Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 59: Ông Đây Căn Bản Không Có Vợ!


trướctiếp

Hôm sau, Tiêu Binh với tâm trạng bị đối xử không công bằng bắt đầu bận rộn, quán mì kinh doanh càng lúc càng tốt, chuyện mở rộng là vô cùng cần thiết. Sau khi bận rộn suốt một ngày, buổi tối Tiêu Binh cùng Diệp Tử đi tới đoạn đường sầm uất khác để tìm cửa hàng thích hợp.

Tiêu Binh không nhớ thương tới cửa hàng của Chu Lệ Á nữa. Lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không phải là tính cách của anh, nhưng anh vẫn cảm thấy chọn địa điểm cửa hàng ở gần trường đại học thành phố thì tốt hơn, một mặt vì số lượng người qua lại ở đây khá lớn, kinh doanh cũng có thể có được bảo đảm. Thứ hai là việc chuyển chỗ không quá xa, cũng tiện cho những khách quen cũ tìm tới. Thứ ba tất nhiên là tương đối gần nhà.

Đừng thấy phạm vi lựa chọn không lớn, nhưng muốn thật sự tìm ra một chỗ tốt, cũng mất rất nhiều công sức. Hai người đi trên đường, tìm kiếm ở các con phố thương mại gần đó. Bọn họ vừa hỏi thăm, vừa quan sát xem có cửa hàng dán quảng cáo muốn bán bên ngoài không.

"Em thấy khả năng tối nay tìm được địa điểm thích hợp không lớn lắm." Diệp Tử thở dài, nói: “Nếu như người phụ nữ kia đồng ý bán cho anh thì tốt biết bao, xây dựng thêm ở chỗ cũ, cũng không mất khách quen cũ, hơn nữa em thấy chỗ đấy là tốt nhất."

"Anh không phải không biết điều đó." Tiêu Binh cười gượng.

"Anh thương hương tiếc ngọc thôi." Diệp Tử trừng mắt nhìn Tiêu Binh, ánh mắt hờn dỗi lại tuyệt đẹp và rung động lòng người: “Nếu như anh không thương hương tiếc ngọc, cho người ta mượn một trăm nghìn đồng... cho dù người ta không lấy thân báo đáp, còn không bán trao tay cửa hàng này cho anh à?"

Tiêu Binh cười gượng và sờ mũi, Diệp Tử đứng lại, chắp hai tay ra sau lưng rồi nhón chân, cười tủm tỉm nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Anh Tiêu, không phải là anh nhìn trúng người ta đấy chứ?"

"Không có, làm sao có thể chứ!" Tiêu Binh cảm thấy kinh hãi, sau đó vỗ ngực thề: “Anh thề với trời, anh tuyệt đối không có tình yêu nam nữ với cô ta, nếu như anh nói dối thì để sét đánh chết anh."

Tình yêu thì không có, nhưng dục vọng lại tồn tại.

Trong mắt Diệp Tử thoáng có ý cười, bực bội nói: "Ai tin lời của anh nói chứ! Đàn ông nói mà có thể tin được thì lợn nái cũng biết leo cây rồi."

Nhìn dáng vẻ Diệp Tử tinh nghịch như vậy, Tiêu Binh không nén nổi tình cảm trong lòng, dù đang ở trên đường cũng muốn thò tay ra, chạm vào đầu ngón tay của Diệp Tử, bỗng nhiên cô cao giọng kêu lên: "Cứu tôi với, có kẻ sàm sỡ!"

Tiêu Binh sợ đến mức giật mình, vội vàng rụt tay về, lại thấy Diệp Tử vui vẻ nhảy nhót, nhìn rất hài lòng làm cho trái tim của Tiêu Binh lại đập loạn.

Người đàn ông có dục vọng với phái nữ là chuyện khó tránh khỏi, lại giống như khi một người đàn ông thấy một người phụ nữ trần truồng xuất hiện ở trước mắt mình thì chắc chắn sẽ kích động, nhưng đó là kích động của cơ thể, chỉ có điều rung động thật sự của tâm hồn lại không thể xuất hiện với bất kỳ người phụ nữ nào. Cả đời này, Tiêu Binh cũng chỉ có cảm giác đó khi ở trước mặt Diệp Tử.

Cảm giác này rất kỳ diệu, giống như vui mừng, giống như bối rối, giống như ngọt ngào, giống như đau khổ, sẽ làm anh luống cuống, ngượng ngùng giống như một cậu bé mới lớn.

Không ít người xung quanh đều nhìn về phía bên này, Diệp Tử thấy Tiêu Binh ngơ ngác liền cười khúc khích, anh cũng lấy lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt của những người đi đường nhìn về phía mình, anh lập tức có cảm giác muốn tìm một kẽ nứt để chui vào. Thật là xấu hổ không chịu nổi rồi.

Diệp Tử thè lưỡi, nói với mọi người xung quanh: "Thật ngại quá, nói đùa thôi, nói đùa thôi... ."

Hóa ra là trêu người yêu, những người đi đường mỉm cười thân thiện, sau đó đều rời đi. Nhưng trước khi đi, gần như mỗi người đàn ông đều sẽ vô thức ngắm nhìn Diệp Tử, thậm chí đã đi rất xa còn có thể thỉnh thoảng quay đầu liếc trộm.

Tiêu Binh bất lực cười gượng nói: "Diệp Tử, anh phục em rồi."

"Hì hì, đây là cái giá cho kẻ đa tình nhé."

"Anh thề thật mà, anh chỉ yêu có mình em." Ánh mắt Tiêu Binh rất chân thành, lại rất nồng nhiệt, đó là ánh mắt của những cậu thanh niên mới lớn nhìn nữ thần mà mình ngưỡng mộ trong lòng từ lâu mới có được.

"Em biết." Diệp Tử mỉm cười và chủ động kéo tay Tiêu Binh, vào giờ phút này trái tim của anh mới bình tĩnh lại được.

Diệp Tử cười nói: "Đồ trứng thối, về sau nếu như anh còn dám bắt nạt em, lén tìm người phụ nữ khác sau lưng em, khi đi trên đường em sẽ hô to tôi là vợ nhỏ của anh."

Nhìn Tiêu Binh đen mặt thì Diệp Tử lại cười.

Tiêu Binh đang muốn nói, chợt thấy Trương Quý ôm một người phụ nữ xa lạ trang điểm xinh đẹp từ phía xa đi tới, Diệp Tử nhìn theo ánh mắt anh hỏi: "Anh Tiêu, anh nhìn gì vậy?"

"Người đàn ông kia... ." Tiêu Binh nói: “Chính là chồng của bà chủ cửa hàng bên cạnh quán mì đấy."

"Hả?" Diệp Tử cẩn thận liếc nhìn Trương Quý đang đi tới. Dáng người không cao, vẻ ngoài xấu xí, vẻ mặt bỉ ổi và nụ cười cứng đờ, trong lòng ôm một người phụ nữ trang điểm đậm, vừa nhìn liền biết là gái đứng đường. Hình như anh ta không chú ý tới Tiêu Binh và Diệp Tử, vẫn vừa cười đùa cợt nhả với người đẹp, vừa đi về phía bên này.

Diệp Tử hỏi: "Người kia là bà chủ cửa hàng bên cạnh sao? Cũng không được xinh lắm."

Quả thật, cho dù ở khoảng cách rất xa, nhưng liếc mắt liền có thể nhìn ra người phụ nữ kia hoàn toàn dựa vào mỹ phẩm đắp lên, vừa đi vừa lắc mông, rõ ràng là một hồ ly lẳng lơ.

"Không phải."

"Sao?"

Trong mắt Tiêu Binh có phần tức giận, giọng điệu lại thản nhiên nói: "Đó không phải là bà chủ cửa hàng bên cạnh, nhưng người đàn ông thì đúng là chồng cô ta."

"Sao?" Vẻ mặt Diệp Tử chợt biến đổi, vẻ mặt tức giận nói: “Vợ anh ta vừa vay tiền chuộc anh ta về, anh ta lại đi tìm tình nhân à?"

Tiêu Binh cười ha hả một tiếng, nói: "Có lẽ là tình nhân, có lẽ là gái bao, nói chung người đàn ông như vậy thật sự không là người tốt lành gì. Đi thôi, chuyện nhà bọn họ không liên quan gì đến chúng ta... quan thanh liêm cũng khó quản được việc nhà."

Diệp Tử liếc nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Anh rất tức giận à?"

Tiêu Binh nhún vai, nhướng mày nói: "Là một người nhìn thấy cảnh tượng như vậy đều sẽ tức giận. Vợ anh ta khổ cực kiếm tiền nuôi anh ta, để cho anh ta phá sản, mạo hiểm đi cứu anh ta, suýt nữa bù cả mình vào, kết quả anh ta lại báo đáp vợ mình như vậy."

Diệp Tử nói: "Vậy anh không muốn dạy dỗ anh ta sao?"

Tiêu Binh thầm nghĩ, anh đã từng dạy dỗ anh ta rồi. Nhưng ngoài miệng anh không nói vậy, chỉ cười nhạt nói: "Anh không phải là cha anh ta, cũng không phải cha vợ của anh ta, anh có tư cách gì quản anh ta chứ?"

Tiêu Binh đang nói, Trương Quý kia hình như nhìn thấy anh liền biến sắc, kéo người phụ nữ kia xoay người hốt hoảng bỏ chạy, người phụ nữ kia giật mình, hình như bị chật chân, vừa bị anh ta ép phải khập khiễng chạy theo, vừa tức giận chửi ầm lên, hỏi anh ta muốn làm gì.

Diệp Tử nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng dường như đã nghĩ ra, liếc nhìn Tiêu Binh, anh thầm giật mình, làm ra vẻ mặt vô tội.

"Hì hì, xem ra người nào đó đã từng dạy dỗ anh ta rồi."

Má ơi, có một bạn gái thông minh thật đáng sợ.

Không đợi Tiêu Binh giải thích, Diệp Tử đã kéo tay anh mỉm cười và nói: "Đi thôi, không cần để ý tới anh ta, chúng ta tiếp tục tìm cửa hàng đi, đi dạo với anh cả buổi tối, người ta muốn uống đồ ướp lạnh rồi."

Tiêu Binh mỉm cười đáp: "Được."

Sau khi Tiêu Binh và Diệp Tử uống đồ ướp lạnh xong, anh đưa cô về đến nhà, đứng ở cửa nhà, cô nhiệt tình mời: "Được rồi, anh vào nhà em ngồi một lát chứ?"

Tiêu Binh liếc nhìn đồng hồ, lắc đầu: "Thôi anh về xem Tiểu Tiểu có đề nào không biết làm không, thời gian trước cô ấy đã bỏ lỡ nhiều bài rồi."

"Vậy được rồi, người ta còn mong mời anh vào phòng một lúc đấy... ."

Mình ngất... Trái tim Tiêu Binh đập loạn, máu nóng sôi trào, khi nhìn thấy ánh mắt nồng nàn của Diệp Tử, anh đang kích động muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghĩ đến cô nhóc Diệp này không thể nào là cô gái tuỳ tiện được, cho dù là vào phòng thì chắc chắn sẽ nghĩ ra trò đùa nào đó để trêu mình thôi, mình có thể không lên thì hơn. Vì vậy anh ra vẻ một quý ông lịch sự từ chối: "Hay là thôi đi, Diệp Tử, anh đối với em chỉ có tình yêu trong sáng, tuyệt đối không bất kỳ suy nghĩ nào không an phận nào, em lại giống như thiên sứ thánh thiện, anh... ."

Diệp Tử đỏ mặt, cười khanh khách nói: "Được rồi, anh nhanh trở về đi, con sói háo sắc nói năng ngọt xớt ạ, bye bye."

Bàn tay nhỏ bé vẫy vẫy, ánh mắt quyến rũ lại hờn dỗi thật sự quá cám dỗ, Tiêu Binh vẫy tay, mỉm cười nói: "Bye bye."

Đợi đến khi nhìn thấy Diệp Tử đi vào trong đại sảnh, lúc này Tiêu Binh mới ngồi vào xe của nhà Diệp Tử. Người lái xe quay lại nhìn Tiêu Binh, mỉm cười và nói: "Ngài Tiêu thật sự không đơn giản, theo tôi được biết, lần này là mối tình đầu của cô chủ nhà chúng tôi đấy."

Tiêu Binh khẽ gật đầu: "Tôi cũng là mối tình đầu."

Chờ khi nhìn thấy ánh mắt không tin và khinh bỉ của người lái xe, Tiêu Binh hơi sốt ruột nói: "Thật sự là mối tình đầu của tôi mà!"

"Người đàn ông giỏi ăn nói, có thể mở miệng ngậm miệng liền khen người ta giống như thiên sứ thánh thiện, anh còn nói đây là mối tình đầu của anh à?"

Má nó, trước đây khi tôi tham gia quân ngũ, đúng là có rất nhiều người phụ nữ để mắt tới tôi, tôi thật sự không là xử nam, nhưng đây là mối tình đầu của tôi, chuyện này không sai mà... Tiêu Binh luôn chơi bời và nói chuyện yêu đương nên biết rất rõ ràng, tình một đêm chỉ đơn thuần là cách để thỏa mãn lẫn nhau mà thôi, sau một đêm, tôi không dính dáng tới anh, anh không dính dáng tới tôi. Nhưng yêu đương lại khác, đó là một tình cảm cao quý mà trong sáng, không cho phép người khác vấy bẩn nó.

"Không tin thì không tin, lái xe đi."

Thấy Tiêu Binh rõ ràng tức giận nói vậy, người lái xe cười hì hì nói: "Ngài Tiêu, tôi tin anh rồi, đây thật sự là mối tình đầu của anh."

"Anh tin thật sao?"

"Đương nhiên! Anh là bạn trai của cô chủ nhà chúng tôi, nếu như tôi không tin anh, tự nhiên đắc tội anh làm gì chứ?"

"Fuck!" Tiêu Binh khinh bỉ giơ ngón tay giữa lên.

Sau khi quay lại dưới tầng của tòa nhà, anh từ trên xe bước xuống, người lái xe còn thò đầu ra, cười hì hì nói: "Ngài Tiêu đi thong thả nhé, tôi cũng muốn đi tìm mối tình đầu của tôi."

Sau khi nói xong, người lái xe nhấn chân ga và trực tiếp lái xe ra ngoài.

"Đệt!" Một tay Tiêu Binh nắm cát giơ lên cao, sau đó cũng không nhịn được bật cười.

Sau khi Tiêu Binh đi lên tầng, mở cửa ra, thấy phòng của Tô Tiểu Tiểu quả nhiên vẫn còn sáng đèn. Anh đi vào nhìn thấy cô nghiêm túc học tập, trong lòng không khỏi xúc động. Tiểu Tiểu thật kiên trì giống chị của cô vậy, cũng cố chấp như vậy, xuất sắc như vậy.

"Anh đã về rồi sao?" Tô Tiểu Tiểu cầm sách lên, trên gương mặt lạnh lùng lại tươi cười nói: “Anh giảng giúp tôi hai đề này đi."

Mà ở trong căn nhà trọ nhỏ nào đó trong khu Kim Sa, Trương Quý với ngoại hình xấu xí đang đè lên trên mông của người phụ nữ trang điểm đậm, vừa cày cấy, vừa sảng khoái hét lớn. Người phụ nữ phía dưới vừa thở dốc, vừa nói: "Không phải cô gái vừa rồi là vợ anh chứ? Hoặc anh lén tìm tình nhân khác sau lưng cô? Nếu không... A a... nếu không sao anh nhìn thấy lại bỏ chạy?"

"Đậu má, đó là một con đĩ. Vợ à... Ông đây căn bản không có vợ!!"


trướctiếp