Chúng cháu rất cảm kích vì được chú phó thác nhiệm vụ giám sát hành vi của cô Branwell. Phụ nữ, như chúng ta biết, cần được theo dõi sát sao để họ
không gây ra sai lầm. Chúng cháu rất buồn phải thông báo rằng có tin
xấu.
Nhiệm vụ
quan trọng nhất của phụ nữ là tề gia, và một trong những phẩm hạnh lớn
nhất của người phụ nữ là tiết kiệm. Nhưng cô Branwell có vẻ chi tiêu
hoang phí và chẳng qua tâm đến gì ngoài chưng diện.
Dù cô ta ăn mặc giản dị khi chú đến thăm nhưng chúng cháu rất buồn phải
báo rằng lúc rảnh rỗi, cô ta thích ăn mặc thứ lụa thượng hạng nhất và
đeo những loại đá quý đắt nhất ta có thể tưởng tượng. Chú yêu cầu chúng
cháu để ý và xâm phạm sự riêng tư của người phụ nữ kia, và chúng cháu đã làm theo. Chúng cháu sẽ báo lại tỉ mỉ chi tiết thư cô ta giử thợ may,
nhưng chúng cháu sợ ngài sẽ tá hỏa mất. Chú chỉ cần biết rằng tiền trả
cho mấy cái mũ phải ngang thu nhập hàng năm của một điền trang lớn hoặc
một đất nước nhỏ. Chúng cháu không hiểu sao một người phụ nữ nhỏ bé như
thế lại cần nhiều mũ đến vậy. Có vẻ như cô ta không có mọc dư cái đầu
nào để mà phải che đậy.
Các quý ông không nên bình phẩm về trang phục của một người phụ nữ, nhưng
nhiệm vụ của chúng cháu là báo cáo những điểm xấu của cô Branwell. Cô ta chi tiêu rất bủn xỉn cho những nhu cầu trong nhà. Mỗi tối chúng cháu
chỉ được ăn cháo loãng trong khi cô ta ngồi tại bàn, người lấp lánh toàn đá quý và những món phụ kiện lặt vặt lóng la lóng lánh. Có lẽ chú cũng
thấy thế là không tốt cho nhứng Thợ Săn Bóng Tối dũng cảm của chú. Chúng cháu đã suy yếu đến độ suýt bị một con quỷ Behemoth giết hôm thứ ba
tuần trước, và tất nhiên những sinh vật đó chủ yếu được cấu thành từ
loại vật chất nhầy nhớt. Phải nói là khi phong độ tốt, ăn uống đẩy đủ,
mỗi anh em chúng cháu có thể giẫm bẹp cả tá con Behemoth một lúc.
Chúng cháu rất mong chú có thể giúp chúng cháu trong vấn đề này, và xem xét
chuyện cô Branwell chi quá nhiều tiền cho mũ mão...và những thứ trang
phục phụ nữ chúng cháu ngại nêu tên.
Chân thành,
Gideon và Gabriel Lightwood.
L(AD: mấy ổng chém bay thành phố luôn bà con ạ!!!)
“Phụ kiện lặt vặt là gì?” Gabriel hỏi, nghiêm túc chớp mắt nhìn lá thư mình
vừa giúp viết ra. Thật ra, Gideon viết hầu hết; Gabriel chỉ đi bút trên
giấy mà thôi. Anh bắt đầu ngờ rằng đằng sau gương mặt nghiêm túc kia là
một tính cách hài hước ngầm.
Gideon vẫy tay. “Không quan trọng. Dán thư lại rồi giao Cyril ra ngoài gửi đi.”
Đã vài ngày trôi qua kể từ trận chiến với con giun khổng lồ, và Cecily lại đang trong phòng tập. Cô bắt đầu tự hỏi liệu cô có nên chuyển đồ đạc
vào phòng này luôn không, vì có vẻ cô dành hầu hết thời gian tại đây.
Phòng Charlotte dành cho coc hầu như chẳng có đồ trang trí hay bất cứ
thứ gì gợi nhắc cho cô về một mái ấm. Cô chẳng đem theo đồ cá nhân từ
Wales đến, vì không nghĩ mình sẽ ở lại lâu.
Ít ra phòng tập cho cô cảm giác an toàn. Có lẽ vì không có căn phòng nào
giống vậy ở nhà cô; đây là một nơi chỉ thuộc về Thợ Săn Bóng Tối. Ở nó
không có điểm gì có thể làm cô nhớ nhà. Tường treo hành tá loại vũ khí.
Bài học đầu tiên của cô với Will, khi anh vẫn còn bừng bừng giận dữ vì
cô xuất hiện, liên quan tơi học thuộc tên và công năng của tất cả. Kiếm
Katana của Nhật, gươm bản rộng hai lưỡi, dao kết liễu mỏng, phi tiêu và
chùy, kiếm cong của người Thổ, cung và ná, cùng những ống phi tiêu độc.
Cô nhớ anh đã gằn từng tên ra như thể chúng là độc dược.
‘Cứ giận nếu anh muốn, anh trai,’ cô đã nghĩ. ‘Giờ em có thể giả bộ em muốn làm Thợ Săn Bóng Tối, vì như vậy anh sẽ buộc phải để em ở đây. Nhưng em swx cho anh thấy nhũng con người kia không phải người thân của anh. Em
sẽ đưa anh về nhà.’
Giờ cô lấy một thanh kiếm khỏi tường, và cầm chắc trong tay. Will đã dạy
khi cầm kiếm hai tay chặn, cô phải cầm thấp dưới lòng ngực, chĩa thẳng.
Lực giữ thanh kiếm nên dồn vào hai chân, và lực vung kiếm phải là ở vai
chứ không phải cánh tay, để ra cú kết liễu mạnh nhất.
Cú kết liễu. Trong rất nhiều năm cô đã giận anh vì bỏ gia đình đi sống
cùng những Thợ Săn Bóng Tối ở Luân Đôn, vì đã giao bản thân cho những kẻ bị mè cho rằng là lũ giết người máu lạnh, sống cuộc sống chỏ biết nghĩ
đến vũ khí, máu me và chết chóc. Những dãy núi xanh rì của Wales không
là gì với anh ư? Gia đình họ thiếu thốn cái gì nào? Sao anh lại quay
lưng với màu xanh nhất của biển khơi để đổi lấy cuộc sống vô vị như
thế?
Nhưng giờ
cô ở đây, chọn dành thời gian một mình trong phòng tập bơi bộ sưu tầm vũ khí vô tri vô giác. Sức nặng của thanh kiếm trong tay cô đang an ủi cô; nó gần như là rào cản giữa cô và cảm xúc của cô.
Cô và Will đã lang thang khắp thành phố ách đây vài đêm, từ sới thuốc
phiện đến sới bạc, sới ifrit, một nơi đủ thứ màu sắc, mùi và ánh sáng.
Anh không dễ chịu lắm, nhưng cô biết rằng cho phép cô đi cùng anh làm
một việc thận trọng như thế cũng là một hành động tốt lắm rồi.
Không hiểu sao sau khi lên kế hoạch đến đây cô đã nghĩ rằng sợi dây rằng buộc anh vơi nơi này không bền chắc lắm, mối liên kết giữa anh và những con
người này chẳng mạnh mẽ như tình thân máu mủ ruột rà. Nhưng suốt đêm đó, khi chứng kiến anh hi vọng rồi thất vọng khi anh hỏi mua ngân phiến và
hết hàng, cô đã hiểu-à, cô đã được nghe, đã biết từ trước, nhưng hiểu
lại khác-rằng mối liên kết ràng buộc anh với nơi này mạnh như mọi mối
rành buộc máu mủ.
Giờ cô mệt mỏi, và dù cô cầm kiếm đúng như Will dạy-tay phải nằm dưới chạn
kiếm, tay trái nắm đốc kiếm-nó trượt khỏi tay cô và chúi xuống, cắm mũi
xuống sàn.
“Ôi
trời,” một giọng nói vọng vào từ cửa. “Tôi e chỉ có thể chấm cho cố gắng đó ba điểm. Có lẽ là bốn, thưởng cho việc cô tập kiếm khi đang mặc váy
dài.”