“À thì, như tôi vừa nói ban nãy đó chỉ cần được thí sinh lựa chọn để
speedrun, cộng thêm khâu đăng ký xét duyệt được ban tổ chức thông qua
thì bất kỳ trò chơi nào cũng đều có khả năng xuất hiện ở đây mà?” Không
để ý tới vẻ bàng hoàng thất thố của đối phương, Thu Thảo kiên nhẫn lên
tiếng giảng giải thêm một lần nữa.
“Ồ không, thể lệ thì tôi rõ
rồi. Chỉ là,… tôi đang cực kỳ bất ngờ đây. Người nào lại đi thi thố
speedrun cái trò chơi đó của bọn tôi thế?”
“Là một người ngoại quốc vô danh nào đó trong mắt những nhân vật chính như chúng ta? ( ̄ヮ ̄) ”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“ ╮( ̄~ ̄)╭ Được rồi được rồi, chỉ đùa một chút thôi chứ trò chơi đó của
bạn kể ra thì cũng tương đối thích hợp để thi thố speedrun đấy chứ? Chơi đơn thuần tuý này, lối chơi đơn giản dễ nắm bắt đối với cả người chơi
lẫn người xem này, nhiều thử thách đan xen nữa.”
“Cơ mà speedrun
kiểu gì khi trò chơi của tôi không có điểm nhấn hay cao trào như những
trò chơi khác? Như trùm cuối hay nhiệm vụ chung cực chẳng hạn?”
“Đứng đây đoán thì còn lâu mới nghĩ ra. Nào, ta vào trong kia xem thôi bạn.”
Dứt lời Thu Thảo khoan thai tiến về phía gian phòng cách đó không xa, với
thân ảnh Dương Khoa có chút bất đắc dĩ cất bước theo sau. Đẩy cửa đi vào bên trong, cả hai lập tức bị choáng ngợp bởi tấm phông màn trình chiếu
quá trình speedrun của thí sinh đặt phía đối diện.
“Eh, this
stage is a bit tricky. You guys have to wait a moment, so the candy can
safely reach the other side. Don’t play aggressive like previous stages, cause the blade on the right side is deadly. (À, màn chơi này hơi rắc
rối một chút. Các bạn phải đợi một chút thì viên kẹo mới an toàn tới
được phía bên kia. Đừng chơi “hổ báo” như những màn chơi trước, bởi vì
lưỡi đao ở phía bên phải khá là chết chóc đấy.)”
Theo diễn biến
cuộc chơi ở trên màn chiếu, một người ngồi tại hàng ghế đầu tiên vừa cầm máy tính bảng thao tác vừa lên tiếng giải thích. Ngồi kế bên là một
người đàn ông trung niên phối hợp chuyện trò, thỉnh thoảng khuôn mặt lại đánh về phía camera lắp đặt gần đó. Chắc hẳn buổi speedrun này đang
được ban tổ chức thu lại hoặc phát sóng trực tiếp tại một trang web nào
đó, tỷ như TwiTV chẳng hạn.
“Vào trong kia đi bạn. Chỗ ngồi thoải mái mà, đừng ngồi ghế gần cửa làm gì cho vướng víu.” Đảo mắt liếc qua
mấy dãy ghế dành cho khán giả nằm phía sau thí sinh một lượt, Thu Thảo
rất nhanh chóng tìm được chỗ ngồi lý tưởng dành cho cô và Dương Khoa.
Khi hai người yên vị tại chỗ chiêm ngưỡng cũng là lúc viên kẹo sọc cam
trắng phía trên màn chiếu vượt qua hết thảy chướng ngại vật về tới đích, nơi có một con quái thú màu xanh lá cây trông khá dễ thương chờ sẵn để
thưởng thức.
Tức thì khán giả xung quanh hai người ồ lên vỗ tay
cổ vũ, còn Dương Khoa nhân lúc mọi người không để ý nghiêng đầu về phía
Thu Thảo trò chuyện: “Đến bây giờ giờ tôi vẫn không thể tin nổi cái trò
“Cut the Rope” này vậy mà cũng có ngày được dân tình mang ra thi thố đó
chị ạ.”
Đúng vậy, trò chơi khiến cho Dương Khoa bất ngờ đến nỗi
không kiềm chế được bản thân kể từ khi trông thấy nó xuất hiện đến giờ
chính là “Cut the Rope” – trò chơi ít nổi tiếng nhất trong số những sản
phẩm đã được Ninja Studio chế tác và phát hành. Kể từ khi được tung ra
thị trường tới nay, trải qua vô vàn phiên bản cập nhật đổi mới nội dung
song trò chơi chưa bao giờ thực sự gây được tiếng vang như những người
anh em khác. Một phần là do Dương Khoa chỉ coi đây là sản phẩm mang tính chất làm đầy thư viện bình đài nền tảng của công ty nên không đầu nhập
tiền của công sức cho việc quảng bá, mặt khác thì là do thể loại giải đố từ xưa đến nay vốn khá kén người chơi. Không được hoan nghênh rộng khắp cũng là chuyện dễ hiểu.
Điều đó cũng đúng với cả thị trường khu
vực Bắc Mỹ. Mặc dù được mở bán gần như cùng lúc với “Plants vs Zombies”
song theo báo cáo của Hoan thì số lượng tải xuống của “Cut the Rope” còn không bằng nổi một phần mười siêu phẩm thủ thành. Mà đó là đã cân nhắc
đến chuyện trò chơi là sản phẩm miễn phí rồi đấy, chứ nếu thu phí thì
không biết thành tích phát hành sẽ còn thảm đạm đến đâu nữa.
Bất
quá như đã nêu phía trên, Dương Khoa căn bản không hề kỳ vọng “Cut the
Rope” sẽ xưng hùng xưng bá trên thị trường nên đối với hắn, tình cảnh
phát hành trò chơi có bết bát đến mấy cũng chẳng thành vấn đề. Chỉ cần
nó góp phần làm phong phú thêm thư viên bình đài nền tảng “Nexus” là tốt lắm rồi, còn đâu chuyện kiếm tiền kiếm danh tiếng về cho công ty cứ để
những người anh em khác gánh vác thay.
Cho nên đến thời điểm hiện tại khi thấy “Cut the Rope” vẫn có người chơi nhớ tới, tới mức mang ra
thi thố Dương Khoa mới ngạc nhiên như vậy. Theo hắn thì trò chơi bây giờ phải thuộc vào dạng “chết lâm sàng” như “Minesweeper”, “Fruit Ninja”
hay gần đây nhất là “Flappy Bird” mới đúng, có chơi thì cũng chỉ biết
chơi một mình thôi chứ chẳng ai buồn khoe với người ngoài.
“Chậc, bạn cứ khiêm tốn quá làm gì? Không biết mọi người thế nào chứ theo quan điểm của tôi thì trò chơi này khá là độc đáo và cuốn hút, xứng đáng
nhận được sự hoan nghênh tới từ cộng đồng người chơi. Chẳng qua vướng
phải thể loại không đại chúng thôi chứ không thì nó đã nổi danh như
“Fruit Ninja” hay “Plants vs Zombies” rồi.” Đoán được ý tứ của Dương
Khoa, Thu Thảo lắc đầu bảy tỏ quan điểm trái ngược: “Không tin thì bạn
cứ nhìn khán giả xung quanh lẫn thí sinh trên kia xem. Trông ai nấy đều
thích thú thật sự chứ đâu có giả vờ?”
“… Ừm, chị nói có lý.” Đưa
mắt nhìn khắp phòng, Dương Khoa thấy Thu Thảo nói cũng có phần đúng. Số
lượng khán giả theo dõi speedrun “Cut the Rope” tuy không đông nhưng
trông ai nấy đều khá là vui vẻ say mê. Chắc hẳn đều là người vì trò chơi mà đến chứ không phải được thuê ngồi đây cho gian phòng đỡ cô quạnh.
“Tất nhiên là có lý rồi, sự thật nó là thế mà.”
“Chà, chị nói vậy làm tôi tự dưng thấy phấn chấn quá. Cơ mà này, sao chị lại
có lòng tin vào trò chơi của công ty tôi thế? Hình như chúng ta vẫn là
đối thủ cạnh tranh của nhau cơ mà?”
“Thì tôi đã nói trước đó rồi
còn gì? Tuy là đối thủ cạnh tranh nhưng tôi vẫn muốn giữa chúng ta có sự cạnh tranh sòng phẳng. Và đối với tôi đã là cạnh tranh sòng phẳng thì
công nhận chất lượng của sản phẩm đối thủ cũng không phải là một chuyện
gì đó to tát.” Thu Thảo điềm nhiên trả lời.
“Ừm.... Chị nói vậy
làm tôi không biết nên nói gì tiếp theo nữa. (cười trừ) Thật may mắn vì
có một đối thủ như chị, tôi... đoán vậy.”
“Hey you two, can you
keep your voices down? I"m trying to enjoy the show here. (Này hai cô
cậu kia, có thể bé mồm một chút được không? Tôi đang cố gắng thưởng thức tiết mục biểu diễn đây.)”
“Ok ok, my apologize. (Được được, xin
thứ lỗi.)” Giữa lúc Dương Khoa không biết nên đáp lại Thu Thảo thế nào
thì một người khán giả ngồi phía trên sau khi vỗ tay cổ vũ xong có vẻ
như bị cuộc trò chuyện của hắn làm phiền. Thế là người này lập tức quay
đầu xuống dưới trách móc, mà hắn thấy vậy cũng thuận tiện xin lỗi một
câu cửa miệng sau đó lặng im không nói câu nào nữa luôn, đôi mắt tập
trung quan sát màn thi thố speedrun đang diễn ra phía trên.
…
Dù là thế giới nào đi chăng nữa, thì cả hình thức lẫn nội dung của hoạt
động speedrun vẫn không hề thay đổi. Đó là điều mà Dương Khoa rút ra
được chỉ sau một khoảng thời gian ngắn tham dự hội thi Done Quick với tư cách du khách vãng lai.
Thông thường, khi bàn về việc hoàn thành một trò chơi nhanh nhất có thể người ta sẽ liên tưởng ngay đến ba cấp
độ chính. Đầu tiên là 100% - hoàn thành toàn bộ nội dung trò chơi không
bỏ sót bất cứ thứ gì, cái này đương nhiên là cấp độ khó nhất vì cực kỳ
tốn thời gian cũng như yêu cầu người chơi phải thật sự chuyên tâm. Điều
này dẫn đến đa phần người chơi khi tham dự thi thố speedrun hay chọn hai loại cấp độ "dễ thở" còn lại, đó là any% - hoàn thành bao nhiêu phần
trăm nội dung tùy thích và low% - hoàn thành với phần trăm nội dung tối
thiểu. Như thế sẽ tiết kiệm được ối thời gian lẫn công sức của các bên.
Ngoài ra, sau khi chốt cấp độ mong muốn thì thí sinh thực hiện speedrun sẽ
chọn thêm một vài hạng mục đi kèm, tỷ như khi chơi có được phép phá vỡ
tuần tự của trò chơi hay không, hay là được tận dụng kẽ hở (glitch) hay
không được tận dụng. Các công cụ hỗ trợ speedrun cũng được mang lên bàn
cân, nhưng qua cuộc trao đổi với Thu Thảo thì có vẻ như tại những hội
thi trong quá khứ các công cụ hỗ trợ này bị lạm dụng quá nhiều, dẫn đến
ban tổ chức lẫn khán giả theo dõi speedrun phản cảm vô cùng. Cho nên dạo gần đây không có nhiều thí sinh sử dụng công cụ hỗ trợ speedrun, mà nếu có thì cũng không được ban tổ chức đánh giá cao.
Cũng theo Thu
Thảo, trường hợp tận dụng kẽ hở trong quá trình speedrun khá hiếm thấy,
ít nhất thì cô chưa bao giờ được chứng kiến tận mắt. Nguyên do thì cô
không nói nhưng Dương Khoa có thể dễ dàng đoán ra được. Nền khoa học
công nghệ tiến bộ vượt trội mà thôi, đến mấy anh em Thiếu Hoàng ở nhà
còn chẳng mấy khi mắc lỗi trong quá trình chế tác sản phẩm nữa là các
công ty trò chơi có tiếng trên thị trường.
Cuối cùng, tùy thuộc
vào từng trò chơi cụ thể mà một số điều kiện phụ có thể được thí sinh
thực hiện cùng quá trình speedrun của bản thân. Từ thu thập đầy đủ danh
sách vật phẩm cho đến... bịt mắt khi chơi, chỉ cần được khán giả hưởng
ứng thì thí sinh cứ thoải mái tiến hành, ban tổ chức không cấm.
Quay trở lại với cuộc thi thố speedrun “Cut the Rope”, bởi vì không có nhiệm vụ chung cực như những trò chơi khác nên thí sinh ngồi phía trên Dương
Khoa đã tự đặt ra thử thách và được ban tổ chức đồng ý: đó là đi hết
toàn bộ màn chơi một lượt trong thời gian nhanh nhất có thể. Kết hợp với yếu tố không cần thu thập đầy đủ số sao trong từng màn chơi thì có thể
coi đây là cấp độ speedrun any%. Và tất nhiên rồi, trò chơi giải đố của
Dương Khoa không có kẽ hở nào có thể tận dụng được cả, tuần tự thì có
thực hiện cũng được mà không cũng không sao nên đây là một cuộc thi thố
speedrun thuần túy.
Speedrun thuần túy, trò chơi thì thuộc thể
loại giải đố với số lượng màn chơi khổng lồ. Mới nghe thì có vẻ nhàm
chán, thế nhưng sự thực thì cả đám khán giả lẫn hai người Dương Khoa Thu Thảo lại thưởng thức màn thi thố trước mắt một cách say sưa. Cung bậc
cảm xúc của họ lên xuống chẳng khác gì đồ thị hình sin, khi thì trầm trồ thán phục trước những pha cắt dây nối dây hoa mỹ, lúc lại ồ lên tiếc
nuối vì viên kẹo chẳng may rơi vào bẫy vỡ tan tành.
Không ai ngờ
được thì ra một trò chơi giải đố vốn không đặt nặng yếu tố thao tác lại
gay cấn đến vậy một khi người chơi bị ép buộc “phá đảo” nhanh hết mức có thể. Kể cả chủ nhân làm ra nó ngồi ngay phía sau cũng không phải là
ngoại lệ.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com