt chân tao rồi.”

“Cái đó,” người sói đang giữ Will nói, “thì dàn xếp được.”

Will hành động. Anh dộng đầu vào mặt gã người sói trước mặt. Anh nghe và cảm thấy tiếng rạn ghê tai khi mũi gã người sói bị gãy, máu nóng phun khắp mặt gã đan ông khi hắn loạng choạng lùi lại và khuỵu xuống nền sân lát đá cuội. Tay hắn áp lên mặt, cô ngăn máu ứa ra.

Một bàn tay tóm vai Will, móng cứa rách cái áo ướt của Will. Will quay phắt lại để đối diện với đám người sói và thấy tay gã thứ hai, bàng bạc dưới ánh trăng, mang máy sắc lạnh như lưỡi dao. Đôi mắt đối thủ của anh sáng lên qua màn mưa, mang sắc xanh vàng hằn học.

‘Họ không tới để trêu đùa hay làm mình bị thương’, Will nhận ra. ‘Họ tới để giết mình.’

Trong một thoáng u tối, Will định để mặc họ. Ý nghĩ đó dường như là một sự giải tỏa to lớn - mọi nỗi đau, trách nhiệm đều biến mất, chỉ cần anh đầu hàng thần chết và chịu quên đi. Anh đứng không động đậy khi con dao đâm tới, gương mặt độc ác của gã người sói nhòe nhoẹt bởi nước mưa.


trướctiếp