Làm Nũng Trong Lòng Anh

Chương 48: Khen Thưởng


trướctiếp

Editor: Thanh Việt

Nửa tiếng sau, Tạ Tuỳ ấn chuông cửa.

Tịch Bạch mở cửa, nhìn thấy cậu thiếu niên đang đeo ba lô một vai đứng cạnh cửa, giữa trán đổ mồ hôi, vài sợi tóc đã hơi ươn ướt, gương mặt ửng đỏ, ngực phập phồng, hơi thở có chút dồn dập.

Nhìn là biết chạy vội qua đây, cũng không biết cậu lo lắng cái gì nữa.

Tịch Bạch kéo cậu vào phòng, mở điều hoà để cậu cảm thấy mát mẻ một chút.

“Cậu chạy làm cái gì?” Tịch Bạch lấy khăn giấy lau mồ hôi trên mặt cho cậu: “Chỗ của tôi rất an toàn mà.”

Tạ Tuỳ nhìn bốn phía quanh căn phòng này, ba mặt được bao bởi cửa sổ sát đất khiến cho tầm nhìn của nó tương đối trống, đứng ở bên cửa sổ có thể nhìn được cả thành phố toàn là sắc đèn neon.

Đây là lần đầu tiên Tạ Tuỳ được đứng ở một độ cao như vậy, quan sát cả thành phố, tròng mắt đen nhánh của cậu lập lánh như có ánh sao.

Tịch Bạch đi đến bên cạnh cậu, thấp thỏm mà nhìn, nói: “Rất đẹp đó.”

“Đẹp cái đầu cậu.” Tạ Tuỳ duỗi tay đè lại đầu nhỏ của cô, giọng điệu trầm tĩnh hỏi: “Vì sao lại bỏ nhà ra đi?”

“Không phải là bỏ nhà ra đi, chỉ là dọn ra đây ở vài ngày thôi. Không phải sắp tới kì thi giữa kì rồi sao, tôi dọn ra ngoài ở cũng có thể tĩnh tâm học hành.”

Tất nhiên là Tạ Tuỳ không tin lời cô nói: “Bởi vì tôi, lại đi cãi nhau với người trong nhà sao?”

“Không phải, cậu nghe ở đâu ra vậy?”

“Kệ nó, chỉ cần nói có đúng hay không thôi?”

Tuy rằng nói là do Tạ Tuỳ, nhưng đây chỉ là một trong những lí do thôi, mâu thuẫn giữa Tịch Bạch với người nhà, không phải chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ.

“Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, gia đình tôi rất phức tạp, nhưng tôi có thể tự xử lí, cậu không cần xen vào.”

Đương nhiên Tạ Tuỳ hiểu rõ, bây giờ cậu không thể can dự vào việc trong nhà của Tịch Bạch, điều duy nhất cậu có thể làm chính là hiểu cô chống đỡ cho cô, vào thời điểm cần thiết, còn phải bảo vệ cô.

Tạ Tuỳ nhìn quanh phòng khách sạn một vòng, cuối cùng ngồi lên sô pha, lấy một tấm thẻ ngân hàng từ trong chiếc ba lô trên vai đưa cho Tịch Bạch.

Tich Bạch nhìn tấm thẻ ngân hàng trên bàn, ngẩn người: “Định làm gì vậy?”

“Tiền tiết kiệm của tôi đều ở bên trong.” Tạ Tuỳ đưa tấm card vào tay Tịch Bạch: “Cho cậu hết.”

“Tôi không cần.” Tịch Bạch có chút nóng nảy: “Sao cậu lại làm như vậy?”

“Tiền không nhiều lắm, nhưng vẫn đủ để cho cậu tự chu cấp, khách sạn này không rẻ.” Biểu cảm của Tạ Tuỳ nhàn nhạt, tiếng nói trầm thấp: “Cậu con nhóc này tuy rằng có xuất thân là tiểu thư nhà giàu, nhưng tiền trong tay hẳn là không dư dả hơn ông.”

“Tạ Tuỳ, lấy lại tấm thẻ đi. Tôi sẽ không dùng tiền của cậu.”

Tạ Tuỳ mạnh mẽ nhét tấm card vào tay Tịch Bạch, dùng sức cầm tay cô: “Cậu mẹ nó lại từ chối, ông đây thật muốn tức giận.”

“Dù cậu tức giận tôi cũng không thể…”

Lời cô còn chưa nói hết, Tạ Tuỳ bỗng nhiên duỗi tay nắm lấy cằm cô, hơi dùng lực, môi cô bị cậu bóp chu lên.

Tịch Bạch không thoát được, chỉ có thể nhíu mày lại nhìn Tạ Tuỳ, ồm ồm nói: “Tạ Tuỳ, cậu làm gì vậy?”

Tạ Tuỳ chậm rãi áp sát vào người cô, nhìn đôi môi anh đào của cô bị bóp chu lên, khoé miệng cong cong, dùng giọng nói vừa trầm vừa trong cười nói: “Tạ Tuỳ tức giận sẽ muốn hôn người.”

“Ưm!”

Tịch Bạch trơ mắt nhìn cậu thiếu niên ghé sát đôi môi mỏng vào mình, cô trở tay cầm lấy tấm thẻ ngân hàng, chắn trước miệng mình, ngăn cản nụ hôn của cậu.

“Nhận, tôi sẽ nhận!”

Tạ Tuỳ hôn cô cách tấm card ở giữa, sau đó buông lỏng tay ra.

Tịch Bạch tránh khỏi cậu, lộn nhào mà bò đến một chỗ khác của sô pha, đề phòng nhìn cậu: “Tạm thời tôi đây sẽ giữ giùm cho cậu.”

Tạ Tuỳ sửa lại nếp cong cổ áo của mình, nhàn nhạt nói: “Tuỳ cậu, dù sao đó cũng đều là của vợ tôi.”

“A?”

“Cậu lấy đồ của vợ tôi?”

Tịch Bạch run run lấy tấm thẻ ra: “Vậy tôi…”

Trong mắt Tạ Tuỳ bắn ra ý uy hiếp, hếch cằm: “Đổi ý thử xem nào?”

“…”

Nhìn vẻ mặt bi kịch hờn dỗi của Tịch Bạch, Tạ Tuỳ không hiểu sao tâm trạng lại còn rất vui sướng.

Tịch Bạch cất tấm thẻ ngân hàng, cô sẽ không dùng tiền của cậu, giúp cậu bảo quản cũng được, ít nhất còn có thể quản thúc cậu không được làm xằng làm bậy.

Nhìn cô cẩn thật nhét tấm card vào ví tiền, lòng Tạ Tuỳ nhiều năm bay nhảy, phảng phất như đã có một nơi để quay về.

“Đúng rồi, cậu không phải nói còn có bài tập sao?” Tịch Bạch hỏi cậu: “Đưa tôi xem?”

Tạ Tuỳ cũng chỉ là tìm cớ để tới gặp cô thôi, nhưng cậu vẫn mang theo quyển sách bài tập tiếng Anh trong cặp, đưa cho Tịch Bạch.

Tịch Bạch tuỳ tiện mở quyển sách bài tập tiếng Anh ra, vốn tưởng là một quyển mới tinh, không ngờ tới bên trong có rất nhiều bài đã có nét bút, đáp án có không ít chỗ sai, nhưng chỗ sai đều dùng bút đỏ đánh dấu, mỗi từ đều được cậu ghi chú ngữ nghĩa.

Cách học tập Tạ Tuỳ khá cứng nhắc, toàn bộ đề gần như được cậu dùng tiếng Trung dịch lại một lần, ngay cả mấy từ như “are”, “is” đều được cậu dịch lại.

Tịch Bạch cau mày, lật lật sách bài tập, lại ngẩng đầu nhìn cậu, có trời mới biết cậu dành bao nhiêu thời gian trên một đề để làm, đây quả thực chính là muốn liều mạng đó.

Tạ Tuỳ lấy quyển từ điển Oxford thật dày từ trong ba lô ra, thấp thỏm nhìn Tịch Bạch: “Có phải tôi làm không tốt không?”

Thấy Tịch Bạch vẫn không nói câu gì, hầu kết cậu lăn lăn, gian nan nói: “Cái đó, căn bản của tôi không tốt lắm, cậu đừng cảm thấy tôi đần, nhất định tôi có thể học thật giỏi.”

Không biết vì sao, Tịch Bạch cảm thấy cổ họng của mình hình như bị cái gì đổ vào, không hiểu sao lại hơi chua xót.

Cô cầm vở, ngồi xuống bên cạnh Tạ Tuỳ: “Có chỗ nào không hiểu, cậu cứ hỏi tôi?”

Đây là lần đầu tiên Tịch Bạch chủ động tới gần Tạ Tuỳ, cảm nhận được cô gái nhỏ ngồi bên cạnh mình, cơ bắp toàn thân của cậu cũng gồng lên theo, quanh không khí ngửi được mùi sữa tắm chanh phát ra từ cơ thể cô.

Cô vừa mới tắm xong, mặc váy ngủ hoạt hình Doraemon.

Tạ Tuỳ cúi đầu, thoáng nhìn qua phần cổ trắng nõn mà thon dài của thiếu nữ, hai bên xương quai xanh lõm xuống thật sâu, phác hoạ ra hình dáng rất xinh đẹp, lại nhìn vào bên trong, áo ngực ren màu trắng như ẩn như hiện.

Cô mặc váy ngủ không hề đề phòng mà dựa vào người cậu, điều này làm cho cậu cảm giác được mình có giá trị tồn tại.

Khoé miệng Tạ Tuỳ nhếch lên.

Cô dùng khuỷu tay chọc vào cậu: “Cậu có nghe tôi giảng bài hay không đấy?”

“Ừ, cậu giảng đi.” Tạ Tuỳ tự bắt mình thu lại sự chú ý, đặt chú ý lên sách giáo khoa.

Tịch Bạch nói lại một lần các đáp án sai của cậu, đồng thời vùi đầu xuống viết mấy cấu trúc ngữ pháp cơ bản, tách từng phần giảng giải cho Tạ Tuỳ.

Trong hơi thở của cậu đều là hương thơm nhàn nhạt trên người cô, trực tiếp gác cằm lên vai cô, ngáp dài một cái.

Tịch Bạch dùng bút gõ gõ đầu của cậu: “Nghiêm túc chút.”

Tạ Tuỳ xốc lại tinh thần, nghiêm túc nghe cô gái nhỏ giảng bài tập, giọng nói của cô mang theo chút cảm xúc như cát vụn, làm cho người cảm thấy rất thoải mái.

“Đã hiểu chưa?”

“Không hiểu lắm, nhưng những gì cậu nói tôi đều sẽ ghi nhớ.”

Tịch Bạch cười cười: “Được rồi, ghi nhớ đi.”

Tuy rằng phương pháp ghi nhớ hơi ngốc, nhưng cũng không phải là xấu, tiếng Anh không phải là phải ghi nhớ nhiều sao.

“Tàm tạm rồi, cứ như vậy đi, bâu giờ đã khuya rồi.” Tịch Bạch bỏ quyển sách tiếng Anh vào cặp sách của Tạ Tuỳ: “Trong trường có vấn đề gì không hiểu, có thể trực tiếp tới lớp tôi.”

“Ừ.”

“Đi về đi.” Cô nhét cặp vào lòng Tạ Tuỳ: “Tôi đưa cậu xuống lầu.”

“Được.”

Hiện tại đã không còn sớm nữa, Tạ Tuỳ sợ mình còn ở lại sẽ làm ra chuyện xấu gì, cho nên không hề do dự, cùng Tịch Bạch đi ra cửa lớn của khách sạn.

Xe đạp của cậu đang để ở ven đường.

Tạ Tuỳ mở khoá xe, đẩy xe đi đến bên cạnh Tịch Bạch: “Đi đây.”

“Đi chậm một chút.”

Dưới ánh đèn, trên mặt cô gái nhỏ mang theo ý cười ngọt ngào, lúm đồng tiền ở khoé miệng như ẩn như hiện.

Lòng cậu ngứa lên, thò lại gần, nhẹ nhàng mổ lên mặt cô một cái.

“A!” Tịch Bạch theo bản năng rụt lại nghiêng người qua: “Cậu…”

Tạ Tuỳ một tay khống chế bả vai cô, chậm rãi đưa cô lại gần mình.

Khuôn mặt trắng nõn của Tịch Bạch nổi lên từng rặng màu đỏ, cô chớp hàng lông mi đen nhánh, mắt nhìn qua hướng bên cạnh, không dám đối mắt với cậu.

“Tạ Tuỳ…” Tiếng cô gọi cậu rất yếu ớt rất mềm mại.

Tạ Tuỳ cúi người lần thứ hai, nhẹ nhàng hôn lên sườn mặt của cô, nhẹ nhàng áp xuống, da thịt trên mặt non mịt mà co dãn.

Tịch Bạch cảm nhận được đôi môi ấm áp của cậu, thì ra chàng trai cứng đầu này… lại cũng có đôi môi mềm mại như vậy.

Cằm cậu có vài cọng râu ngắn, đâm vào làm mặt cô ngưa ngứa.

Cô ngầm đồng ý cho lần hôn mặt vừa dịu dàng vừa khắc chế này của cậu, tay khẽ nắm chặt góc áo thun của cậu, nắm chặt đến nỗi góc áo cậu tạo thành nếp nhăn.

Tình cảm chân thành tha thiết mà nhiệt tình của thiếu niên giống như lửa cháy trên đồng cỏ, Tịch Bạch có chút không thể chống đỡ được, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, hưởng thụ cảm giác rùng mình từ tận sâu trong linh hồn mà cậu mang lại cho cô…

Tạ Tuỳ nắm tay cô, kéo tới đặt lên chỗ ngực trái của cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng trái tim kia đang điên cuồng nhảy lên trong lồng ngực.

Tươi sống, mãnh liệt.

Lúc cậu rời đi, Tịch Bạch cảm thấy chỗ bị cậu hôn nóng bỏng lại trở nên lạnh lẽo, không tài nào hình dung ra được là cảm giác như thế nào.

“Tiểu Bạch, nói cậu thích tôi.”

“Sao lại muốn tôi nói mấy câu như thế?” Giọng cô khàn khàn, rũ mắt xuống, lông mi đen dày rùng mình rất khẽ.

“Say you love me, cũng được.” Cậu biết học sử dụng tiếng Anh rồi, không chịu buông tha nói: “Dù sao cậu cũng phải nói cái gì đó.”

Tịch Bạch không nhịn được nhấp môi, nở nụ cười nhạt: “Vì sao nhất định phải nói cái gì đó?”

“Bởi vì…” Tạ Tuỳ trầm ngâm một lát, nói: “Tôi muốn nghe cậu nói cái gì đó, bất cứ lời nào cũng được. Chỉ cần cậu nói tôi đều sẽ nhớ kĩ, nhớ cả đời.”

Đèn đường hắt lên làm dưới mắt cậu xuất hiện một vùng bóng tối.

Tịch Bạch suy nghĩ, dịu dàng nói: “Cậu nhắm mắt lại.”

Tạ Tuỳ nghe lời nhắm mắt lại: “Ừ?”

“Đếm một hai ba.”

“Để làm gì?”

“Làm gì thì hỏi nhiều vậy làm gì, làm là được rồi.”

Tạ Tuỳ nhắm mắt lại, hơi hơi cong môi: “Vậy tôi sẽ đếm, một, hai, ba.”

Lúc cậu mở to mắt, cô gái nhỏ đã chạy ra xa.

“Lại gạt tôi.”

Bậc thang trống rỗng, bóng dáng cô nhanh nhẹn, vẫy tay với Tạ Tuỳ: “Tôi không lừa cậu, Tạ Tuỳ, kiếp này sẽ đến lượt tôi chăm sóc cậu.”

Tạ Tuỳ nhếch mày, nói: “Đang tính toán cái gì!”

Cô gái nhỏ không trả lời, dẫm lên bóng đêm đi xa.

Tạ Tuỳ cúi đầu, bỗng nhiên khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Vốn có thể chịu được bóng tối, đó là nếu cậu chưa từng thấy ánh sáng, nhưng bây giờ…

Tất cả nhục nhã và đen tối đều để lại quá khứ, Tạ Tuỳ chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời đêm tối tăm.

Đêm tối tan biến, đáy mắt cậu là một dải ngân hà sáng mãi.

**

Như trong suy tính của Tịch Bạch, cô dọn ra ngoài cùng lắm chỉ một thời gian, Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí liền kéo Tịch Phi Phi tới khách sạn lớn Hoàn Vũ, tự mình đón Tịch Bạch về nhà.

Tịch Phi Phi nhìn thấy phòng khách sạn của Tịch Bạch, thế mà cái phòng này còn sống thoải mái hơn so với phòng của chị ta, làm trong lòng chị ta có chút hụt hẫng.

Vốn chị ta cho rằng khách sạn Tịch Bạch ở ở bên ngoài trường học chỉ là khách sạn tốc hành*, còn nói với ba mẹ rằng không cần lo cho cô, để cô chịu chút cực khổ ở bên ngoài, tất nhiên sẽ tự nhận ra sai lầm của mình.

*Express hotel: là một dạng khách sạn giá rẻ.

Lại không ngờ tới, cuộc sống ở chỗ này của cô lại thoải mái tự tại như vậy, hoàn toàn không phải là kiểu ăn bữa hôm lo bữa mai bộ dạng đáng thương như trong tưởng tượng của Tịch Phi Phi.

Hôm qua Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi cũng mới biết, Tịch Bạch dưới sự che chở của lão phu nhân, ở trong khách sạn lớn Hoàn Vũ.

Trong điện thoại, lần đầu tiên bọn họ thấy lão phu nhân phun lửa giận lớn như vậy.

“Tôi vốn tưởng rằng, không lâu nữa anh chị sẽ đón Tiểu Bạch về nhà, không ngờ tới đã một tuần rồi, anh chị thế mà một chút động tĩnh cũng không có.”

“Con bé không phải do anh chị sinh ra sao? Đi đâu mất anh chị cũng không cảm thấy sốt ruột?”

“Tôi làm bà nội cũng phải cảm thấy xấu hổ thay anh chị!”

“Nếu đứa bỏ đi là Tịch Phi Phi, anh chị còn vững như Thái Sơn như thế không?”

Tịch lão phu nhân chất vấn như nã pháo liên thanh làm đầu óc hai người bọn họ cũng choáng váng, bọn họ không ngờ tới chuyện này còn lan tới chỗ lão phu nhân.

“Không phải, mẹ… mẹ nghe con nói, là Bạch Bạch tự mình… là tự nó muốn đi mà.”

“Nó vẫn chỉ là một đứa trẻ, chẳng lẽ anh chị cũng còn chưa lớn sao!”

“Mẹ…”

“Tôi cho anh chị thời gian một ngày, lập tức đón Tiểu Bạch trở về! Bằng không… cho anh chị đẹp mặt!” Tịch lão phu nhân nói xong liền nặng nề cúp điện thoại.

Vì thế cha mẹ nài ép lôi kéo, túm Tịch Phi Phi cùng tới khách sạn Hoàn Vũ, “tràn đầy thành ý” tới đón Tịch Bạch trở về nhà.

Bọn họ không dám không nghe lời lão phu nhân, vốn dĩ trong nhà có đám anh chị em giỏi giang đông đúc, Tịch Minh Chí vốn đã không được coi trọng, vẫn luôn là lão phu nhân giúp đỡ cái công ty nhỏ nhà bọn họ có thể kinh doanh, nếu còn mất đi sự yêu thích của lão phu nhân, đó mới chính là bùn nhão không thể trét tường.

“Bạch Bạch, con về nhà cùng ba mẹ đi, là ba mẹ không tốt, lúc trước không nên nói với con như vậy.”

Tịch Bạch biết, bọn họ không phải là thật tâm thành ý muốn xin lỗi nhận sai, chẳng qua ngại chỗ lão phu nhân, không thể không cúi đầu với cô mà thôi.

Tịch Bạch cũng không để ý tới Tịch Minh Chí và Đào Gia Chi, ánh mắt cô dừng lại trên người Tịch Phi phi, bình tĩnh nói: “Chị nói thử xem?”

Tịch Phi Phi quan sát phòng của cô, phòng cao cấp trong khách sạn Hoàn Vũ lớn như vậy, chị ta còn chưa từng được ở.

“Ba, mẹ, con thấy em ấy ở chỗ này ở rất thoải mái, nếu trở về nhà chúng ta chỉ sợ có chút ở không quen nhỉ, dù sao phòng của nó so với nơi này thật sự nhỏ hơn rất nhiều.”

Tịch Phi Phi hơi mang châm chọc nhìn Tịch Bạch: “Chim chóc đã ở trên cành cao, sao còn nghĩ tới cái ổ sinh ra nuôi dưỡng mình.”

Chính xác, phòng ngủ của Tịch Bạch ở nhà là phòng ngủ phụ nhỏ nhất trong nhà, còn phòng của Tịch Phi Phi lại là phòng ngủ chính lớn nhất.

Không chỉ có phòng, ở trong đoạn thời gian trưởng thành dài dòng, vật chất tốt nhất trong nhà đều tiêu cho Tịch Phi Phi, những thứ Tịch Bạch ăn hay dùng, tất cả đều là thứ dư lại mà Tịch Phi Phi không cần.”

Năm đó khi dọn vào biệt thự, phòng trong nhà đều là do Tịch Phi Phi lựa chọn, chị ta chọn phòng ngủ chính lớn nhất, sau đó lại chọn phòng luyện tập cho mình, để phòng nhỏ nhất còn dư lại cho Tịch Bạch.

Những bất công thấy rõ hoặc khó thấy trong cuộc sống, Tịch Bạch sớm đã quen đến mức chết lặng, cho nên chưa từng tranh chấp cái gì. Bởi vì khi đó là vô dụng, cô không giành lại với Tịch Phi Phi.

“Đúng là con có chút không quen khi ở phòng trong nhà.” Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, nhàn nhạt nói: “Vậy chi bằng chị nhường phòng của mình cho em đi.”

Lời vừa nói ra, Tịch Phi Phi liền ngậm miệng.

Vốn là chị ta muốn châm chọc Tịch Bạch, không ngờ tới lại rơi vào kịch bản của cô.

Tịch Minh Chí nói: “Con muốn ở phòng của chị gái?”

Tịch Bạch vốn không muốn cái này, nhưng nếu Tịch Phi Phi đã tự nói ra, cô dứt khoát nói: “Đúng, con muốn đổi phòng với Tịch Phi Phi.”

“Ba mẹ! Tuyệt đối không được! Dựa vào cái gì mà con phải đổi với nó! Con không đổi, kiên quyết không đổi!”

Đào Gia Chi cau mày nói: “Bạch Bạch, vì sao con nhất định muốn ở phòng của chị con?”

“Bởi vì phòng chị ta lớn đó.”

“Bạch Bạch, nghe lời, đừng quấy rối, nhiều năm con ở trong phòng nhỏ như vậy không phải đã quen rồi sao. Bây giờ lại giận dỗi muốn đổi phòng với chị gái, đây không phải là muốn gây chuyện vô cớ sao?”

Tịch Bạch cười lạnh, thói quen của cô, đều là bị bọn họ ép đến quen, là bọn họ thiên vị, làm cô có thói quen chịu đựng.

Hiện tại, Tịch Bạch không muốn nhịn.

“Muốn con trở về thì chỉ có điều kiện đó thôi, các người tự suy xét đi.”

Cô nói xong, không muốn nhìn sắc mặt của cha mẹ nữa, cầm sách giáo khoa của mình đến bàn học, bắt đầu ôn tập bài.

Đào Gia Chi và Tịch Minh Chí hai mặt nhìn nhau, sau đó cùng lúc nhìn về phía Tịch Phi Phi.

“Hai người… hai người nhìn con làm cái gì!” Tịch Phi Phi nóng nảy: “Hai người sẽ không thật sự muốn con đổi phòng với nó đấy chứ?”

“Cái đó, Phi Phi, chẳng qua chỉ là đổi phòng thôi mà, không sao cả.”

“Tình cảm chị em, vốn nên nhường nhịn lẫn nhau.” Tịch Minh Chí giải quyết dứt khoát: “Quyết định như vậy đi, hôm nay về nhà liền đổi phòng, để em gái con ở phòng ngủ chính, con ở phòng ngủ phụ.”

Tịch Phi Phi chưa từng chịu qua nỗi uất ức lớn như vậy, chị ta đỏ mắt: “Dựa vào cái gì?”

Tịch Bạch lạnh lùng ngẩng đầu, trong lòng nói như thế đã không chịu nổi rồi sao.

Dựa vào cái gì à? Dựa vào bản lĩnh.

Thế giới này vốn không nên để kẻ yếu định đoạt, khiêm nhường là tình nghĩa chứ không phải đạo lí.

Tịch Bạch tính toán dù cha mẹ thiên vị Tịch Phi Phi, nhưng bọn họ không dám không nghe lời của Tịch lão phu nhân, rốt cuộc chi phí ăn mặc cả nhà đều là dựa vào công ty con kia, mà công ty con lại hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của tập đoàn Tịch thị.

Cho nên hôm nay Tịch Phi Phi phải nhường, không cho cũng phải nhường.

Tịch Bạch sớm đã không trông nhờ vào việc cha mẹ có thể hồi tâm chuyển ý, hiện tại người cô có thể dựa vào, chỉ có bản thân mình.

Lúc ban đêm về đến nhà, cha mẹ liền thu xếp, để Tịch Phi Phi và Tịch Bạch đổi phòng, Tịch Bạch đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy, hôm nay cuối cùng cũng nâng mày nhẹ nhõm.

Phòng Tịch Phi Phi rất lớn, không chỉ có phòng tắm riêng của mình, còn có phòng để quần áo và một gian phòng đọc sách.

Lúc Tịch Phi Phi đi ra từ phòng chứa đồ, ôm quần áo nhiều vô số kể của bản thân ra, nhét hết vào chiếc tủ nho nhỏ của Tịch Bạch, quả thực đã bị nhét đến đầy nhóc.

“Tủ quần áo này sao lại nhỏ như vậy, vậy thì làm sao bỏ đồ?”

Tịch Bạch dựa vào cạnh cửa, lạnh lùng nói: “Bởi vì quần áo của chị quá nhiều, không phải sao?”

Tịch Bạch quanh năm suốt tháng cũng chỉ có vài món quần áo, một cái tủ đồ nho nhỏ, liền dư dả.

Hiện tại cô muốn để Tịch Phi Phi cảm nhận cho thật tốt cuộc sống của cô những năm gần đây như thế nào. Từ nghèo thành giàu thì dễ, từ giàu về nghèo lại khó, cứ ăn thử chút khổ này đi.

Tịch Bạch đã nói rồi, trở về, cô nhất định sẽ cười mà trở về, nói được thì làm được.

**

Cha mẹ từ thái độ của lão phu nhân, dần dần hiểu ra tầm quan trọng của Tịch Bạch, đứa con gái út vẫn luôn bị bọn họ bỏ qua, không biết bắt đầu từ khi nào, đã dần dần trưởng thành thành một cô gái yên tĩnh như vậy.

Nói không chừng trong tương lai, cô sẽ có một thế giới rộng lớn để bay nhảy.

Nói không chừng trong tương lai, người thừa kế của tập đoàn Tịch thị…

Cha mẹ nghĩ tới vụ này, thái độ đối với Tịch Bạch cũng thay đổi trong thầm lặng.

Kì thi giữa kì sắp tới, đối với học sinh năm hai (lớp 11) mà nói, lần thi này đặc biệt quan trọng, là bài kiểm tra cuối cùng trước kì thi chia ban năm ba, dựa theo cách nói của các thầy cô, thứ bậc lần thi này, rất có thể là kết quả lần thi phân ban của mấy đứa.

Trong khoảng thời gian này Tạ Tuỳ đều đau khổ học tiếng Anh, cho nên mấy môn khác coi như thôi, môn tiếng Anh cậu nhồi nhét rất nhiều, nhất định phải thi… đạt điểm tiêu chuẩn nhỉ.

Môn tiếng Anh được sắp xếp vào lúc hai giờ chiều, giữa trưa có thời gian nghỉ ngơi. Tịch Bạch ra khỏi nhà ăn, tuỳ ý đi bộ tới tầng năm, đi qua phòng học của Tạ Tuỳ.

Trong phòng học phần lớn học sinh đều lót sách ngủ trưa, cậu thiếu niên mặc một chiếc áo thun mỏng tối màu, ngồi cuối lớp học, chân dài không có chỗ gác, tuỳ ý dạng rộng ra, duỗi tới dưới ghế của bạn học ngồi đằng trước.

Cánh tay trắng nõn của cậu có từng đường cong cơ bắp rắn chắc, rất ít nam sinh cấp 3 có thể luyện ra được cơ bắp như vậy.

Cậu nắm bút ngoắc ngoắc vẽ tranh, nhíu mày thật chặt, môi mỏng khẽ nhúc nhích, có vẻ đang nhớ lại cái gì đó. Cậu im lặng làm trong khó khăn, giữa trán còn có mồ hôi chảy ra, nhưng biểu cảm của cậu rất nghiêm túc.

Thường ngày Tạ Tuỳ vô tổ chức không thể kiềm chế được, nhưng vẻ ngoài khi cậu nghiêm túc lên lại thật sự rất mê người.

Tùng Dụ Chu ngồi ở hàng trước hơi nhích người về phía sau, thấp giọng nói: “Cạnh cửa, Tiểu Bạch đang nhìn anh.”

Tạ Tuỳ bừng tỉnh ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái đứng ở bên cửa.

Cô mặc một chiếc váy trắng, tóc đen nhánh ngoan ngoãn rũ xuống vai, đôi mắt đen mực như nai sáng ngời trong suốt, lông mi vừa dày vừa cong, cô tuỳ ý vén vài sợi tóc con ra sau tai, môi hồng nhuận như anh đào hơi cong, treo lên cái lúm đồng tiền ngọt ngào.

Thật ngoan.

Đại não vẩn đục của Tạ Tuỳ như được rót vào một cốc coca lạnh, nháy mắt đã tỉnh táo.

Tịch Bạch giơ giơ tay với Tạ Tuỳ, không tiếng động chào hỏi cậu, sau đó rời đi.

Linh hồn của cậu chàng nhỏ bé đương nhiên cũng bị bắt đi, cậu viết mấy từ đơn trên giấy, thật sự là không đọc sách được nữa rồi, dứt khoát đứng dậy sải bước đi ra khỏi phòng, đuổi theo Tịch bạch.

Ở chỗ cầu thang yên lặng, ánh sáng ấm áp nghiêng nghiêng bắn vào từ ô cửa sổ vuông cạnh mái nhà, có các hạt bụi li ti bay tán loạn.

Tịch Bạch xoay người nhìn chàng trai đang đứng trên cầu thang, nói: “Thi thật tốt nhé.”

Tạ Tuỳ đi bộ từng bước xuống dưới, đi đến bên cạnh cô, khoanh tay dựa vào tường, mỉm cười: “Thi tốt có được thưởng không ta?”

Tâm trạng Tịch Bạch cũng không tệ lắm, đi đến bên cạnh cậu, cố ý hỏi: “Cậu muốn được thưởng gì?”

Bóng nắng bị ở mái nhà khúc xạ chiếu đến, đúng lúc dừng trên mắt cậu, chiếu sáng làm cho đôi mắt màu cà phê của cậu càng thêm trong lành, như đang loé sáng.

Cậu chỉ chỉ vào mình: “Tôi muốn cái này.”

“Cái đó không được, nhưng tôi có thể cho cậu cái này.” Tịch Bạch nhón chân, chọc chọc vào má cậu.

Mặt cậu không hề mềm chút nào, làn da rất căng, cũng không quá tinh tế, gần đây có lẽ bởi vì thiếu ngủ, còn có mấy hạt mụn nhỏ không rõ.

Nhưng cái này cũng không hề ảnh hưởng chút nào đến ngũ quan anh tuấn của cậu.

Tạ Tuỳ nhướng mày, cảm thấy cái đó cũng không tồi: “Vậy đã định rồi nhé.”

“Ai nói với cậu là đã định rồi.” Tịch Bạch chắp tay sau lưng suy nghĩ: “Vậy cậu phải thi được điểm cao, chỉ đạt trung bình là không được.”

Tạ Tuỳ sảng khoái nói: “Cậu có thể cho tôi mức điểm.”

Loại chuyện này, cậu tuyệt đối sẽ không cò kè mặc cả, tuy rằng trình độ hiện tại của cậu chỉ đạt được điểm trung bình, nhưng cậu sẽ không chỉ vậy đã thoả mãn.

Cậu sẽ nỗ lực đạt tới yêu cầu mà Tịch Bạch đưa cho mình.

Tịch Bạch cúi đầu, nhấp môi cười: “Để tôi nghĩ chút đã.”

“Đừng nói cậu muốn tôi thi được 150 điểm đấy nhé.”

“Tôi sẽ không làm khó cậu.”

Vì thế Tạ Tuỳ thấp thỏm chờ cô nói ra điểm cần đạt.

Tịch Bạch đứng ở chỗ bậc thang trên cậu, duỗi tay xoa xoa đầu Tạ Tuỳ: “Vậy 91 điểm đi.”

Hơn một điểm là vượt qua rồi, tôi sẽ thưởng cho cậu.


trướctiếp