Jem thở ra một hơi và ngồi phịch xuống cạnh ghế
của cô như thể sức lực đã lìa bỏ anh. “Đó là một thứ phép màu hiếm hoi,” anh nói. Anh dựa đầu vào người cô, thái dương áp vào đầu gối cô, và cô
tiếp tục vuốt tóc anh, để những ngón tay cảm nhận sự mềm mại của nó. “Bố mẹ anh đều yêu nhạc,” anh đột nhiên nói. “Bố anh chơi vĩ cầm, mẹ anh
chơi thất huyền cầm. Anh chọn chơi vĩ cầm, dù có thể chọn học chơi nhạc
cụ kia. Đôi lúc anh thấy tiếc, vì có một số làn điệu Trung Hoa không thể chơi được trên vĩ cầm, và mẹ hẳn sẽ rất thích anh học chơi. Mẹ thường
kể cho anh nghe chuyện Bá Nha, nổi tiếng với ngón đàn thất huyền cầm một thời. Ông có người bạn tâm giao là tiều phu Tử Kì, và thường chơi đàn
cho người kia nghe. Tương truyền khi Bá Nha đàn một khúc sông nước, Tử
Kì liền biết ngay rằng ông đang tả cảnh nước chảy cuồn cuộn, và khi ông
chơi khúc ca ngợi cảnh núi non, bạn ông liền thấy những đỉnh núi. Và Bá
Nha bảo, ‘Đó là vì các hạ hiểu nhạc của ta,’” Jem nhìn tay mình, đang co lại đặt trên đầu gối. “Người Trung Hoa thường dùng từ ‘tri âm' để chỉ
‘bạn thân' hoặc ‘bạn tâm giao', nhưng thực ra nghĩ của từ đó là ‘hiểu
nhạc.’” Anh đưa tay nắm tay cô. “Khi anh đàn, em thấy cái anh thấy. Em
hiểu nhạc anh.”
“Em chẳng biết gì về nhạc, Jem. Em không phân biệt được bản xô-nát và tổ khúc...”
“Không.” Anh quay lại, quỳ trên gối, ôm tay ghế cô. Họ gần nhau tới độ cô nhìn
thấy rõ tóc anh mướt mồ hôi bết vào cổ và thái dương, ngửi được mùi
cô-lô-phan và đường cháy nơi anh. “Anh không muốn nói tới kiểu nhạc đó.
Anh muốn nói...” anh bực bội kêu lên một tiếng, nắm tay cô và áp lên
ngực anh, trái tim anh. Nhịp tim đều đạn truyền vào lòng bàn tay cô.
“Mọi trái tim đều có giai điệu riêng của nó,” anh nói. “Em hiểu giai
điệu của anh.”
“Rồi sau đó vị cầm giả và người tiều phu kia ra sao?” Tessa thì thầm hỏi.
Jem cười buồn. “Tử Kì chết, và Bá Nha đàn khúc nhạc cuối cùng bên mộ bạn.
Rồi ông đập vỡ cây thất huyền cầm và không bao giờ chơi đàn nữa.”
Tessa thấy lệ nóng trong mắt, và cô cố ép nước mắt chảy người vào trong. “Một câu chuyệ bi thảm.”
“Thế sao?” tim Jem trễ một nhịp và đập dồn dưới tay cô. “Khi Bá Nha còn
sống, và hai người là bạn, ông đã viết một vài trong số những bản nhạc
hay nhất chúng ta từng biết. Liệu nếu một mình, ông có sáng tác được
chăng? Tessa, trái tim ta cần có một tấm gương để soi nó. Chúng ta thấy
phần tốt đẹp hơn của mình trong mắt người yêu thương ta. Và có một vẻ
đẹp mà chỉ có cuộc sống ngắn ngủi mới tạo ra.” Anh cụp mắt, rồi ngước
lên nhìn cô. “Anh sẽ trao cả con người anh cho em,” anh nói. “Anh sẽ
trao cho em hai tuần đáng giá hơn những gì những người đàn ông khác trao cho em trong cả đời.”
“Chẳng có gì mà anh chưa trao em hết, em chẳng hề không hài lòng với...”
“Anh có,” anh nói. “Anh muốn cưới em. Anh swx đợi em mãi mãi, nhưng...”
Nhưng chúng ta không có mãi mãi. “Em không có gia đình,” Tessa chầm chậm nói, mắt nhìn sâu vào mắt anh. “Không người giám hộ. Không ai...phiền
lòng...nếu em cưới gấp hơn.”
Mắt Jem mở to hơn một chút. “Anh...em thật lòng chứ? Anh không muốn em không có thời gian cần để chuẩn bị.”
“Anh nghĩ em cần chuẩn bị gì nào?” Tessa nói, và chỉ trong một thoáng thôi
đầu óc cô lại nghĩ về Will, cách anh thọc tay vào lửa để cứu thuốc của
Jem, và khi ấy, lúc quan sát Will, cô không thể nào không nhớ lại cái
ngày trong phòng khách, khi anh nói yêu cô, và khi anh bỏ đi, cô đã cầm
chặt tay anh cời lò, để cảm giác bỏng rát đau đớn trên xác thịt cô quên
đi nỗi đau trong tim, dù chỉ là trong một tháng ngắn ngủi.
Will. Hôm ấy cô đã nói dối- nói vậy không đúng, cô chỉ nói bóng gió. Cô đã để anh nghĩ rằng cô không yêu anh. Ý nghĩa ấy vẫn khiến cô đau lòng, nhưng cô không hối hận. Chẳng còn cách nào khác. Cô biết rõ Will, thành ra
thừa hiểu rằng dù cho cô có chia tay Jem, anh cũng sẽ không ở bên cô.
Anh không chịu nổi một tình yêu đánh đổi bằng hạnh phúc của parabatai.
Và nếu có một phần nào đó trong tim cô thuộc về Will và mãi mãi chỉ mình Will, cô sẽ không để ai phát hiện ra. Cô cũng yêu Jem-giờ tình cảm ấy
còn mãnh liệt hơn hồi cô nhận lời đính ước cùng anh.
‘ Đôi lúc người ta phải chọn giữa tử tế và danh dự’, Will đã nói vậy. ‘Đôi lúc chúng ta không thể có cả hai.’
Có lẽ nó thực sự phụ thuộc vào cuốn sách, cô nghĩ. Nhưng ở đây, trong cuốn sách về đời cô, cách mất danh dự chỉ là không tử tế. Kể cả nếu cô làm
tổn thương Will trong phòng khách, qua thời gian tình cảm anh dành cho
cô sẽ phai nhạt, rồi có ngày anh sẽ cảm ơn cô đã để anh tự do. Cô tin
vậy. Anh không thể mãi yêu cô.
Cô đã đặt chân trên con đường này từ lâu. Nếu cô muốn đi theo nó trong
tháng tới, vậy cô phải đi qua ngày mai đã. Cô biết cô yêu Jem, và dù một phần trong cô cũng yêu Will, nhưng đây là món quà tốt nhất cô trao tặng cả hai, nhưng Will và Jem đều không được biết đến nó.
“Anh không biết,” Jem nới và ngước lên nhìn cô, vẻ mặt vừa hy vọng vừa không tin. “Hội Đồng vẫn chưa đồng ý...và em chưa có váy cưới...”
“Em không quan tâm đến Hội Đồng. Và em chẳng quan tâm mình mặc gì, miễn là
anh không để ý. Jem, em sẽ kết hôn với anh bất cứ khi nào anh muốn.”
“Tessa,” anh thở một hơi. Anh vươn tay về phía cô như người chết đuối vớ được
cọc, và cô cúi đầu hôn nhẹ lên môi anh. Anh hôn phớt cô một, rồi hai
lần, tới khi môi cô hé mở và cô nếm thấy vị ngòn ngọt của đường cháy.
“Em quá xa xôi,” anh thì thầm, rồi tay anh ôm cô, và chẳng còn khoảng
cách nào giữa ra họ khi anh kéo cô xuống ghế, họ cùng nhau quỳ trên sàn, tay vòng ôm lấy nhau.
Anh ôm cô thật chặt, và tay cô vuốt ve gương mặt anh, đôi gò má cao. ‘Quá
cao, quá rõ ràng, xương mặt anh, nhịp máu chảy quá gần da, xương quai
xanh cứng như cái vòng cổ kim loại.’
Tay anh vuốt ngược từ eo lên vai cô; môi anh lướt trên xương quai xanh của
cô, hõm cổ, khi những ngón tay cô xoắn áo anh, kéo lên để lòng bàn tay
cô áp vào da anh. Anh quá gầy, tay cô còn sờ rõ xương sống của anh. Anh
ngồi ngược sáng, và cô có thể thấy ánh lửa và nóng tối nhảy nhót trên
gương mặt anh, lửa nhuộm sắc vàng cho mái tóc Jem.
‘Anh yêu e,’ anh đã nói vậy. ‘Anh yêu em nhất thế gian này.’
Cô cảm nhận được đôi môi nóng bỏng của anh áp vào hõm cổ cô, rồi xuống
thấp hơn. Những nụ hôn của anh kết thúc ở nơi lớp váy áo bắt đầu. Cô cảm nhận được nhịp tim mình dưới môi anh, như thể nó cố vươn tới anh, cố
đập vì anh. Cô cảm nhận vàn tay anh ngượng ngập vuốt lên cơ thể cô,
xuống tới dây thắt váy.
Cửa cọt kẹt mở, họ vội vàng tách nhau ra, cả hai đều thở dốc như vừa chạy
nước rút. Tessa nghe tiếng máu chảy rần rần trong tai khi cô nhìn ra
ngoài cửa chẳng có bóng dáng ai. Bên cạnh cô, Jem đã chuyển từ thở dốc
sang cười khanh khách
“Cái gì...” cô cất tiếng.
“Church,” anh nói, và Tessa nhìn xuống, thấy con méo nhàn nhã bước trong phòng
nhạc. Chính nó đã đẩy cửa mở, và hiện trông rất ư chảnh chọe.
“Em chưa từng thấy con mèo nào trông chảnh chọe thế,” cô nói khi Church-vẫn phớt lờ cô như mọi khi-lon ton chạy tới bên Jem và dụi đầu vào người
anh.
“Khi anh
nói có lẽ chúng ta cần người giám hộ, anh không hề nghĩ tới chuyện này,” Jem nói, nhưng vẫn gãi đầu con mèo, và nhếch mép cười với cô. “Tessa,”
anh nói. “Em thật lòng chứ? Khi nói sẽ kết hôn cùng anh ngay ngày mai
ấy?”
Cô ngẩng
đầu và nhìn thẳng vài mắt anh. Cô không thể chịu nổi ý nghĩ chờ đợi và
phí phạm thêm tích tắc nào của đời anh. Cô đột nhiên và cực kì muốn được trọn đời mình với anh-cùng anh trải qua ốm đau, bệnh tật, qua mọi thăng trầm của đời người-ràng buộc với anh bởi lời thề nguyền và tình yêu mà
không cần kìm giữ lại.