Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 47: Khách Sạn


trướctiếp

Editor: Rượu Nếp

Tạ Tùy biết mẹ mình gả vào nhà giàu, nhưng chồng của bà là ai, Tạ Tùy cũng không rõ ràng, cũng không quan tâm.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy chồng của Trình Tiêu, một người đàn ông trung niên danh giá, không phải quá anh tuấn, nhưng cũng không xấu, so sánh với dung mạo của ba Tạ Tùy, còn kém xa.

Chỉ có trẻ con mới dùng mấy từ anh tuấn, xấu đẹp để đánh giá một người.

Tạ Tùy nhìn khí chất từ những cái nhấc chân nhấc tay của người đàn ông này, có thể cảm nhận được cuộc sống ưu việt cùng với địa vị xã hội của ông ta.

Trình Tiêu và ba của Tạ Tùy là thanh mai trúc mã, là một đôi vợ chồng trẻ cùng nhau phấn đấu, ba của Tạ Tùy khi còn trẻ rất anh tuấn, làm cho Trình Tiêu trở thành đối tượng hâm mộ của không ít cô gái.

Nhưng sau khi kết hôn sinh con, cuộc sống sinh hoạt khổ sở làm cho bà ta dần dần nhận ra, khuôn mặt đẹp trai cũng không thể làm cơm ăn. Nhất là nhóm bạn thân hồi trước hâm mộ bà ta giờ đã có gia đình sung túc, lòng bà ta cũng không còn yên phận nữa rồi.

Đàn ông trải qua những năm tháng lập nghiệp, dựa vào quyền thế và tài phú bảo toàn khí chất, không quyền không thế, không có công việc danh giá và sự nghiệp, cho dù có dung mạo đẹp cũng sẽ bị hao mòn.

Khi còn nhỏ, Tạ Tùy thường nghe nhiều nhất một câu mà mẹ mình hay nói với ba đó chính là: “Không có tiền, mẹ nó ông còn muốn tôn nghiêm cái gì?”

Những lời này dần dần trở thành câu cửa miệng của Trình Tiêu, cũng là nguyên nhân dẫn đến tại sao Tạ Tùy lại cố chấp với tiền tài như vậy.

Tiền làm cậu mất đi mẹ, mất đi tuổi thơ, mất đi tất cả…

Tạ Tùy đứng bên bàn điểm tâm, nghiêng người dựa vào chân bàn điêu khắc lạnh lẽo, mắt lạnh lùng đánh giá mẹ và chồng hiện tại của bà ta.

Không có cảm xúc gì đặc biệt, chẳng qua là thấy hai mẹ con gặp mặt dưới tình huống như vậy, rất châm chọc.

Trình Tiêu thoáng chốc quay đầu, thấy được Tạ Tùy, ly rượu trong tay rơi xuống đất, vỡ tan.

Tạ Tùy thưởng thức khuôn mặt ngạc nhiên của bà ta, cảm thấy rất buồn cười.

Người đàn ông bên cạnh che chở Trình Tiêu cách xa nơi có mảnh ly bị vỡ, Trình Tiêu cười với ông ta, tuy rằng tươi cười nhưng rất nhợt nhạt.

Bà ta sợ hãi đến nỗi môi run run.

Với bà ta, Tạ Tùy chính là sự minh chứng cho quá khứ kinh khủng của bà ta, minh chứng cho việc bà ta từ tầng lớp đáy xã hội từng bước bò vào cửa hào môn, sống cuộc sống danh giá như vậy giờ.

Nhưng không thể không phủ nhận, khí chất của bà ta và những phu nhân ở đây về bản chất là khác nhau.

**

Tịch Bạch tìm toàn bộ hoa viên của yến tiệc, đều không nhìn thấy hình bóng của Tạ Tùy, cô có chút lo lắng.

Nghe mấy nữ sinh bên cạnh nói, hình như nhìn thấy tạ Tùy đi về phía giàn hoa, Tịch Bạch vội vàng đi về phía sau hoa viên.

Bên cạnh hàng rào giàn hoa của hoa viên khách sạn, cách đại sảnh yến hội một khoảng, dường như sẽ không ai đến góc hoang vu như vậy.

Dưới giàn hoa âm u có hai hình bóng mơ hồ, một trong số đó là Tạ Tùy, một người khác… Hình như là một người phụ nữ.

Tịch Bạch đến gần, nghe được âm thanh kích động mà nặng nề của người phụ nữ truyền đến: “Tạ Tùy, mày muốn tao chết sao?”

Trên lưng Tịch Bạch nổi lên một tầng da gà, cho rằng nợ phong lưu không biết từ nơi nào của Tạ Tùy, nén cười nấp vào góc tường.

Người phụ nữ hình như rất suy sụp, âm thanh cũng đè thấp: “Vì sao mày luôn như âm hồn bất tán vậy!”

Biểu tình Tạ Tùy rất bình thường, tiếng nói không hề có gợn sóng: “Trên người tôi đang chảy dòng máu của bà, bà có thể chê nó dơ bẩn, có thể không thừa nhận, nhưng bà không có cách nào thay thế được nó.”

Tịch Bạch giật mình hiểu ra, người phụ nữ này là ai.

“Tạ Tùy, mày không trách tao được, muốn trách thì trách ba mày không có bản lĩnh, nhiều năm như vậy tao cũng chịu đủ rồi, tao xứng đáng của cuộc sống tốt hơn, vì sao tao phải chịu khổ?”

Tuy rằng bà ta quay lưng về phía Tịch Bạch, nhưng Tịch Bạch vẫn có thể nhìn vào khuôn mặt anh tuấn của Tạ Tùy, phỏng đoán mẹ cậu xinh đẹp như thế nào.

Phiền muộn của con người mãi mãi bắt nguồn từ việc không hài lòng với hiện tại, bà ta rõ ràng xứng đáng với cuộc sống tốt đẹp hơn, vì sao phải chịu khổ cùng ông ta.

“Tôi không trách bà.” Tạ Tùy bình tĩnh nói xong, lấy bao thuốc trong túi ra, tay hơi run rẩy, “Bà có thể cút đi.”

Trình Tiêu lạnh lùng nhìn cậu: “Tạ Tùy, nơi này không phải nơi mày nên đến.”

Tạ Tùy nở nụ cười, nghịch nắp đậy bật lửa, hỏi lại: “Bà có thể đến, tại sao tôi không thể?”

Trình Tiêu đi qua, cánh tay trái đeo nhẫn kim cương kéo cổ áo Tạ Tùy, trầm giọng nói: “Cho dù mặc vào bộ âu phục cũng không tệ lắm này, nhưng mày vĩnh viễn không xứng với những nơi như này, không xứng với mấy cô gái nơi này, mày có biết người trong hoa viên này xì xào, chê cười mày như thế nào không?”

“Tôi không để ý người khác nói như thế nào.”

“Mày không để ý nhưng tao để ý, mày làm tao cảm thấy xấu hổ, sự tồn tại của mày từng giờ từng phút nhắc nhở ta, quá khứ của tao kinh khủng như thế nào?”

Trình Tiêu dường như khàn cả giọng mà nói: “Xin mày, đừng xuất hiện nữa, mày đòi tiền tao có thể cho, bao nhiêu cũng được, chỉ cần mày đừng quấy rầy cuộc sống của tao.”

Tịch Bạch dựa vào bên cạnh giàn hoa, ngắt đứt một cành Tử Đằng La Diệp Mạn.

“Vị phu nhân này, Tạ Tùy là bạn cặp tôi mời đến, bà có vấn đề gì, có thể tìm tôi.”

Nắm tay của Tạ Tùy đột nhiên căng thẳng.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cô gái lạnh lùng trong trẻo đang đứng dưới ánh trăng, lễ phục được cắt may tỏa ra ánh sáng lấp lánh, đẹp không gì sánh nổi.

Trình Tiêu nhận ra Tịch Bạch, rõ ràng chính là tiểu thư Tịch gia được chủ tịch Tịch thích và cưng chiều nhất ngày hôm nay.

Bà ta không thể tin tưởng mà nhìn Tịch Bạch: “Cô mời nó?”

Tịch Bạch đi đến bên người Tạ Tùy, tự nhiên mà nắm tay cậu, trong tay Tạ Tùy còn đang nắm bao thuốc, cũng bị Tịch Bạch mạnh mẽ mà nắm lấy.

“Bà Trình, nếu không có vấn đề gì khác, tôi đưa Tạ Tùy đi, còn rất nhiều người muốn gặp mặt cậu ấy.”

Tịch Bạch nắm chặt tay Tạ Tùy sải bước rời đi.

Khi đi ngang qua nhau, Trình Tiêu bỗng nhiên nói: “Tịch tiểu thư, cô có biết nó là dạng người gì không?”

Tịch Bạch dừng bước một chút, vài giây sau, cô bỗng nhiên xoay người, nhìn phía Trình Tiêu, “Trình tiểu thư, nói chuyện để ý một chút.”

Lấy bối phận của Tịch Bạch mà nói, cho dù thế nào cô cũng nên gọi Trình Tiêu một tiếng phu nhân, chính là cô không gọi, Tịch Bạch gọi bà ta là Trình tiểu thư, đủ thấy sự khinh thường của Tịch Bạch đối với bà ta.

Một tiếng xưng hô này, Trình Tiêu liền có thể nghe ra thân phận khác biệt giữa hai người, cảm thấy thẹn làm bà ta cắn chặt môi: “Tôi là trưởng bối của cô.”

“Tôi là cháu gái chủ tịch,” Tịch Bạch lạnh lùng nhìn bà ta, “Cho dù là chồng bà, thấy tôi cũng phải quy củ mà chào một tiếng, bà có tư cách gì mà giày xéo bạn trai tôi?”

Trình Tiêu hoàn toàn choáng váng, không hề nghĩ đến Tịch nhị tiểu thư ngày thường ôn tồn lễ độ lại có những lúc sắc bén như vậy.

Bà ta hình như thật sự chọc giận Tịch Bạch, nếu chồng của bà mà biết bà đắc tội với cháu gái chủ tịch, Trình Tiêu thật không dám nghĩ.

Bà ta miễn cưỡng rặn ra một nụ cười: “Tịch tiểu thư, tôi không phải có ý đó.”

“Về sau có lẽ sẽ còn cơ hội gặp mặt, xin bà hãy xem như không quen biết Tạ Tùy đi, tương lai cậu ấy có lẽ sẽ là chồng tôi, tôi không hy vọng người khác biết được, Tạ Tùy có một người mẹ như vậy."

Tịch Bạch nói xong, cũng không nhìn biểu tình khó coi của Trình Tiêu, nắm tay Tạ Tùy vội vàng rời đi.

Hai người một đường đi đến bên hồ.

Bây giờ đã khuya, bầu trời có mấy ngôi sao, gió nhẹ lướt qua mặt hồ, tạo thành những gợn sóng lấp lánh.

“Tiểu Bạch.”

Tay Tạ Tùy run, âm thanh cũng run run: “Cho tôi hút một điếu thuốc.”

Tịch Bạch chưa từng thấy, Tạ Tùy run đến như vậy, giống như cố gắng khống chế cảm xúc cuồn cuộn, vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh.

Tịch Bạch cúi đầu, lấy ra hai điếu thuốc từ trong bao, đưa một cây cho Tạ Tùy, một cây khác bỏ vào miệng mình.

Cô lại lấy bật lửa từ trong túi của cậu: “Nào, tôi bật cho cậu, hút cùng cậu”

Tạ Tùy duỗi tay lấy điếu thuốc trong miệng cô, trên điếu thuốc còn có vệt son đỏ thắm.

“Không hút.”

Hai điếu thuốc, cả bao thuốc đều bị cậu ném vào thùng rác.

Tịch Bạch sờ thấy kẹo cầu vồng trong túi của cậu, lấy ra một viên bỏ vào miệng.

Ừm, tê tê, là vị dứa.

Tạ Tùy đối mặt với mặt hồ sóng nước long lanh, đưa lưng về phía Tịch Bạch, trầm giọng hỏi: “Bọn họ chê cười cậu sao?”

Tịch Bạch nói giỡn: “Cười cậu đẹp trai, tất cả đám đàn ông ở đây đều không bằng.”

Đương nhiên, không có khả năng này, Tạ Tùy biết, chính mình khẳng định có chỗ làm không tốt, làm mất thể diện.

Tạ Tùy nắm trên tay áo âu phục, gắt gao nắm chặt, tiếng nói trầm thấp áp lực: “Tôi làm cậu mất mặt?”

Đây mới là cái mà cậu để ý nhất.

Nghe cậu nói, Tịch Bạch cảm thấy trái tim mình đau đớn, cô cong lưỡi ngậm kẹo cầu vòng, đi đến bên người cậu, nhẹ nhàng lôi kéo tay áo: “Tôi nói, cậu là bạn trai tôi, có lẽ tương lai sẽ trở thành chồng tôi, tình cảm chân thành cả đời. Những người khinh thường cậu, bọn họ so với một ngón tay của cậu cũng không bằng.”

Tạ Tùy nhìn khuôn mặt ôn nhã điềm tĩnh của Tịch Bạch, ngẩn ngơ nói: “Cậu lặp lại một lần nữa.”

Vành tai Tịch Bạch hồng hồng, có chút thẹn thùng quay đi: “Lời hay không nói hai lần, không nghe thấy thì thôi.”

Tạ Tùy đương nhiên nghe thấy, cô gái này nói cậu sẽ trở thành tình cảm chân thành cả đời của cô.

Đời người dài dòng, có người cùng bạn đi đến địa lão thiên hoang, có người cùng bạn ngắm biển sao trời, thật sự có thể còn lại bao nhiêu đoạn tình cảm, xứng đáng với một tiếng “Tình cảm chân thành”.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi qua, Tạ Tùy nhìn khuôn mặt ôn nhã của Tịch Bạch, lại hỏi: “Tôi có thể ôm cậu một cái được không?”

Tịch Bạch còn chưa phản ứng lại, tay Tạ Tùy đã đặt bên hông cô, nhẹ nhàng kéo vào, Tịch Bạch thuận thế nhón mũi chân, toàn bộ người đều dán lên cậu.

“Không trả lời chính là chịu rồi đó.”

“......”

Cơ thể cường tráng của thiếu niên đều dán lên, đầu đặt trên vai mảnh khảnh của Tịch Bạch, một cái ôm mạnh mẽ như nảy sinh ác độc, dường như muốn khảm cô vào thân thể nóng bỏng kia.

Tịch Bạch đỏ mặt, cả người choáng váng.

“Tôi có thể hôn cậu không?”

Linh cảm có lẽ sẽ có chuyện không tốt, Tịch Bạch cuống quít giơ tay lên che miệng: “Cậu cái người này sao không nói lý vậy?”

Lời của cô còn chưa dứt, Tạ Tùy liền cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô.

Buổi tối, Tịch Bạch về nhà, ba mẹ cô đang trầm mặt ngồi ở sô pha chờ cô, không ngoài dự đoán, Tịch Phi Phi cũng ở đó.

Trong tiệc tối Tịch Bạch nhìn thấy Tịch Phi Phi, chị ta và Trần Triết Dương ở bên nhau. Trần Triết Dương đã khôi phục lại ân cần đối với chị ta, hai người dường như rất thân mật.

Đối với Tịch Bạch mà nói, đây không thể là chuyện tốt hơn được nữa.

Tịch Minh Chí không kiên nhẫn, đang muốn mở miệng, Đào Gia Chi lại đè tay ông, để ông không nói, cười nói với Tịch Bạch: “Bạch Bạch, đói bụng không, mẹ bảo dì giúp việc chuẩn bị bữa khuya, nhân lúc nóng mau ăn một chút.”

“Con không đói bụng ạ.”

Tịch Bạch thấy ba mẹ như có chuyện gì muốn nói, cho nên ngồi xuống, hỏi thẳng: “Ba mẹ, hai người muốn nói cái gì, liền nói đi ạ.”

Tịch Minh Chí đã sớm nhịn không được, chất vấn: “Cậu nam sinh buổi tối hôm nay ở bên cạnh con, là ai?”

Tịch Bạch trong lòng đoán phỏng chừng cũng chính là chuyện này, không chút để ý nói: “Là bạn của con.”

“Bạch Bạch, nó không phải là đứa con của tên tội phạm giết người mà Trần hiệu trưởng nói kia sao?” Đào Gia Chi lo lắng mà nói: “Sao con lại chơi cùng với nam sinh như vậy?”

“Cậu ấy là con của tội phạm giết người, nhưng cậu ấy không phải là tội phạm giết người.” Tịch Bạch trầm giọng nói: “Vì sao con không thể chơi cùng với cậu ấy?”

“Con của tội phạm giết người, không biết chừng cũng có khuynh hướng bạo lực, con chơi cùng loại người như vậy rất nguy hiểm, con có nghĩ đến không?”

Tịch Phi Phi đúng lúc mà mở miệng: “Ba mẹ, cái cậu nam sinh kia chính là nam sinh mà cả trường con công nhận không ai dám chọc đến, ngay cả thầy giáo cũng sợ cậu ta đó.”

Tịch Bạch lạnh lùng mà liếc nhìn Tịch Phi Phi một cái, trên mặt chị ta là biểu cảm đắc ý.

“Con xem, con xem.” Đào Gia Chi kích động mà nói: “Bạch Bạch, con lại có thể đưa loại người như vậy đến bữa tiệc, còn để bà nội thấy. Trời ơi, con có biết con đang làm gì không, nếu bà nội biết con chơi cùng loại người cặn bã như vậy, bà sẽ nghĩ như thế nào, nhất định sẽ cảm thấy chúng ta không biết cách dạy con.”

Người mẹ này một câu một câu “cặn bã” làm cho Tịch Bạch cảm thấy hết sức chói tai, mặt không biểu cảm mà nói: “Đầu tiên, cậu ấy không phải cặn bã, là bạn của con; thứ hai, ấn tượng của bà nội với Tạ Tùy cũng rất tốt, nếu bà cảm thấy hai người không biết cách dạy con, hỏi đến khẳng định sẽ không dính đến người con.”

Nói xong có ý vị thâm trường mà liếc Tịch Phi Phi một cái.

Tịch Phi Phi tức giận mà nói: “Mày nhìn tao làm cái gì?”

“Tôi không thể nhìn chị sao?”

Tịch Minh Chí ngắt tranh cãi của hai người, một lần nữa nói vào chủ đề: “Bạch Bạch, con cần phải phân rõ giới hạn với Tạ Tạ gì gì đó, bằng không, ba chỉ có thể dùng biện pháp khác, để cậu ta rời xa con.”

Sắc mặt Tịch Bạch trầm xuống: “Ba muốn làm cái gì?”

“Đối phó với cặn bã như vậy, có rất nhiều phương pháp.” Tịch Minh Chí nói: “Làm cho cậu ta rời khỏi trường học, rời khỏi thành phố Giang, chẳng qua chỉ là động một ngón tay.”

Tịch Bạch lúc này thật sự có chút tức giận: “Chuyện của tôi không tới lượt hai người xen vào, các người không có tư cách này.”

Tịch Minh Chí đập bàn đứng dậy, tức giận nói: “Cái gì mà chuyện của tôi không tới lượt chúng ta xen vào, tao là ba mẹ của mày, sao lại không có tư cách?”

Tịch Bạch lạnh lùng nói: “Các người là ba mẹ của Tịch Phi Phi, trong mắt các người tôi là cái gì?”

“Mày.... mày thật là muốn tức chết tao.” Đào Gia Chi che ngực lại, cảm giác hô hấp đều không thông: “Chúng tao cho mày sinh mệnh, cho mày ăn, cho mày uống, nuôi mày lớn như vậy, bây giờ cứng cáp rồi không nhận ba mẹ, rốt cuộc tao nuôi một con sói mắt trắng gì vậy?”

Nếu như ba mẹ muốn làm căng, Tịch Bạch cũng không ngại, tính tất cả một cách rõ ràng với bọn họ.

“Cho tôi sinh mệnh, cho tôi ăn uống, mục đích vì cái gì, trong lòng hai người còn không rõ sao?”

Cô đứng ở cửa cầu thang, từ trên cao mà nhìn xuống bọn họ, ánh mắt giống như thẩm phán, nhìn thấy từng đợt run rẩy trong lòng bọn họ.

“Tịch Bạch, mày nói cái gì vậy hả?”

Tịch Bạch kéo ống tay áo lên, trên cánh tay trái trắng nõn, lỗ kim không đếm được nhìn rất ghê rợn.

“Các người sinh tôi, chẳng qua chỉ vì muốn tạo cho Tịch Phi Phi một kho máu, nhiều năm như vậy, chị ta dùng của tôi bao nhiêu máu, chẳng lẽ còn không đủ trả ơn sinh dưỡng của các người?”

Tịch Bạch đột nhiên gây khó dễ, làm cho ba mẹ cô không kịp đề phòng, mà bọn họ lại không thể cãi lại được, bởi vì Tịch Bạch nói từng câu đều có lý, từng từ đều như chém vào trong tim.

“Bạch Bạch, ba mẹ biết, mấy năm nay uất ức con, chính là con nhẫn tâm nhìn chị bị đau ốm tra tấn sao, mặc kệ ban đầu vì sao lại sinh ra con, nếu con đã đi vào thế giới này, nên gánh vác trách nhiệm của mình.”

Tịch Minh Chí muốn nói đạo lý với Tịch Bạch: “Khi chị cần con, con phải nên dũng cảm đứng ra.”

Khóe mắt Tịch Bạch hơi run rẩy: “Nếu tôi không đồng ý, chị ta sẽ chết, đúng không?”

“Bạch Bạch, con dọa đến mẹ rồi, con biết mình đang nói gì không?”

“Tôi tưởng chúng ta đã đạt đồng ý với nhau nhỉ.” Tịch Bạch liếc nhìn Tịch Phi Phi một cái: “Mạng của Tịch Phi Phi là ở trong tay tôi, xin các người trước khi làm chuyện gì, đều tạm thời suy nghĩ một chút, suy nghĩ kỹ rồi mới làm.”

Nói xong cô quay người về phòng, nặng nề mà đóng cửa.

“Ông nhìn xem, con bé bị ông chiều thành dạng gì rồi.” Đào Gia Chi tức giận đến phát khóc.

Tịch Minh Chí đập bàn nói: “Lại còn dám làm phản với tôi, tôi không đuổi con bé này ra ngoài không được, nó không phải là cứng cáp rồi sao, tôi muốn xem nó không dựa vào cái nhà này có thể sống được trong xã hội này không?”

Đạo Gia Chi vội vàng kéo Tịch Minh Chí: “Ông bình tĩnh một chút, ông đuổi nó đi rồi, nhỡ đâu Phi Phi xảy ra chuyện làm sao bây giờ, có ngu hay không chứ?”

Tịch Bạch trở lại phòng, kéo valy ra, bắt đầu thu dọn hành lý.

Cô đã không còn ôm bất kỳ chờ mong và ảo tưởng gì đối với ba mẹ mình, quá khứ cô đã từng mong đợi, nếu cô thông minh một chút, gặp may một chút, có lẽ bọn họ cũng có thể yêu cô giống như yêu Tịch Phi Phi, sự thật chứng minh, là cô suy nghĩ quá nhiều.

Bọn họ chưa từng yêu cô.

Thấy Tịch Bạch kéo vali ra cửa, Đào Gia Chi đuổi theo: “Mày muốn đi đâu?”

“Đi ra ngoài ở mấy ngày.”

Tịch Minh Chí thở phì phì mà nói: “Nhớ kỹ cốt khí của mày hôm nay, muốn đi thì đi, một đồng tao cũng không cho mày, nếu sống không nổi, đừng có mà khóc lóc chạy về.”

Tịch Bạch cắn răng nói: “Yên tâm, cho dù nhất định phải về, tôi cũng phải cười mà trở về.”

Tịch Bạch kéo vali, đi ra khỏi cửa, nửa năm qua cô tích được không ít tiền, bà nội còn không ngừng cho cô thẻ tín dụng, còn có tiền tiêu vặt cô tiết kiệm.

Tạm thời hẳn là không có khó khăn trên phương diện kinh tế, Tịch Bạch tìm một khách sạn cách trường học không xa đi vào.

Cô quẹt thẻ tín dụng mà bà nội cho, vali còn chưa kịp kéo vào phòng, bà nội đã điện thoại đến.

“Tiểu Bạch, sao lại vào khách sạn?”

Ngoài hành lang, Tịch Bạch cầm điện thoại, thấp giọng nói: “Con cãi nhau với ba mẹ, không có việc gì đâu bà nội, bà không cần lo lắng, mấy ngày nữa là con trở về.”

Không cần Tịch Bạch nói tỉ mỉ, Tịch lão phu nhân cũng biết nhà con thứ Tịch Minh Chí này luôn không yên ổn nhất, bà không bảo Tịch Bạch trở về, mà nói: “Nhà bà nội cách xa trường học của con, sống ở đây cũng không tiện, như vậy, con đến khách sạn Hoàn Vũ gần trường học con đi, đó là khách sạn của Tịch thị, con sống ở đó, bà cũng yên tâm.”

Tịch Bạch không làm trái ý bà nội, trả phòng, kéo hành lý đi tầm 500 mét, đi đến cửa khách sạn Hoàn Vũ.

Khách sạn này là khách sạn 6 sao duy nhất ở thành phố Giang, rất cao cấp.

Tịch Bạch vừa mới đi vào, liền có lễ tân lễ phép nhận hành lý trong tay cô, Tịch Bạch đến quầy làm thủ tục, nhân viên lễ tân nhìn thấy chứng minh nhân dân của cô, lập tức nói: “Tịch tiểu thư, chủ tịch đã gọi điện thoại đến, cô không cần làm thủ tục, chúng tôi đã dọn phòng tốt nhất cho cô, tôi dắt cô đi.”

“Cảm ơn.”

Phòng của Tịch Bạch ở tầng mười tám, đây là khu vực dành cho khách hàng bạch kim của khách sạn, người bình thường không có cách nào đặt phòng qua mạng, cũng khá an toàn.

Phòng này chính là kiểu phòng xép (ở 2 đầu nhà, thông với gian nhà chính), có một cửa kính sát đất, đứng bên cửa sổ có thể quan sát toàn bộ Giang thành phồn hoa.

Giường lớn king size mềm mại, Tịch Bạch nằm trên giường thoải mái dễ chịu mà vẽ chữ thật to.

Thật ra Tịch Bạch không phải là người xúc động, bỏ nhà ra đi tuy rằng là khí phách nhất thời, nhưng cô cần phải cho Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi hiểu được, cô tuyệt đối không phải là cái túi mềm tùy ý bọn họ dày vò mà không dám hé răng như trong quá khứ nữa.

Cô đã có dã tâm tranh giành vị trí người thừa kế trong nhà, liền không thể để cho họ kéo chân mình.

Bởi vậy, có một số việc, hẳn là phải cho bọn họ hiểu rõ.

Tịch Phi Phi oán giận với Trần Triết Dương chuyện Tịch Bạch dọn ra ngoài, tự nhiên cũng không thiếu một phần giải thích, nói Tịch Bạch không hiểu chuyện, làm ba mẹ buồn rầu, thật không biết là ở với ai lâu, nên phản nghịch như vậy.

Tịch Phi Phi là muốn cho Trần Triết Dương biết, Tịch Bạch đã không còn là một người em gái dịu dàng hiền lành trong cảm nhận của cậu ta nữa rồi, đừng có chấp mê bất ngộ.

Lại không nghĩ Trần Triết Dương nhất thời phẫn nộ, chạy đến trước mặt Tạ Tùy, chất vấn cậu vì sao lại dạy hư Tịch Bạch, bây giờ Tịch Bạch lại vì cậu mà bỏ nhà đi, Tạ Tùy muốn hủy hoại Tịch Bạch mới cam tâm sao.

8h tối, Tịch Bạch đang tắm trong bồn tắm xa hoa dễ chịu, trên bàn cách đó không xa, điện thoại vang lên..

Tịch Bạch không tiện nghe máy, mặc kệ nó kêu.

Nhưng người gọi điện này hình như rất cố chấp, Tịch Bạch không nghe máy, cậu vẫn luôn gọi, chuông điện thoại vang lên suốt năm phút.

Tịch Bạch không còn cách nào, choàng khăn tắm đứng lên cầm điện thoại.

Quả nhiên là Tạ Tùy không thể chọc đến gọi tới, ngoại trừ cậu, cũng không còn ai oanh tạc cô như vậy.

Cô thở dài một tiếng, nhận điện thoại.

“Cậu đang ở đâu?” Âm thanh của Tạ Tùy rất gấp.

“Tôi ở…”

Tịch Bạch đang muốn nói qua loa một cái, lại không nghĩ Tạ Tùy trực tiếp hỏi: “Ở khách sạn nào?”

“....”

Được rồi, tin tức đi thật nhanh.

“Tôi cãi nhau với người nhà, dọn ra ngoài vài ngày.” Tịch Bạch cường điệu, “Chỉ ở vài ngày, rất nhanh sẽ trở về.”

“Ở khách sạn nào, số phòng là bao nhiêu?”

Tịch Bạch nhíu mày: “Cậu hỏi cái này làm gì?”

“Bảo đảm bây giờ cậu an toàn.”

“Tôi rất an toàn.”

“Tịch Bạch, tôi không nói giỡn với cậu.” Tiếng nói của Tạ Tùy rất thấp, “Hoặc là bây giờ cậu nói cho tôi, hoặc là ngày mai tới trường học cậu cứ chờ đấy.”

Xong rồi, thật sự tức giận.

Khi cậu tức giận, sẽ gọi cả tên lẫn họ cô.

Trong lòng Tịch Bạch vẫn còn sợ Tạ Tùy.

“Tạ Tùy, cậu muốn tìm tôi sao?”

“Ừ.”

“Nhưng bây giờ đã khuya.”

“Tôi chỉ nhìn cậu một cái, nhìn xong là đi.” Tạ Tùy dừng một chút, “Bài tập về nhà, tôi còn mấy đề không biết làm.”

Nói có sách, mách có chứng, không có cách nào từ chối.

Tịch Bạch thở dài, chỉ có thể nói khách sạn cùng số phòng cho cậu.


trướctiếp