Anh và Gideon đang trong phòng khách. Trời khá tối, rèm lại buông xuống;
nếu họ không mang theo đèn phù thủy, chắc nơi đây phải tối như hũ nút.
Gabriel đang vôi vàng lục đống thư từ trên bàn Charlotte lần hai.
“Hết rồi là sao?” Gideon đứng bên cửa nói. “Anh thấy cả chồng thư ở đó cơ mà. Chắc chắn phải có lá nào...”
“Chẳng có gì hay ho,” Gabriel nói và đóng sầm ngăn bàn lại. “Hay tai tiếng. Có thư gửi một ông chú nào đấy ở Idris. Hình như ông ta bị gout “
“Hay đấy,” Gideon lầm bầm.
“Không hiểu Quan Chấp Chính tin Charlotte dính dáng đến chuyện gì nhỉ? Phản
bội Hội Đồng chăng?” Gabriel cầm thiếp thư của Charlotte và nhăn mặt.
“Chúng ta có thể khiến ông ta tin chị ấy vô tội nếu biết ông ta nghi ngờ điều gì.”
“Anh thì không tin rằng ông ta muốn tin rằng chị ấy vô tội,” Gideon nói.
“Anh thấy hình như ông ta muốn bắt thóp chị ấy hơn.” Anh ấy chìa tay.
“Đưa anh lá thư đó.”
“Thư gửi ông chú hả?” Gabriel ngờ vực, nhưng vẫn làm theo. Anh giơ cao đèn
phù thủy, để ánh sáng chiếu xuống bàn khi Gideon cúi đầu, trưng dụng bút của Charlotte để thảo một lá thư gửi Quan Chấp Chính.
Gideon đang thổi cho khô mực thì cửa phòng khách mở. Gideon giật nảy mình. Ánh sáng vàng rọi vào phòng, sáng hơn nhiều so với đá phù thủy; Gabriel giơ tay che mắt, chớp chớp. Anh nghĩ mình nên dùng chữ rune Dạ nhãn mới
phải, nhưng phải mất thời gian cái đó mới mất tác dụng và anh không muốn bị nghi ngờ. Ngay khi mắt quen với luồng sáng mới, Anh nghe thấy giọng
anh mình hoảng hốt kêu lên:
“Sophie?”
“Tôi đã bảo anh đừng gọi tôi như vậy rồi mà, anh Lightwood.” Giojglng cô
lạnh tanh. Gabriel đã nhìn được, và anh thấy cô hầu gái đứng tại cửa,
tay cầm một ngọn đèn sáng. Cô đang nheo mắt. Mắt cô nheo tít lại khi
thấy Gabriel cầm thư của Charlotte. “Hai anh-Đấy là thư của cô
Branwell?”
Gabriel vội vàng bỏ thư xuống bàn. “Tôi... Chúng tôi...”
“Hai anh đọc thư của cô chủ?” Sophie trông bực tức, như kiểu một nữ thần báo thù, với ngọn đèn trong tay. Gabriel nhìn anh trai, nhưng Gideon có vẻ
hoảng đến không thốt nên lời.
Trong đời Gabriel chưa từng nhớ có khi nào thấy anh mình để mắt tới một cô
nàng Thợ Săn Bóng Tối dù có sinh đến đâu đi nữa đến lần thứ hai. nhưng
anh ấy đang nhìn cô người hầu mặt sẹo này như thể cô là vầng thái dương
vừa ló dạng. Điều đó thật khó giải thích, nhưng là không thể chối cãi.
Anh có thể thấy vẻ hàng sợ trên gương mặt anh trai khi thiện cảm của
Sophie với anh ấy đang vỡ tan tành ngay trước mắt.
“Đúng,” Gabriel nói. “Đúng, chúng tôi quả là đang xem thư của cô ấy.”
Sophie lùi một bước. “Tôi sẽ đưa cô Branwell tới ngay...”
“Đúng...” Gabriel giơ tay. “Không phải như cô nghĩ đâu. Đợi đã.” Anh kể vắn tắt
mọi chuyện: lời đe dọa của Quan Chấp Chính, yêu cầu giám sát Charlotte,
và giải pháp của họ. “Chúng tôi chưa từng có ý định tiết lộ một chữ nào
cô ấy viết,” anh nói hết. “Chúng tôi muốn bảo vệ cô ấy.”
Vẻ ngờ vực của Sophie vẫn chưa biến mất. “Và sao tôi phải tin một chữ nào của anh Lightwood ?”
Cuối cùng Gideon cũng lên tiếng. “Cô Collins,” anh ấy nói. “Làm ơn. Tôi biết rằng sau...chuyện không máy...với đống bánh nướng, cô không còn tin
tưởng tôi, nhưng làm ơn hãy tin rằng tôi không hề phản bội lòng tin của
Charlotte với tôi, tôi không hề lấy oán báo ân.”
Sophie đắn đo một chút, rồi cụp mắt. “Tôi xin lỗi, anh Lightwood. Tôi ước mình tin được anh, nhưng trước hết tôi phải trung thành với cô Branwell
đã.”
Gabriel
cầm phắt lá thư anh trai vừa viết lên. “Cô Collins,” anh nói. “Làm ơn
đọc bức thư này. Chúng tôi định gửi nó cho Quan Chấp Chính. Nếu sau khi
đọc nó xong cô vẫn quyết định đi tìm cô Branwell, chúng tôi sẽ không
ngăn cản cô.”
Sophie nhìn từ anh sang Gideon. Rồi nghiêng đầu, cô tiến đến và đặt đèn xuống bàn. Nhận lá thư từ tay Gideon, cô mở ra và đọc lớn:
“Gửi: Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Từ: Gideon và Gabriel Lightwood
Thưa chú,
Chú một lần nữa cho chúng cháu thấy sự thông thái của chú khi yêu cầu chúng cháu đọc các lá thư của cô Branwell hửi Idris. Chúng cháu đã xem những
thư phúc đáp và nhận thấy cô ta thường xuyên liên lạc với ông chú
Roderick Fairchild.
Thưa chú, nội dung những bức thư này rất kinh khủng và sẽ khiến chú thất
vọng. Đọc xong chúng cháu còn chẳng mấy tin vào bình đẳng giới nữa.
Cô Branwell thể hiện thái độ vô cảm, vô tâm và chẳng dịu dàng gì với những căn bệnh ông chú mắc phải. Cô ta đề nghị ông ấy dùng ít rượu đi để khỏi bệnh gout, cho thấy dấu hiệu không lẫn vào đâu được rằng cô ta sung
sướng trước tình trạng bệnh tật phù nề kinh khủng, và hoàn toàn lời tản
chuyện ông ấy có nhắc đến những vật chất đáng ngờ mọc trong tai và mồm,
mũi.
Chúng cháu không hề thấy cô ta thể hiện chút dịu dàng nào người ta vẫn mong chờ từ một người phụ nữ đối với những người bà con nam giới, và sự tôn trọng
mà bất kỳ người phụ nữ trẻ nào cũng phải có dành cho trưởng bối. chúng
cháu e rằng cô Branwell đã quá say men quyền lực. Phải có ai đó ngăn cô
ta lại trước khi quá muộn và rất nhiều Thợ Săn Bóng Tối dũng cảm hẳn sẽ
ngã xuống vì không nhận được sự quan tâm chăm sóc dịu dàng
Chân thành,
Gideon và Gabriel Lightwood “
Mọi người im lặng sau khi cô đọc xong. Sophie đứng đó tưởng như mãi mãi, trợn mắt nhìn tờ giấy. Cuối cùng cô nói, “Ai viết?”
Gideon hắng giọng. “Tôi.”
Cô ngước lên. Cô mím môi, nhưng chúng đang run run. Trong giây phút hoảng
hốt, Gabriel nghĩ cô sắp khóc. “Ôi, lạy Chúa,” cô nói. “Và đây là bức
đầu tiên?”
“Không, còn một bức khác gửi trước rồi,” Gabriel thừa nhận. “Về đống mũ mão của Charlotte.”
“Mũ của cô chủ?” Sophie bật cười, và Gideon nhìn cô như thể anh chưa từng
thấy gì tuyệt diệu đến vậy. Gabriel phải thừa nhận trông cô cũng khá
xinh khi cười, và vết sẹo chẳng ảnh hưởng gì tới nhan sắc cô lúc đó. “Và Quan Chấp Chính có nổi cơn tam bành không?”
“Sẵn sàng giết người ấy chứ,” Gideon nói.
“Vậy cô có định báo với cô Branwell không?” Gabriel hỏi, vì không thể chịu đựng cảm giác căng thẳng này lâu thêm.
Sophie ngừng cười. “Không,” cô nói, “vì tôi không muốn làm hại các anh trong
mắt Quan Chấp Chính, và hơn nữa, tôi nghĩ tin này sẽ làm cô chủ đau lòng lão chết tiệt đó lại giảm thậm thụt theo dõi cô ấy chứ!” Ánh mắt cô
sáng lên. “Nếu các anh cần người giúp phá rối âm mưu của Quan Chấp
Chính, tôi sẵn lòng giúp đỡ. Giờ đưa tôi lá thư, và mai tôi gửi đi cho.”