Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 58: Quy Định Gia Đình Của Tô Tiểu Tiểu


trướctiếp

Có lẽ bởi vì uống rượu nên tâm trí của hai người đều hơi kích động, Chu Lệ Á không hề chống cự, trái lại còn buông thả chính mình trong cơn điên cuồng, cố gắng đón ý hùa theo Tiêu Binh.

Hai người không ngừng hôn nhau, động tác càng lúc càng cuồng nhiệt, càng lúc càng dữ dội, càng lúc càng có đam mê, dường như muốn trút ra hết dục vọng trong cơ thể lên người kia.

Khi Tiêu Binh đẩy Chu Lệ Á ngã ở trên sô pha, đồng thời đè lên người cô ta, đúng lúc này di động trong túi quần anh lại bắt đầu đổ chuông.

Trong tiếng thở dốc, tiếng rên rỉ, hai mắt Tiêu Binh đỏ bừng nhìn cơ thể tuyệt vời phía dưới, nhìn Chu Lệ Á cởi dần từng cúc áo một, Tiêu Binh nắm lấy váy cô ta và muốn xé mạnh ra, nhưng điện thoại vẫn không ngừng kêu lên hết lần này tới lần khác.

Cái điện thoại chết tiệt này... Chu Lệ Á móc điện thoại từ trong túi quần của Tiêu Binh và ném tới trên bàn trà bên cạnh, anh thoáng liếc qua liền thấy trên đó có hai chữ Diệp Tử. Dáng vẻ xinh đẹp mà giảo hoạt của cô liền xuất hiện ở trong đầu anh, màu đỏ trong mắt anh lập tức biến mất, đầu óc cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.

Gương mặt Chu Lệ Á ửng hồng nhìn Tiêu Binh, hai cánh tay ôm lấy cánh tay anh, chủ động nghênh đón, nhưng ngoài dự đoán, anh tránh khỏi hai tay của cô ta. Cô ta trợn mắt há hốc mồm nhìn anh, kinh ngạc nói: "Anh làm sao vậy?"

"Điện thoại của bạn gái tôi... ."

Trong mắt Chu Lệ Á liền chán nản, tức giận, uất ức, bỗng nhiên cô ta lại ôm lấy Tiêu Binh, thậm chí cọ phần ngực mềm mại của mình vào trên ngực anh, nhưng vẫn bị anh đẩy ra, trực tiếp bò từ trên người cô ta xuống.

"Thật ngại quá... ." Tiêu Binh chỉnh lại quần áo và cầm di động lên, hấp ta hấp tấp đi về phía nhà ăn, khi cảm giác mình đã giữ một khoảng cách, lúc này anh mới bấm điện thoại nhận nghe: “Alo, Diệp Tử à."

Chu Lệ Á đành phải ngồi dậy, nhanh chóng cài cúc áo, chỉnh lại tóc và quần áo. Sau khi chỉnh xong, ánh mắt cô ta nhìn về phía bóng lưng của Tiêu Binh có phần phức tạp.

Diệp Tử nói với vẻ trêu ghẹo: "Anh Binh, sao mãi mới nghe điện thoại vậy, không biết có phải là lén làm chuyện xấu sau lưng em không đấy?"

Tiêu Binh giật mình, mình ngất, chẳng lẽ cô nhóc này có con mắt nhìn xuyên thấu, xa như vậy cũng có thể nhìn ra được sao?

Làm người thì không thể làm chuyện trái với lương tâm, một khi làm chuyện trái với lương tâm thì sẽ hốt hoảng... Y học nghiên cứu cho thấy, người thích nói dối đều sẽ chết tương đối sớm, đây là chuyện có căn cứ y học chính xác. Nhưng bây giờ Tiêu Binh thật sự không có cách nào nói thật, chỉ có thể trong lòng thấp thỏm, giọng điệu lại nghiêm trang nói: "Làm sao có thể chứ? Là thế này, hôm nay cô Chu Lệ Á muốn cảm ơn anh, nên mời anh tới ăn bữa cơm, vừa rồi không biết sao điện thoại lại tắt tiếng nên anh không nghe được thôi... ."

"Ồ, chính là cô Chu - người làm cho anh thương hương tiếc ngọc kia à?"

"... ."

"Hì hì... Anh không cần khẩn trương, em đùa anh thôi. Bạn trai của mình thì mình phải tin tưởng chứ! Em tin anh Binh sẽ không làm chuyện phản bội em, vậy em không làm phiền anh nữa, em cúp máy trước đây... Bao giờ anh về đến nhà thì nhắn tin cho em biết, đừng làm em phải lo lắng."

"Anh biết rồi." Trái tim của Tiêu Binh cũng sắp bị hòa tan, vừa cảm động lại vừa xấu hổ nói: “Em yêu ngoan nhé, lúc nữa anh sẽ gọi điện thoại cho em."

"Được, tạm biệt."

Tiêu Binh cúp điện thoại và thở phào nhẹ nhõm, khi quay về trước mặt Chu Lệ Á, anh hơi xấu hổ nói: "Chuyện vừa rồi... Hi vọng cô đừng để trong lòng, nếu như cô để bụng, tôi chỉ có thể nói xin lỗi cô, xin lỗi."

Chu Lệ Á nhìn Tiêu Binh, bỗng nhiên mỉm cười lắc đầu nói: "Anh là một người đàn ông tốt, từ trước đến nay tôi chưa từng gặp qua người đàn ông nào tốt. Anh vội về nhà à? Anh đi đi... Chuyện vừa rồi cũng là do tôi tình nguyện, không cần để ở trong lòng."

Hai chữ tình nguyện làm cho trong lòng Tiêu Binh lại nóng lên, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt nóng bỏng của Chu Lệ Á, nhưng lần này anh không kích động nữa. Cuộc điện thoại vừa rồi của Diệp Tử đã dập tắt sự kích động trong lòng anh, nhất là một câu tin tưởng cuối cùng kia.

Tiêu Binh từng là một kẻ phóng đãng, nhưng anh hy vọng tình một đêm chỉ là chút đam mê thoáng qua của cả hai. Cám dỗ của Chu Lệ Á này quá lớn, hơn nữa cô ta đối xử với anh rõ ràng có chút khác thường, anh sợ mình không nắm chắc được mức độ này. Anh không mong sẽ có bất cứ chuyện gì ảnh hưởng đến tình cảm giữa mình và Diệp Tử!

Tiêu Binh nhìn Chu Lệ Á khẽ gật đầu: "Vậy tôi đi trước đây, còn nữa, hai ngày tới trong quán mì có nhiều việc, tôi chắc sẽ bận rộn, cám ơn cô đã chiêu đãi tôi tối nay."

Tiêu Binh rời đi, Chu Lệ Á ngồi trên sô pha, không biết đang nghĩ gì.

Khi Tiêu Binh về đến nhà thì đã hơn mười giờ tối, Tô Tiểu Tiểu vẫn đang học bài trong phòng. Anh vào trong phòng rửa tay rửa mặt, thay quần áo xong mới đi vào phòng cô, hỏi: "Có cần tôi giúp không?"

"Ừ, vừa rồi tôi có hai đề không rõ lắm, anh xem giúp tôi, tôi dịch bài văn cổ này trước đã."

Tiêu Binh cầm sách bài tập của Tô Tiểu Tiểu và xem qua, hai đề toán đã được đánh dấu. Thấy cô nghiêm túc học tập, anh nghĩ hay là mình gửi tin nhắn cho Diệp Tử trước đã. Sau đó, anh lấy di động ra, gửi tin nhắn cho cô. Khi nhận được tin nhắn trả lời của cô, anh mới bắt đầu cầm sách bài tập, cẩn thận xem.

Tô Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn Tiêu Binh và chú ý tới động tác này của anh. Đợi đến khi dịch xong bài văn cổ, cô nhìn Tiêu Binh, hỏi: "Anh biết làm không?"

"Không thành vấn đề, thật ra hai đề này không tính là quá khó, chỉ cần suy nghĩ hướng giải đề mà thôi. Để tôi nói cho cô nghe... ."

Tiêu Binh dùng mấy phút giảng kỹ hai đề toán này cho Tô Tiểu Tiểu nghe, bản thân cô cũng là một cô gái thông minh, nghe anh chỉ ra liền hiểu rõ.

Sau khi giải quyết xong hai đề này, Tô Tiểu Tiểu bắt đầu thu dọn sách vở, miệng nói: "Anh Binh, cám ơn anh."

"Cô khách sáo làm gì, vậy cô đi nghỉ đi, tôi về phòng ngủ đây."

"Anh khoan hãy đi, tôi có vài điều muốn nói với anh."

Tiêu Binh ở lại và ngồi ở trên ghế, chờ đến khi Tô Tiểu Tiểu thu dọn đồ xong, lúc này mới hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tô Tiểu Tiểu đứng ở trước mặt Tiêu Binh và khẽ cắn môi, dường như đang nghĩ xem nên nói thế nào. Anh tò mò nhìn cô, tự nghĩ không biết cô nhóc này muốn nói gì với mình.

"Anh Binh, tối nay anh lại đi gặp bà chủ nữ nương kia à?"

"Ơ." Tiêu Binh lúng túng mỉm cười và nói: “Đúng vậy."

Cô nhóc này càng lúc càng có tư chất của bà quản gia đấy. Tiêu Binh vốn muốn nói lại cô vài câu. Tôi đi gặp ai thì liên quan gì tới cô chứ? Nhưng có thể vì Tô Bội Nhã, từ lần đầu tiên gặp mặt Tô Tiểu Tiểu, anh đã cảm giác không cứng nổi... Á, là không tỏ ra khí phách nổi... .

Tô Tiểu Tiểu quả nhiên thể hiện ra tư thế của bà quản gia, ngồi đối diện với anh, sau đó anh lại nghe cô giống như người lớn tuổi bắt đầu dạy dỗ mình, trong lúc nói chuyện giọng điệu còn rất cứng rắn: "Bây giờ anh đã có người yêu, nói cách khác bây giờ anh cần phải chú ý tới lời nói cử chỉ và hình tượng của mình, nên tiếp xúc với người nào, không nên tiếp xúc với người nào, anh lớn tuổi hơn tôi, tôi nghĩ anh chắc phải hiểu rõ hơn tôi."

Tiêu Binh khẽ gật đầu, giống như một cậu học sinh tốt.

"Tối nay tôi có đi qua quán mì, nghe Lý Hồng và Trương Tĩnh đều nói về Chu Lệ Á kia, nghe nói rất lẳng lơ... Vừa nhìn đã biết không phải là người tốt, bộ dạng trêu hoa ghẹo nguyệt, cô tìm đến anh, không biết còn có mục đích nào khác không, anh phải chú ý."

Tiêu Binh nói: "Cô ta chỉ muốn cảm ơn tôi mà thôi."

"Cảm ơn anh thì phải mời anh tới nhà ăn cơm sao? Vì sao không ăn ở bên ngoài, tại sao phải đến nhà ăn? Anh không thấy trong này có gì kỳ lạ sao? Tôi cảm giác cô ta đang dụ dỗ ngươi, dùng sắc đẹp để dụ dỗ anh, muốn... Dù sao cũng chắc chắn là có tâm tư gì đó không tốt. Cho dù trông anh không đẹp trai, cũng không có khí chất gì, hơn nữa chỉ là một người làm thuê, nhưng không tránh khỏi bây giờ có vài người phụ nữ mắt mù... ."

Trong lòng Tiêu Binh thầm phiền muộn về điều này, vốn được người dụ dỗ là chuyện đáng để khoe khoang, kết quả đến trong miệng Tô Tiểu Tiểu lại biến thành mắt mù.

Cần phải gì giày xéo tôi như thế, oán trách, lo âu như thế?

"Anh cũng đừng quá nản lòng thoái chí, tôi cảm thấy trên người anh chắc hẳn vẫn còn có ưu điểm."

Tiêu Binh chán nản nói: "Tôi có tâm lý mạnh mẽ, không cần an ủi tôi."

"Được rồi, có lẽ cô ta nhìn trúng tâm lý mạnh mẽ của anh... tinh thần không biết xấu hổ ấy... Nói chung, cho dù cô ta không có ý muốn dụ dỗ anh, nhưng dù sao anh cũng là một người đã có người yêu, bản thân anh cũng phải chú ý giữ đúng chừng mực, không thể để cho người yêu phải nghi ngờ, không thể khiến cho người yêu ghen tuông, không thể làm chuyện mờ ám với người phụ nữ khác khi người yêu không có mặt."

Tiêu Binh mở to mắt nhìn Tô Tiểu Tiểu, nói: "Tôi biết."

"Được rồi, nếu thái độ của anh thành khẩn như thế, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ bắt đầu giám sát anh. Trương Tĩnh và Lý Hồng cũng sẽ lập tức báo cáo với tôi. Bình thường không được đi sang cửa hàng bên cạnh tìm Chu Lệ Á, cho dù thỉnh thoảng qua gặp cô ta, cũng không được quá hai mươi phút. Lần đầu thì thôi, nếu như có chuyện một mình ăn cơm thậm chí đi tới nhà cô ta làm khách thì nhất định phải sớm gọi điện thoại cho tôi, nói rõ ràng lý do, báo cáo, được thông qua mới có thể đi."

Tiêu Binh giơ tay lên nói: "Báo cáo, tôi cảm giác yêu cầu này rất không công bằng, tôi phản đối!"

"Phản đối vô hiệu!" Tô Tiểu Tiểu lộ vẻ uy hiếp nói: “Diệp Tiểu Hi và tôi đều học cùng một trường, hay là ngày mai tôi đi gặp Diệp Tiểu Hi nói về chuyện mùi nước hoa trên người anh?"

Tiêu Binh lập tức suy sụp, thu cánh tay về và cười hì hì nói: "Thật ra tôi cảm thấy yêu cầu cô nói ra rất hợp tình hợp lý."

"Vậy còn tạm được. Hơn nữa, từ nay về sau mỗi tối không về ăn cơm thì nhất định phải sớm gọi điện thoại báo cho tôi biết, ngoại trừ đi hẹn hò cùng Diệp Tiểu Hi ra, nếu như gặp mặt ăn cơm với cô gái khác thì nhất định phải báo cáo nguyên nhân cụ thể với tôi. Anh đừng suy nghĩ nhiều, tôi làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho anh thôi... Diệp Tiểu Hi không ở bên cạnh anh, tôi nhất định phải thay cô ấy cố gắng giám sát anh, đề phòng anh học cái xấu, làm chuyện xấu ở bên ngoài, cũng củng cố nền tảng vững chắc cho tình cảm của hai người."

"Đừng nghĩ tới chuyện chống lại tôi, nếu như không muốn tôi tìm Diệp Tử nói chuyện... ."

Sau đó, Tô Tiểu Tiểu nói: "Anh đi ra ngoài đi, tôi buồn ngủ rồi."

Tiêu Binh đi ra khỏi phòng Tô Tiểu Tiểu mà giống như cà tím gặp sương. Trên mặt lạnh lùng của cô lại hiện ra nụ cười ranh mãnh khi đã đạt được âm mưu.


trướctiếp