Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 46: Trong Lòng Cậu Có Tôi Sao?


trướctiếp

Editor: Thanh Việt

Tịch Bạch chỉ có thể trơ mắt nhìn chủ nhiệm lớp mang Tạ Tùy đi, xoay người hỏi Trần Triết Dương: "Là anh dẫn thầy Lương tới đây?"

Trần Triết Dương hơi kinh hãi, giải thích: “Sao lại như vậy, hồi nãy anh mới gặp thầy Lương trên đường, hỏi thầy vài chuyện, bởi vì trong vườn hoa nhỏ có bàn ghế lại yên tĩnh, cho nên mới đến đây.”

Tịch Bạch biết Trần Triết Dương đang nói dối, bởi vì khi gã nói dối sẽ có một động tác vô thức, chính là lấy ngón tay xiết cạnh quần. Kiếp trước, Tịch Bạch bị Trần Triết Dương lừa lâu ngày, mới chậm rãi phát hiện ra động tác nhỏ này của gã.

"Trần Triết Dương, anh không lừa được tôi." Tịch Bạch yên lặng nhìn gã: "Tại sao phải làm như vậy?"

Trần Triết Dương gặp không thể lừa gạt được, đơn giản nói thẳng: "Bạch Bạch, em không nên tiếp xúc với người như Tạ Tùy, cậu ta không phải thứ tốt."

Cậu ấy không phải thứ tốt, chẳng lẽ anh phải.

Tịch Bạch rất muốn nói với gã lời này, nhưng cô vẫn nhịn được, chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện của tôi, không cần anh quan tâm.”

“Anh cũng chỉ quan tâm em.”

“Tịch Phi Phi có bệnh mới là người anh cần quan tâm, không phải tôi.”

Đôi khi Tịch Bạch thật sự hi vọng, Trần Triết Dương này vẫn là Trần Triết Dương mê mệt Tịch Phi Phi, hai người bọn họ nếu như có thể thành một đôi, Tịch Bạch cảm thấy xem như là làm chuyện công đức, ít nhất cũng không thả ra gây tai hoạ cho người khác.

Không biết vì sao, hứng thú kiếp này của Trần Triết Dương lại bỗng nhiên xảy ra thay đổi, ngược lại đối với cô càng ngày càng để ý.

“Bạch Bạch, nếu em là vì Phi Phi nên mới từ chối anh, anh đây không thể chịu đựng được.”

Tịch Bạch đối với trình độ tự kỉ của tên này bội phục cực kì, không, trước mắt nhìn ra được, gã đơn giản chỉ là bị ngu thôi.

Gã không nhìn ra Tịch Phi Phi đối với gã chẳng phải là để ý, chỉ là tâm quấy phá hư vinh, càng nhìn không ra Tịch Bạch bất hoà với gã, cũng chỉ là bởi vì chán ghét.

“Trần Triết Dương, tôi sẽ nói với anh một lần cuối cùng, sau này cách xa tôi một chút.”

Tịch Bạch lạnh lùng nói xong, quay người rời đi .

Sáu giờ tối, Tạ Tùy mới đi ra từ phòng giáo vụ.

Ở trường học bắt nạt người khác, lại là nữ sinh, tất nhiên không tránh được một trận trách cứ cộng thêm viết giấy cam kết.

Nhưng lúc này đây, tư thái “nhận tội” của Tạ Tùy tương đối thành khẩn, bị mắng vì bắt nạt nữ sinh, không thành vấn đề; viết giấy cam kết, cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Chủ nhiệm giáo vụ không còn lời nào để nói, chỉ có thể thả cậu đi.

Ở cổng trường, từ xa cậu đã trông thấy cô gái nhỏ đứng dưới cây ngô đồng, lo lắng chờ đợi.

Trong nháy mắt nhìn thấy cậu, lông mi khẽ run, môi đang cắn chặt bỗng thả lỏng.

Cô vẫy vẫy tay với cậu, thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Tâm Tạ Tuỳ bóp chặt, trong một khắc đó, cậu hiểu rõ, từ này về sau, cuối cùng cũng không còn là một người cô đơn.

Chờ cậu tới gần, Tịch Bạch thân thiết hỏi: “Chủ nhiệm có làm khó dễ cậu hay không?”

“Ông ấy có thể làm gì tôi?” Tạ Tuỳ giơ quyển vở trong tay lên: “Viết kiểm điểm.”

Tịch Bạch trách cứ nhìn cậu: “Vừa mới nãy sao lại làm như vậy?”

“Chẳng làm như vậy, hai chúng ta đều sẽ xong đời, hiện tại là bỏ xe giữ tướng.”

Tạ Tuỳ nhớ lại chuyện mới nãy, cười cười, muốn thay cô phủi bụi trên mông xuống, Tịch Bạch che mông cách cậu xa một chút, không để cậu đụng tới mình.

"Đạp đau không?"

"Không đau."

Tạ Tùy đẩy xe đạp của cô, cùng cô đi trên con đường đầy ngô đồng, lá ngô đồng trong gió mát của hoàng hôn, xào xạc rung động.

"Tôi vừa mới nghĩ ra." Tạ Tùy mở miệng nói: "Chỉ cần trong lòng cậu có tôi, tôi không ngại chờ, bao lâu tôi cũng có thể chờ."

Tịch Bạch nhìn về một bên người của thiếu niên, cậu cụp đầu xuống, con ngươi thâm thuý của cậu thấp thoáng dưới tóc mái.

"Bây giờ cậu còn nhỏ, tôi không muốn kéo cậu xuống nước, liên lụy cậu bị thầy cô chỉ trích, bị bạn học xa lánh."

Tiếng nói của cậu như tiếng bút máy ma sát trên giấy, mang theo cảm giác hơi khàn đục.

“Tôi chỉ hỏi một câu, trong lòng cậu có tôi sao?” Cậu nhìn về phía Tịch Bạch, vẻ mặt căng thẳng mà thành kính.

Trong lòng cậu có tôi sao?

Tịch Bạch có hơi há miệng thở dốc, nhưng cuối cùng lại khép lại, cô cúi đầu xuống, bàn tay nhỏ xiết quai cặp.

"Có hay không có, cậu không cảm giác được sao?"

Cô thấp giọng nói xong câu đó, vội vàng bước đi nhanh hơn.

Gió xuân đầy ấm áp bỗng nhiên đi vào vuốt ve lòng cậu, Tạ Tuỳ cảm thấy tâm mình đều ngọt muốn nổ tung.

**

Trong khoảng thời gian đó, Tạ Tuỳ quả nhiên như chính lời cam đoan của mình, không đến phòng quyền anh nữa.

Quản lý cứ gọi điện thoại cho cậu rất nhiều, nói muốn ra giá cao để cậu ra biểu diễn, nhưng Tạ Tuỳ lại không lộ mặt.

Ít nhất trong khoảng thời gian này là không thể, cậu không thể để cho mặt mình lại bị thương vì đánh quyền.

Buổi chiều cuối tháng 3, cách thời gian bắt đầu bữa tiệc tối còn có vài giờ, Tịch Bạch đến nhà Tạ Tuỳ, nhìn cậu mặc bộ âu phục được cắt may vừa người mà chính cậu cảm thấy rất đẹp.

Thiếu niên đứng trước gương, thân hình cao ngất sống động, tuy rằng khuôn mặt vẫn tràn ngập cảm giác thiếu niên như trước, nhưng vóc người của cậu đã hiện ra hình dáng của người trưởng thành.

Cậu nhét áo sơ mi gọn gàng vào eo, cúi đầu chỉnh vạt áo, gò má được bóng đèn lồng thêm một lớp tối, ngũ quan cũng càng thâm thuý hơn.

Cậu nhìn cô gái phía sau, thấp thỏm hỏi: "Đẹp trai không?"

"Đẹp." Tịch Bạch thay cậu vuốt góc áo bị cong.

Là thật sự đẹp trai, Tạ Tùy vốn là là dáng người giá áo, sau khi mặc đồ chính trang, thu lại khí chất lưu manh toàn thân, hiện ra vài phần hương vị nhã nhặn cấm dục.

Cô kéo cậu qua, cẩn thận ngắm nhìn một bên mặt của cậu, vị trí khoé miệng có máu đọng đã tan không ít, nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết.

Tịch Bạch suy nghĩ một lát, lấy mút tán và lọ kem nền lỏng ra.

Tạ Tuỳ có dự cảm không ổn, lui lui về phía sau, đề phòng hỏi: “Làm gì vậy?”

Tịch Bạch lấy một lượng kem nền bằng một hạt đậu lên mút tán, nói với Tạ Tuỳ: “Tôi trang điểm cho cậu, che đi một chút.”

“Ông đây tình nguyện chết.”

Tạ Tuỳ kiên quyết từ chối, để cậu bôi loại đồ trang điểm mà phụ nữ mới dùng lên mặt, làm một tên tiểu bạch kiểm*, tuyệt đối không được, tuyệt đối tuyệt đối không được!

Cậu tình nguyện chết!

*Tiểu bạch kiểm: trai bao/ những chàng trai trắng trẻo (thường mang nghĩa tiêu cực)

...

Một phút đồng hồ sau, Tạ Tùy kéo dài mặt ngồi ở trên ghế, tùy ý cô cầm mút tán mềm mại, đánh tới đánh lui trên mặt cậu .

Nội tâm của cậu đã chết rồi, bên trong con ngươi đen nhánh lộ ra vẻ sống không còn gì nuối tiếc.

Con trai dùng đồ trang điểm nhã nhặn che khuyết điểm một chút, Tịch Bạch cảm thấy không có gì là xấu, cô chọn đều là màu tự nhiên tiệp da nhất, hoàn toàn sẽ không để cậu trở thành tiểu bạch kiểm.

Nhưng trong nội tâm trai thẳng mà nói, cậu thật sự chịu không nổi, cậu sắp biến thành tiểu bạch kiểm rồi.

Nhưng Tạ Tuỳ không lay chuyển được Tịch Bạch, cậu đã từng nói, làm người phụ nữ của cậu, cái gì cũng sẽ nghe theo cô….

Đàn ông nuốt lời còn đáng sợ hơn chuyện trang điểm.

Tạ Tuỳ cân nhắc hai hướng, quyết định để cô biến mình thành một tiểu bạch kiểm.

"Đã xong chưa?"

"Nhanh thôi, đừng giục nữa." Tịch Bạch tỉ mỉ thoa đều một lớp phấn nền nhàn nhạt lên mặt cậu, vừa che khuất vết thương đọng máu ở khoé miệng, lại làm khí sắc cậu tốt lên không ít.

Hôm nay trong bữa tiệc hẳn được trang trí đèn rất sáng sủa, khi đó hiệu quả trên mặt hẳn là càng tốt hơn.

Tịch Bạch nâng mặt cậu lên, hài lòng thưởng thức, độ trắng nõn của màu da cậu được tăng lên, dưới ánh đèn hiện ra cảm xúc trong suốt, con ngươi màu nâu cà phê phối hợp với môi mỏng ưng ửng, thanh nhã sáng sủa.

Ngũ quan tuấn dật tinh xảo đến mức khiến người ta không thể dời mắt.

Tịch Bạch làm động tác nâng cằm cậu, càng làm cho Tạ Tuỳ cảm thấy mình là tiểu bạch kiểm ăn cơm mềm, cậu quyết định đảo khách thành chủ, dùng tay nắm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô.

Cơ thể của cô gái nhỏ hơi run rẩy, vội vàng lui về phía sau: “Cậu sờ loạn cái gì đấy?”

Trong không khí mập mờ như vậy, lại là hai người ở cùng một chỗ, trong gian phòng trống rỗng có một cái giường rất lớn, Tạ Tuỳ không biết mình có thể nhịn được loại chuyện đó hay không.

Cậu thu lại tinh thần, rút tay về, quy củ không chạm vào cô.

Cho dù sự khát vọng của cơ thể đang kêu gào… nhưng cậu vẫn nhẫn nhịn khống chế được.

Cô gái này còn quá nhỏ, mềm mại cứ như một đoá hoa thuỷ tinh, thậm chí cậu còn luyến tiếc dùng sức ôm cô, càng không nói đến là muốn làm loại chuyện dã man như vậy với cô.

Tịch Bạch thấy Tạ Tuỳ bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn, cô thoáng yên tâm lại.

Bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Tịch thị được đặt tại vườn hoa lớn của khách sạn Thế Kỉ, trong hoa viên lộ thiên có thảm cỏ, lui tới đều là người có địa vị, các minh tinh nổi tiếng, rất là náo nhiệt.

Tịch Bạch mặc váy lễ phục nửa người* xinh đẹp, kéo Tạ Tuỳ mặc tây trang giày da vào vườn hoa tổ chức tiệc.

Nam thanh nữ tú bất luận là ở đâu cũng đều nhận được sự chú ý, càng không nói đến một đôi tổ hợp giá trị nhan sắc siêu cao này. Mọi người sôi nổi ghé mắt, nhỏ giọng nghị luận.

“Là Tịch Bạch cháu gái nhỏ nhất của Tịch lão phu nhân sao?”

“Có thể không phải, lần họp mặt thường niên lúc trước cô ta vẫn luôn đi theo bên cạnh lão phu nhân, xem ra rất được yêu quý nha.”

“Người đẹp trai bên cạnh cô ta là thiếu gia nhà nào, trước kia hình như chưa từng thấy qua nhỉ?”

"Không biết, tôi cũng chưa từng gặp."

"Hai người thật đúng là hợp đôi đâu, là người yêu sao?"

"Hẳn chỉ là bạn bè thôi, Tịch Bạch còn đang học trung học mà."

*Váy dự tiệc thường sẽ là loại váy liền dài hoặc ngắn, nhưng ở đây có lẽ Tịch Bạch đang mặc loại lễ phục có áo và chân váy dài.

...

Tịch Bạch mặc kệ người chung quanh nghị luận, cô kéo cổ tay Tạ Tuỳ, rúc vào bên cạnh cậu, thấp giọng nói chuyện.

Thân hình Tạ Tuỳ vừa cao ngất vừa thẳng tắp, bởi vậy mỗi lần nghe cô nói gì đều kiên nhẫn cúi thấp đầu xuống, đây hoàn toàn là động tác trong vô thức, cũng làm cho phần đông các cô gái trẻ xung quanh sôi nổi trở thành hoa si.

Tịch Bạch hỏi Tạ Tuỳ: “Cậu căng thẳng sao?”

“Làm sao có khả năng đó.”

Tạ Tuỳ tuy không thừa nhận, nhưng Tịch Bạch nhìn sắc mặt căng ra của cậu, cảm nhận được cậu chú ý và cẩn thận.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tuỳ tham dự yến hội như vậy, tất nhiên so ra kém bọn công tử đã quen thuộc trường hợp xã giao như thế này.

Bởi vậy, Tịch Bạch cũng không nói chuyện phiếm hay hàn huyên với người khác, chỉ luôn đứng bên cạnh Tạ Tuỳ, chỉ nói chuyện với cậu, làm tâm trạng của cậu thả lỏng một chút.

Thực ra nếu Tịch Bạch đã có ý với vị trí người thừa kế tập đoàn Tịch thị, cô ở trong trường hợp xã giao này phải nên biểu hiện càng chủ động hơn, ví như chị họ Tịch Tĩnh cách đó không xa đang trò chuyện với các vị cổ đông trong công ty.

Tịch Tĩnh mặc lễ phục là chiếc váy dài khéo léo, cầm trong tay một li rượu champagne chân cao, trò chuyện vui vẻ cùng mấy người lớn hơi trẻ tuổi, cử chỉ thong dong hào phóng.

Mà bên cạnh cô ta, là Lệ Sâm mặc âu phục đang đứng thẳng.

Lệ Sâm chú ý tới Tịch Bạch, giơ li rượu về phía cô, mỉm cười.

Tịch Bạch cũng lịch sự cười lại.

Nhưng mà, lúc Lệ Sâm thoáng nhìn thấy Tạ Tuỳ bên cạnh cô, con ngươi đen nhánh hiện lên một tia kinh ngạc.

Tạ Tuỳ thấy Tịch Bạch và Lệ Sâm mỉm cười hỏi thăm, trong lòng cậu khó chịu, đi đến trước mặt Tịch Bạch, dùng cơ thể cao ngất của mình che ở giữa cô và Lệ Sâm, ngăn cách hai người.

“Làm gì vậy?” Tịch Bạch thấp giọng nói: “Thật bất lịch sự.”

Tạ Tuỳ cố chấp thẳng thắn nói: “Tôi không thích cậu tiếp xúc với anh ta.”

“Tôi và anh Lệ Sâm là bạn bè mà.”

“Anh ta không phải bạn bè của cậu, bạn bè của cậu chỉ có tôi và đám con gái khác.”

Khoé miệng Tịch Bạch co rút một cái.

Cậu từ trước tới nay ích kỉ lại bá đạo, tim rất nhỏ rất nhỏ, chỉ đủ chứa một cô gái, chịu không nổi người đàn ông khác có chút lòng mơ ước với cô.

“Trong lòng cậu chỉ được có tôi, chỉ có thể có một người là tôi.” Cậu ngang ngược vô lí nói: “Nếu cậu dám đối xử tốt với tên khác, tôi sẽ giết hắn.”

Tịch Bạch không thể không nhìn cậu, thấp giọng nói: “Cậu là vua dấm chua.”

Tạ Tuỳ xoa xoa cánh mũi: “Ông đây chưa ăn dấm chua.”

Mắt thường còn có thể thấy được là đang ghen tị, còn chết cũng không chịu thừa nhận, Tịch Bạch mím môi cười cười, vẫn nói ra: “Tôi hứa, sẽ không đối xử tốt với người khác, có được không, Tạ Tuỳ.”

Tạ Tuỳ bỗng nhiên bị nụ cười của cô biến trong lòng thành vị ngọt, cảm xúc bất mãn trở thành hư không.

Rất nhanh, Tịch lão phu nhân đi ra, xuất phát từ lịch sự, Tịch Bạch kéo Tạ Tuỳ đi đến trước mặt lão phu nhân, giới thiệu với bà: “Bà nội, đây là bạn học của con, Tạ Tuỳ.”

“Con chào bà.”

Tịch lão phu nhân đánh giá Tạ Tuỳ, hài lòng gật gật đầu, cười nửa đùa nói: “Khó trách Bạch Bạch ngay cả tên nhóc Lệ Sâm cũng từ chối, thì ra là đã tìm được bạn trai đẹp trai hơn.”

Tịch Bạch vội vàng ngừng chủ đề của lão phu nhân lại: "Bà nội!"

Thấy cháu gái đỏ mặt, Tịch lão phu nhân cũng không trêu ghẹo cô nữa, chỉ dặn dò: "Cứ thoải mái một chút, đêm nay cứ chơi vui đi, không cần gò bó."

Sau khi lão phu nhân rời đi, Tạ Tuỳ nở nụ cười vẻ thấu hiểu, kéo dài ngữ điệu: “À~~~”

“Cậu à cái gì mà à?”

“Tôi chỉ tuỳ tiện à một cái thôi.”

Tịch Tĩnh đi đến bên cạnh Tịch Bạch, chào hỏi nói chuyện với cô.

Tịch Bạch lịch sự đáp lại cô ta, đồng thời gật gật đầu với Lệ Sâm.

Tịch Tĩnh đối với trai đẹp bên cạnh Tịch Bạch cảm thấy tương đối hứng thú, cô ta trước kia chưa từng gặp cậu, hẳn không phải là mấy thiếu gia nhỏ những công ty khác, nhưng cô ta cũng không khẳng định được.

"Bạch Bạch, không giới thiệu một chút sao?"

"Cậu ấy là Tạ Tùy, bạn học của em."

Tạ Tùy liếc cô một cái, vì thế cô lại bổ sung một câu: "Cũng là bạn tốt nhất của em."

Tạ Tuỳ tựa như đối với địa vị chắc chắn này tương đối hài lòng, phàm là cái gì bỏ thêm chữ “nhất”, đều là thứ có một không hai.

Tay cậu đặt lên hông Tịch Bạch, ôm cô lại gần mình hơn.

Động tác này bình thường có lẽ thân mật, nhưng bây giờ cậu là bạn cặp của cô, thân mật tất nhiên là đương nhiên.

Tịch Bạch không thay đổi sắc mặt nhéo vào thịt lòng bàn tay cậu.

Người này, càng muốn thể hiện trước mặt Lệ Sâm đúng không, người ta nhìn không ra hai người tự mình đa tình thế nào đâu.

Tịch Tĩnh thoải mái chào hỏi Tạ Tuỳ: “Chào em, chị tên là Tịch Tĩnh, là chị họ của Tịch Bạch.”

Tạ Tùy thản nhiên đáp lời: "Chào chị."

Tịch Tĩnh đề nghị Tịch Bạch cùng cô ta đến chỗ khác gặp mấy người bạn thân, tất nhiên mang theo Tạ Tuỳ không thích hợp lắm, cô lo lắng nhìn cậu một cái: “Cậu ở đây chờ tôi nhé.”

Tạ Tuỳ không trách cô đi xã giao bình thường, đưa cho cô một ánh mắt yên tâm.

Lệ Sâm đứng bên cạnh Tạ Tuỳ, khoé miệng khẽ nhếch, ý vị thâm trường khen một câu: "Bộ đồ này khá tốt, rất hợp với cậu."

Tạ Tuỳ mẫn cảm nhíu nhíu mi, nhìn Lệ Sâm, trong con ngươi lộ ra phần khó hiểu, hình như anh ta biết cái gì đó.

“Âu phục mấy vạn được cắt may là kiểu dáng cấp thấp.” Lệ Sâm bình luận: “Nhưng mà cậu vẫn là học sinh, có thể tự mình kiếm tiền đã tương đối khá.”

Đáy mắt Lệ Sâm hiện địch ý khá rõ ràng, Tạ Tuỳ đương nhiên cũng biết phần địch ý này là từ đâu đến. Như cậu theo bản năng coi Lệ Sâm là một mối uy hiếp, đây là cảm ứng có phần vi diệu giữa động vật giống đực.

Tạ Tùy trầm giọng nói: "Trận quyền anh hôm đó, anh cũng ở đó."

Khoé miệng Lệ Sâm nở một nụ cười kìm nén, vỗ nhẹ áo Tạ Tuỳ: “Dùng mạng đổi lấy thể diện, đáng không?”

Tạ Tùy nghiêng người tránh khỏi anh.

Cậu nhìn về phía cô bé đối diện, cô ở trong đám người, ánh sáng mềm mại của đèn treo phủ ở trên người cô, trán rũ xuống vài sợi tóc tinh tế mềm mềm, tĩnh lặng mà tốt đẹp.

Cậu không phải dùng mạng đổi lấy thể diện, mà là dùng mạng đổi lấy thể diện đứng bên cạnh cô.

**

Tịch Bạch đi theo chị họ Tịch Tĩnh đứng nói chuyện với đám người nổi tiếng có địa vị, cử chỉ khéo léo và khí chất khiêm tốn lấy được thiện cảm của bạn cùng tuổi.

Cô khác với Tịch Tĩnh, Tịch Tĩnh ở các phương diện khác đều rất ưu tú, tâm cao khí ngạo, đám bạn cùng lứa làm bạn với cô ta khó tránh khỏi cảm thấy có áp lực, nhưng Tịch Bạch lại khác, cô khiêm tốn lại ấm áp, toàn thân lộ ra hơi thở nhu hoà.

Vài cô gái trao đổi cách thức liên lạc trên mạng với cô, hi vọng giữ liên lạc, sau này trở thành bạn tốt.

Tịch Tĩnh cũng phát hiện, lúc trước cô ta ở trong trường hợp xã giao thế này luôn luôn là trung tâm rực rỡ sắc màu, đám con gái lúc nào cũng ủng hộ cũng nịnh hót cô ta, nhưng lại chưa hề biểu lộ tình cảm gì.

Mà khi bọn họ đối mặt với Tịch Bạch, càng giống như trò chuyện với bạn thân hơn, nói nói cười cười, cực kì thân thiết.

Không chỉ là con gái, ngay cả đối mặt với người lớn thậm chí là thành viên hội đồng quản trị của công ty, Tịch Bạch đều có thể ứng phó như cá gặp nước, cử chỉ tương đối thong dong, hoàn toàn không có sợ hãi rụt rè như lúc trước.

Dần dần, Tịch Tĩnh không còn chủ động dẫn Tịch Bạch đến chào hỏi người khác.

Ý thức cạnh tranh mạnh mẽ của cô ta nhạy bén nhận thấy được sức uy hiếp đến từ Tịch Bạch.

Tịch Bạch tốt xấu gì cũng nhiều hơn người khác thời gian bảy năm, bảy năm không dài, cũng không tính là ngắn, trong bảy năm này cô có thể học được rằng lòng người dễ thay đổi, cũng hiểu rõ lòng người là thứ khó đong đếm nhất, bảy năm cực khổ làm tốc độ trưởng thành của cô gần như được x2.

Cô biết rõ những thứ yêu thích và tính tình của những người trong sân này, đồng thời cũng biết hướng đi tương lai của bọn họ, ai sẽ phát đạt còn ai sẽ tuột dốc, ai đáng để giữ quan hệ còn ai hai mặt…

Có nhiều thêm thời gian bảy năm, đủ để cô dựng một tấm màng bảo vệ mạ vàng lấp lánh, nếu cô thực sự muốn gia nhập cuộc chiến tranh đoạt ngôi vị người thừa kế, cô đối với bản thân mình tuyệt đối tin tưởng.

Trong lúc xã giao, lâu lâu Tịch Bạch sẽ quay đầu nhìn Tạ Tuỳ. Tạ Tuỳ một thân một mình ngồi ở trên ghế cao trong quầy bar, một chân hơi cong, một chân thon dài để thẳng, chân được chân không để trên mặt đất.

Khí chất quanh người cậu rét lạnh, không hợp với chung quanh, nhưng cho dù thế, vẫn có không ít cô gái bị dung mạo anh tuấn của cậu hấp dẫn, đến gần bắt chuyện với cậu.

Tạ Tuỳ không có ham muốn nói chuyện phiếm, nói không được vài câu, các cô gái liền thức thời rời đi.

Bất luận cậu tản ra khí chất mê người cỡ nào, ánh mắt cũng chỉ nhìn người trong tim.

Tịch Bạch làm một động tác tay với cậu: “Muốn đi sao?”

Cậu trả lời cô: "Không cần."

Biết Tịch Bạch là sợ cậu nhàm chán, Tạ Tùy không muốn tăng thêm gánh nặng trong lòng cho cô, đơn giản một mình đi đến bên cạnh bàn của tiệc đứng, ăn một chút gì đó.

Tịch Bạch thoáng yên tâm, xoay người ứng phó với người chung quanh.

Ở thảm cỏ ngoài trời bên cạnh, Tạ Tuỳ vừa bưng dĩa đồ ăn, liền nhìn thấy cách đó không xa trong một đám người, một người phụ nữ xinh đẹp thướt tha đang kéo một người đàn ông mặc đồ tây đi giày da, từ từ đi tới.

Cậu ngây ngẩn cả người.

Đó là mẹ của cậu, Trình Tiêu.


trướctiếp