Cực Phẩm Chiến Binh

Chương 60: Khó Có Thể Phân Biệt Được


trướctiếp

Trương Quý hét lớn một tiếng, dường như hoàn toàn phát tiết ra ngoài, người phụ nữ kia liền dùng một tay đẩy anh ta ra, lấy chăn đắp lên trên người. Anh ta kinh ngạc, lặng lẽ mặc quần vào. Người phụ nữ hừ lạnh nói: "Sao thời gian vừa rồi anh không liên hệ với em, buổi tối cách đây hai hôm, em thấy anh đi cùng một người phụ nữ, anh tưởng em không biết à? Người phụ nữ kia còn đẹp hơn em, cao quý hơn em, có khí chất hơn em... Em chẳng qua chỉ một gái đứng đường bình thường, nếu như anh coi thường em thì cũng có thể hiểu được."

Trương Quý hét lớn: "Anh Tử, mẹ nó em nói gì vậy hả?"

Nếu như Tiêu Binh thấy gương mặt của Trương Quý lúc này, nhất định sẽ giật mình. Vào giờ phút này, trên mặt người đàn ông có dáng vẻ thấp bé, ngoại hình xấu xí, có cảm giác nhát gan nhu nhược này không ngờ lộ ra sự điên cuồng, bi thương căm phẫn và tình yêu không có cách nào này che giấu được!

"Khi anh hai mươi tám tuổi gặp em, em vừa hai mươi hai. Bắt đầu từ đêm hôm đó, em chính là người phụ nữ của cả đời Trương Quý này! Mấy năm qua, mỗi ngày anh đều muốn kiếm tiền chuộc em ra, nhưng mẹ nó, anh quá vô dụng! Nhưng dù anh có vô dụng mấy đi nữa, ít nhất anh còn có lương tâm. Nấy năm qua, em đối xử tốt với anh, anh đều nhớ cả. Trương Quý anh không phải là người đàn ông không có lương tâm!"

"Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa... ." Anh Tử khóc, lem cả phấn trang điểm.

Trương Quý nhào tới và chui vào trong chăn, kéo Anh Tử vào trong lòng, dáng người anh ta thấp bé, nhưng vào giờ phút này từng hành động cử chỉ, từng lời nói của anh ta lại có vẻ rất cao lớn.

Trương Quý thoạt nhìn cũng muốn khóc: "Mấy năm nay em vẫn luôn ở cùng với anh, người khác đều thấy anh vừa lùn lại vừa xấu, cũng chỉ có em không chê anh, dịu dàng ân cần với anh. Tuy em và anh không kết hôn, nhưng em còn tốt hơn vợ anh. Em giả vờ lấy lệ ở trước mặt người đàn ông khác, nhưng có lần nào em không chân thành với anh chứ? Anh có thể không hiểu sao?"

Trương Quý nói xong lại nghẹn ngào: "Nhưng mẹ nó, anh không có bản lĩnh, nếu có thì đã sớm chuộc em ra khỏi tay của Cường Tử, em cũng không cần phải tiếp tục ra sức cho hắn nữa... Anh đã nghĩ tới chuyện đưa em đi trốn, nhưng bọn chúng đều là súc sinh, chúng ta không chạy thoát được, sẽ chết không được tử tế... ."

"Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa." Anh Tử khóc như hoa lê trong mưa: “Em không trách anh, em không trách anh... Xin lỗi, là do em suy nghĩ lung tung, bắt đầu từ đêm bốn năm trước, cả đời em đều là người phụ nữ của anh, có thể gần đây em bị áp lực quá lớn nên suy nghĩ quá nhiều... Em cảm thấy em không xứng với anh, cho nên mới nghĩ rằng anh tìm người phụ nữ khác."

"Mẹ kiếp, em bớt suy nghĩ linh tinh đi." Trương Quý ôm Anh Tử, vừa khóc vừa kêu lên: “Ông đây lớn lên với mặt mũi thế này, trừ Anh Tử em không chê ông đây ra, còn có người phụ nữ nào có thể thật lòng coi trọng ông đây chứ? Cho dù là không xứng, cũng là Trương Quý anh không xứng với em, chứ không phải là em không xứng với anh... Mỗi lần đi ở bên ngoài, em tưởng anh không biết những người khác đều chỉ trỏ nói xấu sau lưng chúng ta sao? Đơn giản chính là chê cười em đi theo gã đàn ông xấu xí như anh thôi! Cuối cùng là ai không xứng với ai hả?"

"Anh dừng nói nữa... Thật đấy... Đừng nói nữa. Đợi đến ngày chúng ta có thể góp đủ tiền, có thể thoát khỏi Cường tử, em sẽ lấy anh, thật sự làm vợ của anh, anh thấy có được không?"

"Được... Được." Trương Quý ôm thật chặt Anh Tử, trong mắt sáng ngời: “Còn một tuần nữa là sinh nhật của em, đến hôm đó, anh sẽ tặng cho em một món quà bất ngờ, sẽ làm cho cả đời em cũng không thể quên được... ."

Một tuần... Còn có một tuần nữa... .

Hai ngày sau, mỗi tối Tiêu Binh làm xong đều sẽ đi cùng Diệp Tử tìm cửa hàng thích hợp, kể từ sau buổi tối hôm đó, anh chưa từng gặp lại Chu Lệ Á, cũng dần dần quên đi chuyện đó.

Tô Tiểu Tiểu đã đuổi kịp bài trên lớp, nhưng mỗi tối vẫn quấn quít lấy Tiêu Binh bảo anh giảng bài cho cô. Tiêu Binh không thể không bội phục tinh thần học tập của cô, cho nên mỗi ngày đều nghiêm túc giảng giải cho cô. Mà cũng sắp tới lúc Lý Xuân Lan - mẹ của Tô Tiểu Tiểu ra viện rồi.

Ngày thứ ba, sáng sớm Tiêu Binh cùng Tô Tiểu Tiểu chia tay ở cửa trường đại học sư phạm, khi gần tới quán mì, anh mới nhìn thấy Chu Lệ Á từ phía trước đi tới. Anh đang định tránh mặt, không ngờ phát hiện cô ta nhìn thấy mình thì hoảng loạn, xoay người bước nhanh về hướng ngược lại.

Có chuyện gì vậy?

Tiêu Binh không hiểu tại sao, Chu Lệ Á vừa làm như vậy, anh không chỉ không bỏ đi, trái lại không nhịn được tò mò đuổi theo. Khi tới trước mặt cô ta, anh kêu lên: "Lệ Á!"

Chu Lệ Á bị ép phải dừng bước, Tiêu Binh trực tiếp chạy tới trước mặt cô ta, thấy cô ta đeo một cái kính đen rất lớn. Sau khi thấy Tiêu Binh, cô ta lập tức xoay mặt sang một bên. Chẳng lẽ cô ta tức giận gì mình à? Là tức giận đêm hôm đó mình sàm sỡ cô ta? Hay là tức giận đêm hôm đó mình làm chưa đủ nhiều?

Trong lòng Tiêu Binh hơi hối hận. Đúng là tò mò hại chết con mèo, đang yên đang lành mình đuổi theo làm gì? Sau đêm hôm đó, bây giờ Tiêu Binh gặp Chu Lệ Á luôn cảm thấy không được tự nhiên.

Nhưng dù sao Tiêu Binh cũng là một người đàn ông trải đời. Trước kia khi ở thủ đô, bên cạnh thường có một vài người phụ nữ thích anh, cho nên anh cũng không quá khẩn trương. Chỉ duy nhất khi ở trước mặt Diệp Tử mới có ngoại lệ mà thôi. Cho nên trong lúc suy nghĩ, Tiêu Binh đã bình thường trở lại, mỉm cười chào hỏi nói: "Lệ Á, sao gặp không nói tiếng nào mà cô đã xoay người rời đi vậy?"

"À... Tiêu... Tiêu Binh à. Tôi vừa chợt nhớ có chút việc, cần phải về nhà một chuyến."

"Vậy cũng tốt, tôi tưới cửa hàng làm việc trước, cô về đi."

"Ừ, được, lần sau gặp mặt lại nói chuyện sau."

"Lần sau nói chuyện."

Trong lòng Tiêu Binh cười thầm, ban đầu cô không phải đi về nhà, nhìn thấy tôi mới đi ngược lại, giờ còn nói về nhà... Nhưng anh cũng không nói ra. Khi hai người đi lướt qua vai nhau, anh mơ hồ chú ý thấy sau cái kính đen của Chu Lệ Á hình như có vết bầm tím... .

Chờ tới khi Tiêu Binh muốn nhìn cẩn thận, Chu Lệ Á đã đi lướt qua và rời khỏi đó. Nghĩ đến vết bầm tím, nghĩ đến vẻ mặt hốt hoảng của cô ta, trong lòng Tiêu Binh ít nhiều cũng thấy không được thoải mái. Trên mặt một người phụ nữ xinh đẹp như thế, làm sao có thể tự nhiên bầm tím được? Vậy hình như chỉ có một lý do... Nhưng đây là chuyện riêng nhà người ta, dù sao cũng không liên quan đến anh. Anh cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, rời đi.

Khi đi tới cửa quán mì, Tiêu Binh thấy Nhị Hóa đang đứng ở bên ngoài, vừa cười khúc khích vừa ngây ngô nói với những người đi ngang qua: “Mì nhà chúng tôi rất ngon, mời vào ăn chút mì đi.”

Mỗi người qua đường đều chỉ chỏ nói xấu Nhị Hóa, tất nhiên không ai sẽ nghe lời anh ta, người muốn tới ăn thì sẽ tới ăn, người không muốn ăn, cho dù anh ta có nói gì cũng vô ích. Anh ta không phải là người đẹp, lời kêu gọi không có hiệu quả lớn như vậy.

Trong lòng Tiêu Binh thầm buồn cười. Nhị Hóa nghĩ thế nào mà chạy ra ngoài mời chào khách vậy?

Đợi đến khi Tiêu Binh đi tới, Nhị Hóa hơi xấu hổ gãi đầu cười.

"Cậu nghĩ cậu là gái đứng đường sao? Làm gì có chuyện mở quán mì mà chạy ra ngoài mời chào khách như vậy, đi vào thôi."

"Em không vào." Nhị Hóa hơi cố chấp nói: “Em Hồng nói nhìn dáng vẻ em chất phác, nói gì người khác cũng tin, đi ra nói vài tiếng thì buôn bán cũng tốt hơn."

Tiêu Binh nín cười nói: "Có thật em ấy nói vậy không?"

"Đúng vậy... Hơn nữa em Hồng còn khen em trông đẹp trai."

Tiêu Binh nhìn Nhị Hóa từ trên xuống dưới, lắc đầu: "Vậy thì mắt của em ấy nhất định là mù rồi."

"Mắt em Hồng rất tốt, chỉ hơi mập mà thôi."

Tiêu Binh không trêu Nhị Hóa nữa, cũng không để ý tới anh ta. Khi anh vào quán mì thì vẫn còn sớm, trong quán còn chưa có khách. Thấy Lý Hồng và Trương Tĩnh ngồi nói chuyện với nhau, anh đi tới, hỏi: "Em Hồng, sao em lại sai Nhị Hóa ra ngoài chào mời khách vậy?"

Lý Hồng ngẩng đầu nhìn Tiêu Binh, mỉm cười và nói: "Chủ quán, anh không thấy Nhị Hóa trông rất đáng yêu sao? Không chừng anh ấy ra ngoài mời chào khách, số lượng người vào quán lại cao hơn cũng nên đấy."

Tiêu Binh mỉm cười và nói: "Hôm qua hai em còn nói không giúp được, hôm nay lại nghĩ tới vấn đề khách khứa rồi, đừng mong lừa được anh nhé."

Lúc này, Vương Quế Phương từ trong phòng bếp đi ra, cười nói: "Tiểu Binh, cháu đừng nghe mấy đứa nó nói bậy, mau gọi thằng nhóc kia vào đi. Còn không phải sáng sớm nay Nhị Hóa nói mấy hom nay thấy Lý Hồng hơi béo, con bé liền tức giận, cho nên lừa Nhị Hóa ra ngoài cho mất mặt sao?"

Lý Hồng thè lưỡi, hừ một tiếng. Trương Tĩnh là gục đầu ở trên bàn cười trộm. Tiêu Binh cũng là bất lực cười một tiếng, chỉ vào Lý Hồng nói: "Em đấy, thấy người ta ngốc thì chỉ biết bắt nạt thôi. Còn không đi gọi người ta vào đi?"

Kể từ ngày Tiêu Binh che chở cho cô, Lý Hồng rất nghe lời anh. Nghe anh nói như vậy, cô ấy không thể làm gì khác, đành bất đắc dĩ đứng lên, lầm bầm nói: "Gọi vào thì gọi vào. Hừ, em thấy anh ta không phải ngốc, mà là mắt mù thôi."

Chờ tới khi Lý Hồng ra ngoài, Trương Tĩnh mới cười khúc khích: "Mấy hôm nay, em Hồng có hơi mập, nhưng anh ngốc kia thật sự quá ngốc mà. Làm gì có cô gái nào thích nghe người khác nói mình béo chứ!"

"Dù vậy cũng không thể bảo người ta đi ra ngoài làm chuyện mất mặt được, may Nhị Hóa là người thần kinh thô, không cảm thấy gì, về sau cũng không thể bắt nạt người ta như vậy nữa!"

Trương Tĩnh cười hì hì và nói: "Em biết rồi, thật ra quan hệ giữa bọn họ với Nhị Hóa cũng tốt, cho nên mới đùa anh ta thôi. Anh đừng thấy Lý Hồng bắt nạt anh ta, bình thường có gì tốt, Lý Hồng đều nhớ tới anh ta trước đấy."

Chẳng mấy chốc, Nhị Hóa đã theo Lý Hồng đi vào, chỉ thấy anh ta đi ở phía sau, vừa đi còn không cam lòng lẩm bẩm: "Không phải nói tôi trông đẹp trai sao? Tại sao không kéo được một người khách nào vậy. Giờ lại bảo tôi vào, không phải là lãng phí vẻ ngoài đẹp trai của tôi à?"

Nhị Hóa vừa nói xong, mọi người đều cười ha ha, cả Lý Hồng cũng không nhịn được mà phì cười. Nhị Hóa lại đứng đó giống như kẻ ngốc, trên gương mặt đầy bối rối, không hiểu chuyện gì.

Tiêu Binh nói với Vương Quế Phương: "Ngày mai là cuối tuần rồi, cháu tính hai ngày tới sẽ đi cùng Diệp Tử tìm cửa hàng thích hợp, sẽ không đến đây làm."

"Yên tâm, bọn dì lo được, sẽ nói cho bọn họ biết hai ngày tới không làm món mì đặc biệt là được."

"Vâng!"

Đến khuya Tiêu Binh mới về nhà, lại gặp phải một người quen, chính là người đẹp trang điểm đậm được Trương Quý ôm đi ở trên đường tối hôm trước. Cho dù chỉ gặp qua một lần, nhưng Tiêu Binh từng làm đội trưởng Long Nha, liếc mắt một cái liền nhận ra cô ta, nhưng anh cũng không để ý lắm. Bỗng nhiên một bác gái ở cách đó không xa gọi: "Anh Tử, nhanh tới tiếp khách đi."

"Được!" người phụ nữ trang điểm đậm kêu lên một tiếng và chạy nhanh tới.

Trong lòng Tiêu Binh thầm nghĩ, hóa ra cô ta tên là Anh Tử, hơn nữa thật sự là một gái đứng đường... .


trướctiếp