Phòng nhạc không còn bụi bặm như Tessa vẫn nhớ-
nó trông như mới được lau dọn; gỗ khung cửa sổ và sàn nhà sáng bóng, cây đại dương cầm ở góc phòng cũng vậy. Lửa bập bùng trong lò sưởi, tỏa ánh sáng bao viền thân hình Jem khi anh ngoái đầu, nhìn cô và cười ngỏn
nghẹt.
Mọi thứ
trong căn phòng đều toát lên vẻ nhẹ nhàng, nhàn nhạt như màu nước- ánh
lửa thổi hồn vào những nhạc cụ được phủ vải trắng khiến chúng như những
hồn ma, sắc đen bóng của đàn dương cầm, ngọn lửa hắt ánh sáng vàng in
lên kính cửa sổ. Cô còn thấy cả mình về Jem đối diện nhau: cô gái mặc bộ váy màu xanh đen, chàng trai gầy gò tóc bạc, mặc chiếc áo khoác đen
trông hơi rộng so với thân hình mảnh khảnh.
Gương mặt anh trong bóng tối mang nét yếu đuối, đôi môi mềm hằn vẻ lo lắng. “Anh cứ lo em không tới.”
Nghe đến đó, cô bước một bước, muốn ôm chầm lấy anh, nhưng rồi kiềm chế. Cô
phải nói chuyện trước đã. “Tất nhiên em sẽ đến,” cô nói. “Jem, em rất
xin lỗi. Rất, rất xin lỗi. Em không giải thích được-em như hóa rồ ấy. Em không thể chịu nổi ý nghĩ anh bị tổn hại vì em, vì không hiểu sao em
lại có liên hệ với Mortmain.”
“Đấy không phải lỗi của em. Em đâu có lựa chọn điều đó...”
“Em không hiểu. Will nói đúng; Mortmain không đáng tin. Kể cả cho em có nộp mình cho ông ta, cũng chẳng có gì đảm bảo ông ta sẽ thực hiện đúng cam
kết. Và em sẽ đặt vũ khí vào tay kẻ thù anh. Em không biết ông ta định
làm gì với em, nhưng chắc chắn chẳng tốt lành gì cho Thợ Săn Bóng Tối;
cái đó chúng ta có thể chắc. Rồi biết đâu hóa ra cuối cùng em lại làm
hại mọi người.” Mắt Tessa cay cay, nhưng cô cố không khóc. “Hãy tha thứ
cho em, Jem. Chúng ta không nên lãng phí thời gian bên nhau cho những
màn giận dỗi. Em hiểu lí do anh làm vậy-sau những hành động của em.”
Đôi mắt anh dịu lại và bàng bạc khi cô nói. “Zhe shi jie shang, wo shi zui ai de,” anh khẽ thì thầm.
Cô hiểu. ‘Em là người anh yêu nhất thế gian này.’
“Jem...”
“Em biết mà; anh phải biết. Anh không bao giờ có thể để em rời xa anh, để
dấn thân vào nguy hiểm khi anh còn một hơi thở.” Anh giơ tay lên, trước
khi cô kịp tiến thêm bước nào về phía anh. “Đợi đã.” Anh cúi xuống, và
khi đứng lên, anh đang cầm hộp đàn vĩ cầm và cây vĩ. “Anh... Có cái này
anh muốn tặng em. Một món quà cưới, khi chúng ta kết hôn. Nhưng giờ anh
muốn trao cho em, nếu em đồng ý.”
“Quà?” Cô ngạc nhiên. “Sau khi... Nhưng chúng ta vừa cãi vã mà!”
Anh nở một nụ cười đẹp làm cả gương mặt anh bừng sáng, khiến cô quên mất
anh gầy và hốc hác thế nào. “Nghe nói đấy là một phần không thể thiếu
trong mọi cuộc hôn nhân thì phải. Chúng ta coi như thực tập trước đi.”
“Nhưng...”
“Tessa, em tưởng rằng có tồn tại một trận cãi vã nào, dù lớn hay nhỏ, có thể
làm anh ngừng yêu em sao?” Anh coa vẻ ngạc nhiên, và cô đột nhiên nghĩ
đến Will, những năm tháng Will thử thách tình bạn của Jem, khiến anh
phát điên vì những lời nói dối, lẩn tránh và tự hại mình, ấy vậy mà qua
bao nhiêu chuyện như thế, tình cảm của Jem dành cho người anh em kết
nghĩa vẫn không hề sứt mẻ, hay giẩm sút.
“Em sợ,” cô nói khẽ. “Và em...em không có quà tặng anh.”
“Không, em có đó.” Anh nói nhỏ nhưng chắc chắn. “Ngồi xuống đi nào, Tessa. Em còn nhớ chúng ta gặp nhau như thế nào không?”
Tessa ngồi trên một chiếc ghế thấp có tay mạ vàng, cái váy nhăn lại quanh cô. “Em xông vào phòng anh lúc nửa đêm nửa hôm như một mụ điên.”
Jem cười tươi. “Em duyên dáng bước vào phòng anh và thấy anh đang chơi vĩ
cầm.” Anh đang siết lại ốc trên cây vĩ; xong xuôi, anh đặt nó xuống và
dịu dàng lấy cây vĩ cầm ra khỏi hộp. “Em không phiền nếu giờ anh chơi
nhạc cho em nghe chứ?”
“Anh biết em thích nghe anh đàn mà.” Cô nói thực lòng. Cô còn thích nghe anh nói về võ cầm, dù cô chẳng hiểu mấy về nó. Cô có thể nghe anh say sưa
huyên thuyên hàng giờ về nhựa cô-lô-phan, núm lên dây đàn, cuộn xoắn ốc, kì thuật kéo vĩ, cách bấm giây, và cách vuốt dây la mà không chán.
“Wo wei ni xie de*,” anh nói khi kê đàn lên vai trái và kẹp dưới cằm. Anh
đả bảo cô rằng rất nhiều nghệ sĩ vĩ cầm dùng miếng kê vai, nhưng anh thì không. Anh có một vết trông như vết bớt ở cổ, do tì đàn.
(*) Anh vì em mà viết ra nó.
“Anh...tạo ra gì đó cho em?”
“Anh sáng tác gì đó cho em,” anh sửa lại, và bắt đầu chơi.
Cô ngạc nhiên quan sát. Anh bắt đùa mộ cách đơn giản, nhẹ nhàng, tay nắm
hờ cây vĩ, tạo ra những âm thanh êm tai dịu ngọt. Tiếng nhạc vọng tới,
ngọt ngào và mát lành như nước, ngập tràn hi vọng và đáng yêu như bình
minh. Cô sung sướng ngắm nhìn những ngón tay anh di chuyển và những nốt
nhạc tinh tế vang ra từ cây đàn. Âm thanh trầm dần khi cây võ di chuyển
nhanh hơn, cẳng tay Jem đánh lên xuống, cơ thể gầy gò của anh dường như
nhòa nhạt vào cử động từ vai. Những ngón tay anh nhẹ nhàng trượt lên
xuống, và âm vực trầm dần, như đám mây dông hợp tại đường chân trời sáng rỡ, như dòng sông trở thành thác lũ. Những nốt nhạc đổ cuống chân cô,
bay lên ôm ấp cô; cả cơ thể Jem dường như di chuyển trong tiếng nhạc anh tạo ra, dù cô biết chân anh tì chặt xuống sàn.
Tim cô đập thình thịch để bắt kịp tiếng nhạc; mắt Jem nhắm, khóe miệng anh
trễ xuống như thể anh đang đau đớn. Một phần trong cô muốn đứng lên,
muốn vòng tay ôm anh; phần khác lại không muốn làm gì để ngừng tiếng
nhạc dịu ngọt êm ái kia. Như thể anh đã dùng vi làm chổi vẽ để tạo ra
một bức tranh thể hiện rõ tâm hồn anh. Khi những nốt nhạc cuối cùng lên
cao và cao hơn nữa, lên tới tận cõi thiên thai, Tessa biết mặt mình ươn
ướt, nhưng chỉ khi tiếng nhạc nhỏ dần và anh hạ cây đàn xuống, cô mới
nhận ra mình đã khóc.
Jem từ từ đặt đàn trở vào hộp và đặt cây vĩ cạnh bên. Anh đứng thẳng và
quay mặt nhìn cô. Anh có vẻ xấu hổ dù cái áo trắng ướt đãm mồ hôi và
mạch cổ anh đập gấp gáp.
Tessa không nói nên lời.
“Em thích chứ?” Anh nói. “Anh có thể tặng em...ttang sức, nhưng anh muốn
một thứ gì đó hoàn toàn thuộc về em. Một thứ không ai khác được nghe hay sở hữu. Anh lại không giỏi ăn nói, vì thế anh dồn cảm xúc mình dành cho em vào nhạc.” Anh dừng lại. “Em thích chứ?” anh lại hỏi, với kiểu nói
hạ giọng ở cuối câu, cho thấy anh đang chờ đợi một lời chê bôi.
Tessa ngẩng đầu để anh quấy nước mắt trên gương mặt cô. “Jem.”
Anh quỳ xuống trước cô, gương mặt toàn ăn năn hối lỗi. “Ni jue do tong ma? qin ai de*?
(*) Em đau sao, em yêu?
“Không, không,” cô nói, vừa khóc vừa cười. “Em không đau. Em không hề không hạnh phúc. Không hề.”
Một nụ cười nở trên gương mặt anh, làm đôi mắt anh sáng niềm hân hoan. “Vậy là em thích.”
“Em có cảm giác mình trông thấy hồn anh trong những nốt nhạc. Và nó rất
đẹp.” Cô cúi người và chạm nhẹ vào mặt anh, làn da trơn láng trên gò má
cao, mái tóc mượt như lông vũ lướt qua mu bàn tay cô. “ Em thấy dòng
sông, thuyền chở hoa và màu trời đên.”