Gideon tái mặt, và tay anh giữ tay Gabriel chặt
tới độ mấu tay trắng bệch. “Vậy không công bằng,” anh nói. “Chúng cháu
không hề biết. Em trai cháu tin bố. Nó không đời nào lại phải chịu trách nhiệm...”
“Nó
tin Benedict? Không phải nó bắn cú kết liễu à?” Quan Chấp Chính nói. “Ồ, tất cả đều liên can, nhưng chính nó kết liễu bố mình...điều đó cho thấy nó hiểu rõ bố mình là thứ gì.”
Gabriel biết Gideon đang lo lắng nhìn mình. Bầu không khí trong Argent Rooms
nóng nực và ngột ngạt đến không thở nổi. Người phụ nữ trên sân khấu giờ
đang hát bài ‘All Through Obiging a Lady’ và bước đi bước lại, dộng hết
lần này tới lần khác cái ba-toong xuống, khiến sàn nhà rung lên từng
chặp.
“Đời cha
ăn mặn, đời con khát nước thôi, các cháu. Các cháu có thể và sẽ phải
thay ông ấy gánh tội nếu chú muốn. Gideon, cháu sẽ làm gì khi em trai và Tatiana bị tước chữ rune? Cháu sẽ khoanh tay đứng nhìn à?”
Bàn tay phải của Gabriel giật giật; anh cực kỳ muốn đưa tay thộp cổ Quan
Chấp Chính nếu Gideon không giữ chặt anh từ trước. “Chú muốn gì từ chúng cháu?” Gideon hỏi, giọng kiềm chế. “Chú không đưa chúng cháu tới để dọa dẫm, trừ khi chú muốn gì đó. Và nếu đấy là thứ chú có thể dễ dàng yêu
cầu và không phạm luật lệ, chú đã làm ở Thành phố Câm Lặng rồi.”
“Rất thông minh.” Quan Chấp Chính nói. “Có chuyện này chú muốn nhờ hai cháu. Hãy làm, và chú sẽ thấy được rằng dù các trang viên nhà Lightwood có bị xung công, nhưng các cháu vẫn giữ được danh dự và tên tuổi, đất đai tại Idris và địa vị Thợ Săn Bóng Tối của mình.”
“Chú muốn chúng cháu làm gì?”
“Theo dõi Charlotte, và đặc biệt phải để ý tới thư từ của cô ta. Hãy báo cho
chú biết cô ta nhận và gửi những thư gì, nhất là gửi và nhận thư của ai ở Idris.”
“Chú muốn cháu theo dõi cô ấy.” Giọng Gideon đều đều.
“Chú không muốn có thêm bất ngờ nào như truyện bố cháu,” Quan Chấp Chính
nói. “Cô tang lẽ ra không được giữ bí mật tình trạng bệnh tật của ông ấy với chú.”
“Cô ấy bắt buộc phải giữ bí mật,” Gideon nói. “Đấy là điều kiện thỏa thuận giữa cô ấy và bố tôi...”
Quan Chấp Chính mím môi. “Charlotte Branwell không được quyền thỏa thuận
chuyện động trời như vậy khi chưa hỏi ý chú. Cô ta không nên và không
được vượt mặt chú như thế. Cô ta cùng cả nhóm Thợ Săn Bóng Tối tại Học
Viện hành sự như thể họ sống ở xử tự trị tồn tại ngoài vòng luật pháp
của chúng ta. Nhìn chuyện Jessamine Lovelace mà xem. Cô ta phản bội tất
cả chúng ta, suýt khiến chúng ta tiêu mạng. James Carstairs sắp chết vì
nghiện thuốc. Cô Gray là một kẻ biến hình hoặc một pháp sư, và không
được phép sống tại bất kỳ Học Viện nào, rồi vụ đính hôn nực cười chẳng
ra đâu vào đâu. Arya Muphin, con nhỏ cố tỏ ra bí ẩn, khinh nhờn Clave,
không tham gia bất cứ buổi họp nào, có khi lại là tay trong của
Mortmain. Và Will Herodale-Will Herodale là kẻ dối trá và mất dạy rồi sẽ có ngày trở thành phường đầu trộm đuôi cướp nếu còn sống được đến ngày
đó.” Quan Chấp Chính dừng lại thở dốc. “Charlotte có thể điều hành nơi
đó như thể mình là một chúa đất, nhưng không phải vậy. Đấyl là một Học
Viện và cô ta có trách nhiệm báo cáo tình hình lên Quan Chấp Chính. Và
các cháu cũng có trúc nhiệm đó.”
“Charlotte chẳng làm gì để phải nhận lấy sự phản bội từ cháu,” Gideon nói.
Quan Chấp Chính chỏ thẳng vào mặt anh. “Chú muốn nói tới chính vấn đề này.
Cháu không trung thành với cô ta; không thể với cô ta. Mà phải là với
chú. Cháu hiểu chưa?”
“Và nếu cháu từ chối?”
“Cháu sẽ mất tất cả. Nhà cửa, đất đai, tên họ, tiền lương, mục đích.”
“Chúng cháu sẽ làm,” Gabriel nói trước khi Gideon kịp lên tiếng. “Chúng cháu sẽ giúp chú theo dõi cô ấy.”
“Gabriel...” Gideon lên tiếng.
Gabriel nhìn anh trai. “Đừng,” anh nói. “Quá đủ rồi. Anh không muốn nói dối, em hiểu. Nhưng chúng ta trước hết phải trung thành với gia tộc mình. Nhà
Blackthorn sẽ tống Tati ra ngoài đường, và nó sẽ không sống nổi mất, rồi còn đứa bé...”
Mặt Gideon trắng bệch. “Tatiana có bầu?”
Dù tình huống kinh khủng, Gabriel vẫn thoáng thấy thỏa mãn vì biết một
điều anh mình không biết. “Vâng,” anh nói. “Anh sẽ biết nếu vẫn còn sống cùng người nhà mình.”
Gideon nhìn quanh phòng như thể tìm kiếm một gương mặt thân quen, rồi lại xụi lơ nhìn em mình và Quan Chấp Chính. “Anh...”
Quan Chấp Chính Wayland mỉm cười lạnh lùng với Gabriel, rồi với Gideon. “Vậy chúng ta thỏa thuận chứ?”
Sau một lúc lâu, Gideon mới gật đầu. “Được.”
Gabriel khó quên vẻ mặt Quan Chấp Chính lúc đó. Đó là vẻ hỉ hả, nhưng còn một
thêm chút xíu ngạc nhiên nữa. Rõ ràng ông ta mong vậy, và chỉ có vậy từ
anh em nhà Lightwood.