Miệng Sophie nhếch lên thành một nụ cười. Cô đang quỳ trước lò sưởi với một
cái giè và một xô nước xà phòng. “Nếu cô chụp cho tôi cái mũ ba góc, tôi cũng giật mình ngang vậy,” cô ấy ác nhận. “Hàng tá bánh nướng luôn.
Trong gầm giường, đã cứng như đá.”
“Ôi Chúa ơi,” Tessa nói, ngồi lên giường và chống hai tay ra sau. Mỗi khi
Sophie vào phòng Tessa dọn dẹp, cô luôn phải kiềm cảm giác muốn chạy ra
giúp cô gái kia đốt lò sưởi hay quét bụi. Tessa đã thử vài lần, nhưng
sau khi Sophie nhẹ nhàng ấn cô ngồi xuống ghế đến lần thứ tư, cô đành bỏ cuộc.
“Và chị giận?” Tessa nói.
“Tất nhiên! Cứ đi thêm việc cho tôi, khiến tôi bưng bánh đi lên đi xuống,
rồi giấu chúng như thế-tôi sẽ chẳng ngạc nhiên gì nếu cuối mùa thu này
nơi đây đầy chuột!”
Tessa gật đầu, nghiêm túc suy ngẫm tới vấn đề có lũ gặm nhấm trong nhà.
“Nhưng chị không thấy vui vui khi anh ấy làm vậy chỉ để được gặp chị
nhiều hơn?”
Sophie ngồi thẳng người. “Tôi không vui gì hết. Anh ấy không biết nghĩ. Anh ấy là Thợ Săn Bóng Tối, còn tôi là người phàm. Tôi chẳng mong chờ gì từ
anh ấy. Cùng lắm anh ấy cũng chỉ coi tôi là nhân tình, còn anh ấy sẽ kết hôn với một nữ Thợ Săn Bóng Tối.”
Cổ Tessa nghẹ lại khi cô nhớ đến Will trên mái nhà đã đề nghị cô một điều
như thế, khiến cô thấy xấu hổ và nhục nhã, và cô đã cảm thấy mình nhỏ
bé, vô giá trị đến độ nào. Đấy chỉ là lời nói dối, nhưng vẫn khiến cô
đau lòng.
“Không,” Sophie nói, nhìn xuống đôi bàn tay đỏ ửng, chai sần. “Tốt nhất tôi
không nên nuôi ý tưởng đó nơi anh ấy. Cứ thế này sẽ chẳng gieo đau buồn
cho ai.”
“Tôi nghĩ hai anh em nhà Lightwood tốt hơn chị tưởng đó,” Tessa gợi ý.
Sophie hất tóc khỏi mặt, đưa tay khẽ chạm vào vết sẹo ngoằn ngoèo trên má.
“Đôi lúc tôi nghĩ trên đời này chẳng có người đàn ông nào tốt hết.”
Cả Gideon và Gabriel đều không nói năng gì khi xe ngựa lọc cọc đi qua các
con phố của khu West End để trở về Học Viện. Đến nơi, Quan Chấp Chính
với tay qua Gabriel và mở cửa cho họ.
“Chú tin tưởng hai cháu,” ông ta nói. “Giờ hãy làm cho Charlotte cũng tin
đi. Và đừng kể với ai về cuộc nói chuyện của chúng ta. Còn chiều nay,
các cháu ở cùng Tu Huynh Câm.”
Gideon rời xe không nói lời nào, và Gabriel đi theo. Xe ngựa quay đầu và lao
vào buổi chiều Luân Đôn xám xịt. Bầu trời mang sắc đen vàng, mưa rơi
từng hạt nặng như hạt chì, sương mù dày đặc khiến Gabriel hầu như không
thấy cổng Học Viện khi chúng đóng lại sau khi cỗ xe đi qua. Anh hoàn
toàn không hề thấy tay anh trai thó ra, thộp cổ áo anh, và lôi anh ra
bên hông Học Viện.
Anh suýt ngã khi Gideon ấn anh vào bức tường đá của nhà thờ cổ. Họ đang ở
gần chuồng ngựa, được một trụ cột che khuất nửa phần, nhưng nó không che chắn nổi cơn mưa. những giọt nước lạnh ngắt nhỏ xuống đầu và cổ Gabriel rồi chảy vào trong áo. “Gideon...” anh phản đối, khi trượt chân trên
một phiến đá lất ướt bùn.
“Im.” Mắt Gideon trừng lớn và mang sắc xám trong ánh sáng tối, chỉ pha một chút xíu ánh xanh lục.
“Anh nói đúng.” Gabriel hạ giọng. “Chúng ta nên sắp xếp câu chuyên. Khi họ
hỏi chúng ta làm gì chiều nay, chúng ta phải có cùng câu trả lời, nếu
không họ sẽ chẳng tin...”
“Anh nói im.” Gideon đẩy vai em trai vào tường, mạnh tới độ Gabriel kêu đau. “Chúng ta sẽ không kể cho Charlotte nghe cuộc nói chuyện với Quan Chấp
Chính. Nhưng chúng ta cũng sẽ không làm gián điệp. Gabriel, em là em
anh,và anh yêu thương em. Anh sẽ làm tất cả để bảo vệ em. Nhưng anh sẽ
không bán linh hồn của hai anh em ta.”
Gabriel nhìn anh trai. Mưa làm ướt tóc Gideon và chảy vào cổ áo anh. “Chúng ta
có thể sẽ chết nơi đầu đường xó chợ nếu không chịu làm theo lời Quan
Chấp Chính nói.”
“Anh sẽ không nói dối Charlotte,” Gideon nói.
“Gideon...”
“Em thấy vẻ mặt Quan Chấp Chính không?” Gideon ngắt ngang. “Khi chúng ta
đồng ý làm gián điệp, và phản bội lại lòng tốt của người đã cho chúng ta chỗ trú chân? Ông ta không hề ngạc nhiên. Ông ta không hề mảy may nghi
ngờ về chúng ta. Ông ta chẳng mong chờ gì ở nhà Lightwood phản phúc. Đó
là bản chất của chúng ta.” Anh nắm chặt cánh tay Gabriel. “Sống không có nghĩa là chỉ tồn tại,” anh bảo. “Chúng ta có danh dự, chúng ta là
Nephilim. Nếu ông ta tin như thế, chúng ta thực sự chẳng có gì.”
“Vì sao?” Gabriel hỏi. “Sao anh chắc chúng ta nên đứng phe Charlotte phe chính nghĩa?”
“Vì bố chúng ta không ở phe đó,” Gideon nói. “Vì anh biết Charlotte. Vì anh đã sống cùng những con người này vài tháng và họ là người tốt. Vì
Charlotte Branwell luôn đối tốt với anh. Và Sophie yêu quý cô ấy.”
“Còn anh yêu Sophie.”
Gideon mím môi.
“Cô ấy là người phàm và là người hầu,” Gabriel nói. “Em không biết anh kỳ vọng gì từ mối quan hệ đó, Gideon.”
“Chẳng gì hết
hết,” Gideon gắt. “Anh chẳng kì vọng gì. Nhưng anh tin anh nên cho em thấy bố đã nuôi chúng ta lớn lên cùng niềm tin rằng chỉ làm điều đúng khi có
phần thưởng. Anh không chối bỏ và đi ngược lại lời hứa với Charlotte; em hiểu rõ anh, Gabriel. Nếu em không muốn trung thành với Charlotte, anh
sẽ đưa em tới sống cùng Tatiana và nhà Blackthorn. Anh chắc chắn họ sẽ
đón nhận em. Còn anh sẽ không nói dối Charlotte.”
“Không, có chứ,” Gabriel nói. “Cả hai chúng ta sẽ nói dối Charlotte. Nhưng chúng ta phải gạt cả Quan Chấp Chính nữa.”
Gideon nheo mắt. Nước mưa nhỏ xuống từ lông mi anh. “Ý em là sao?”
“Chúng ta sẽ làm đúng như Quan Chấp Chính yêu cầu và đọc thư của Charlotte.
Sau đó chúng ta sẽ báo cáo cho ông ta, nhưng báo sai sự thật.”
“Nếu đằng nào cũng nói láo, sao chúng ta phải đọc thư?”
“Để biết không nên nói gì,” Gabriel nói, nếm thấy vị nước mưa trong miệng.
nó có vị giống như vừa rơi từ mái Học Viện xuống, đăng đắng và bẩn thỉu. “Để nói hớ cho ông ta biết sự thật.”
“Nếu bị bắt quả tang, chúng ta sẽ đối mặt với hậu quả nghiêm trọng nhất.”
Gabriel nhổ nước mưa ra khỏi miệng. “Vậy ý anh thế nào? anh sẽ liều chấp nhận
những hậu quả nghiêm trọng vì những cư dân của Học Viện, hay thế nào? Vì em...em hành động thế này vì anh, và vì...”
“Vì?”
“Vì em đã phạm sai lầm. em đã lầm về bố chúng ta. Em tin ông, và đáng ra
không nên thế.” Gabriel hít sâu. “Em đã sai và em sẽ đền đắp, và nếu có
cái giá phải trả, vậy em sẽ trả.”
Gideon nhìn em mình rất lâu. “Đây là toàn bộ kế hoạch của em? Khi em đồng ý yêu cầu của Quan Chấp Chính, trong Argent Rooms?”
Gabriel nhìn đi chỗ khác, về phía khoảng sân loang loáng nước mưa, trong đầu
anh hiện lên hình ảnh hai anh em hồi thơ bé, đứng ở nơi sông Thames chảy qua rìa nhà, và Gideon chỉ cho anh thấy những con đường an toàn đi qua
vũng sình lầy. Anh trai anh là người luôn chỉ cho anh con đường an toàn. Từng có thời họ tin tưởng nhau tuyệt đối, và anh không biết nó đã kết
thúc từ bao giờ, nhưng tim anh đau vì điều đó còn hơn khi mất bố.
“Anh có tin em không?” anh cay đắng nói, “nếu em nói ý định của em đúng là thế? Vì đó là sự thật.”
Gideon đứng im một lúc lâu. Rồi Gabriel bị kéo đi, mặt ập vào lớp vải lông cừu ướt nước mưa của áo khoác Gideon khi anh trai ôm ghì lấy anh, nói khẽ.
“Được rồi, em trai. Mọi chuyện rồi sẽ ổn.”
Gửi: Thành viên Hội Đồng
Từ: Quan Chấp Chính Josiad Wayland
Được thôi, thưa quý vị. Trong trường hợp đó, Tôi chỉ mong quý vị kiên nhẫn
và đừng hành động kinh suất. Nếu quý vị muốn bằng chứng, tôi sẽ cung
cấp.
Tôi sẽ sớm viết thư thông báo tin tức về vấn đề này.