Theo Dương Viễn rời đi, Dương Khoa cũng mau chóng ổn định tâm tình để quay về với công việc.
Phần còn lại của ngày hôm đó, một mặt tìm hiểu tình hình hoạt động của chi
nhánh Bắc Mỹ kể từ lúc thành lập tới giờ thông qua Hoan, mặt khác Dương
Khoa tiếp tục trao đổi với tổ đội Matthew về dự án chế tác trò chơi
“Slay the Spire” chuẩn bị được đưa vào triển khai. Tình hình hoạt động
của chi nhánh thì dưới sự chỉ đạo sắp đặt của Hoan hết thảy mọi thứ đều
tiến triển thuận lợi, tuy rằng vẫn còn khá nhiều chông gai thử thách cần phải vượt qua nếu Ninja Studio muốn triệt để đứng vững gót chân ở đây.
Bất quá cái đó sẽ là trọng trách Dương Viễn phải gánh vác trong tương
lai, còn hiện tại thành quả như vậy đã là đủ để hắn cảm thấy hài lòng
rồi. Không thể đòi hỏi nhiều hơn ở một người “lính đánh thuê” đi mượn
bên ngoài.
Về phần trao đổi với tổ đội Matthew, mặc dù tồn tại
rào cản bất đồng ngôn ngữ ngăn cách giữa hai bên song Dương Khoa đã
không gặp quá nhiều khó khăn trong việc truyền tải trọn vẹn ý định, yêu
cầu lẫn kỳ vọng của mình đến với đoàn đội liên quan đến “liều thuốc thử” mang tên “Slay the Spire”. Mà lại, những nhân tài đất Mỹ này cũng nhanh chóng bộc lộ phong mang thông qua những quan điểm, cái nhìn phản hồi
sắc bén khiến cho hắn đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Tỷ
như cốt truyện có thể tiến thêm một bước hắc ám hoá, rằng nhân vật chính không nhất thiết phải là người tốt chẳng hạn. Hay là lối chơi hạch tâm
có thể bổ sung cơ chế “giữ bài trên tay” thay vì bỏ đi hết vào cuối
lượt, để người chơi có thêm nhiều lựa chọn khả quan trong những lượt ra
bài quan trọng vân vân…. Những chi tiết này vốn không hề tồn tại trong
tập bản thảo của Dương Khoa và cũng không thấy xuất hiện trong mớ dữ
liệu trò chơi hắn nhận được từ Btop, đều là Matthew, Felix và những
người đồng đội tự mình nghĩ ra dựa trên hệ thống ý tưởng ban đầu.
Không hổ là lớp người tinh anh lọt vào mắt xanh của Dương Viễn, Dương Khoa
hắn chỉ mới dẫn dắt có một chút thế thôi mà sáng ý đã tuôn trào ra ngay. Điều đó cộng thêm mặt bằng trình độ của đoàn đội Matthew khá cao, hơn
hẳn mấy anh em Thiếu Hoàng ở nhà khiến cho hắn ngày càng yên tâm về chất lượng tổng thể của phòng ban mới thành lập. Đồng thời hắn còn cảm thấy
quyết định ném “Slay the Spire” cho bọn họ chế tác là một quyết định
đúng đắn hết mực.
Đầu xuôi thì đuôi lọt, những ngày sau đó Dương
Khoa một mực bám theo đoàn đội Matthew như hình với bóng để xem bọn họ
phối hợp với nhau làm việc ra sao, thuận tiện chỉ đạo góp ý lẫn nghiệm
thu những thành quả mang tính chất thử nghiệm bước đầu luôn. Mặc dù quá
trình phối hợp giữa các thành viên chưa được ăn ý cho lắm, thế nhưng
thành quả sơ bộ của đội ngũ thiết kế trò chơi Bắc Mỹ lại không hề tệ
chút nào. Nhất là tại mảng đồ hoạ - ưu việt nổi trội của thế giới này,
từng mẫu thiết kế mang đậm nét huyền ảo ma quái được các thành viên tạo
dựng nên một cách nhanh chóng, và đương nhiên chúng trông đẹp mắt hơn ối lần so với thứ mà hắn đã làm ra.
Mắt thấy quá trình triển khai
dự án đi vào quỹ đạo Dương Khoa cũng dần dần yên tâm. Thế là tần suất có mặt tại văn phòng chi nhánh của hắn bắt đầu giảm dần, thời gian để dành ra nhanh chóng được hắn sử dụng cho những chuyến du ngoạn khắp “thiên
đường nhiệt đới” của xứ sở cờ hoa. Dù sao công việc chính của chuyến đi
Mỹ lần này như vậy là đã hòm hòm, mà công việc văn phòng lặt vặt thì đã
có thành viên chuyên phụ trách là Liễu và Minh Hà lo liệu nên hắn không
cần thiết phải nhúng tay.
Lại nói, tính cả hai đời chưa một lần
nào Dương Khoa đi du lịch nước ngoài như thế này hết, Lần này có cơ hội
một cái là phải thoả thích đi đây đi đó một phen ngay cho nó bõ cái công lặn lội đường xa. Công việc gì gì đấy cứ tạm thời gác qua một bên,
trước mắt hưởng thụ nhân sinh một tý đã rồi hẵng hay.
Florida, một ngày cuối tháng chín.
“Chán chết! Cứ tưởng cyber game bên này hay ho lắm ai dè chỉ ngang pheo quán
nhà thằng Tùng. Biết vậy chả ghé thăm làm gì cho đỡ mất thời gian.”
Quẳng cho nhân viên quầy thu ngân hai tờ tiền lẻ, Dương Khoa phun ra vài câu
chê bôi sau đó đút tay vào túi nghênh ngang rời đi. Bởi vì hắn nói tiếng Việt nên người nhân viên ngoại quốc sau khi nghe xong mặt mũi cứ nghệt
ra chẳng hiểu mô tê gì, dẫn đến không biết ý tứ của hắn ra sao để mà
phản bác một phen rằng bọn họ đã cố gắng hết sức rồi a! Là khách hàng kỳ vọng xa vời đấy chứ!
Trải qua mấy ngày liền thăm thú các tụ điểm nổi tiếng lẫn danh lắm thắng cảnh trên địa bàn, có chút nhàm chán Dương Khoa bắt đầu chuyển sang la cà phố xá một cách vô định. Cứ chỗ nào vui
vẻ náo nhiệt là hắn ghé thăm chứ chẳng cần khung cảnh phải đẹp tuyệt vời hay gì cả.
Và đương nhiên, với bản tính nghiện game ăn sâu vào
trong máu những “quán net” bản địa đã không chạy thoát khỏi tầm mắt của
Dương Khoa. Chỉ là không ghé thăm thì thôi, ghé thăm rồi mới thấy quán
xá cyber game ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu không muốn nói là
nhiều phương diện còn chẳng bằng được “quán net” quê nhà.
Xác
thực cyber game ở đây ngoại trừ việc trang thiết bị hiện đại hơn một vài bậc so với cyber game nội địa thì các khía cạnh còn lại không có sự
chênh lệch đáng kể, dẫn đến nhân vật chính của chúng ta bị hụt hẫng ít
nhiều khi ghé thăm trải nghiệm. Đã thế văn hoá chơi game của hai nước
lại khác nhau, cộng thêm ngôn ngữ sai lệch khiến cho Dương Khoa không
cảm nhận được bầu không khí rộn ràng náo nhiệt thường thấy ở tụ điểm ăn
chơi kiểu dạng như thế này.
Chơi bời kiểu gì mà họa hoằn lắm mới
thấy có người hò hét, còn đâu ngồi im như bị câm hết vậy. Hệ máy VR
không lọt tiếng ra ngoài đã đành, đến cả mấy dãy máy PC cũng thế. Chả
khác gì đi tu!
Đó là chưa kể đến trong số những người ngồi trong
quán cyber game Dương Khoa vừa ghé thăm còn có người “đi tu” thật, thay
vì chơi game thì người này ngang nhiên... mở sách vở ra học bài đồng
thời tra cứu thông tin trên máy tính. Cũng chả hiểu tại sao người này
lại chui vào đây học bài nữa, thư viện trường học hay nhà ở đóng cửa hết lượt rồi hay sao?
Mà thôi bỏ đi. Ta về ta tắm ao ta, dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn. Các cụ dạy chỉ có chuẩn!
“... Mới có ba giờ, biết đi đâu chơi cho đến lúc tan tầm bây giờ?” Mắt liếc
nhìn đồng hồ điện tử bên quầy hàng ven đường, vừa lững thững dạo bước
Dương Khoa vừa thấp giọng cân nhắc: “Khu này có mấy tụ điểm du ngoạn thì hôm kia mình đi một vòng hết xừ nó rồi. Mà bây giờ đi ra bờ biển Miami
ngắm gái mặc bikini thì…. Vẫn là thôi đi, khẩu vị không hợp khó tiêu
lắm. Với cả Mimi mà biết thì đông này mất cái gối ôm 37 độ C là cái
chắc.”
Thế rồi, giữa lúc băn khoăn không biết nên đi đâu về đâu
thì thanh âm náo nhiệt bên kia lề đường chợt lọt vào tai Dương Khoa.
Quay đầu nhìn sang, một tòa nhà hội nghị đầy ắp người đi kẻ lại tấp nập
cùng một cánh cổng chào được trang trí sặc sỡ lập tức đập vào mắt hắn.
Đảo mắt đọc qua biển tên, Dương Khoa vân vê cằm thấp giọng tự hỏi bằng
tiếng mẹ đẻ:
“Ồ, tụ điểm gì mà náo nhiệt thế? Done Quick? Này có nghĩa là... hoàn thành nhanh lên? Hội hè hay cuộc thi gì mà đặt tên lạ vậy?”
“Là lễ hội thi đua xem ai hoàn thành trò chơi nhanh nhất đó.” Một giọng nói có phần quen thuộc vang lên ngay bên cạnh Dương Khoa trả lời thay câu
hỏi vừa rồi. Cũng là tiếng mẹ đẻ nữa.
“Trò chơi nhanh nhất....
Ààà, ra là speedrun (thuật ngữ chỉ việc hoàn thành trò chơi trong thời
gian ngắn nhất)! Cảm ơn bạn đã cho biế….” Nghe thấy có người lên tiếng
giải đáp thắc mắc, Dương Khoa vội vàng nói lời cảm ơn đồng thời xoay
người định cất lời chào hỏi đồng hương tốt bụng. Không ngờ đi đến đâu
cũng gặp gỡ nòi giống con Rồng cháu Tiên, thích quá thích quá!
Thu Thảo: “ ( ◔__ ◔) Hi.”
“... OÁI!!! Chị đang làm cái quái gì ở đây vậy?” Có điều lời cảm ơn còn chưa nói hết Dương Khoa đã lớn tiếng kinh hô, cả người thiếu chút nữa thì
nhảy cẫng lên vì giật mình. Chỉ thấy đang đứng song vai hắn giờ phút này chính là Thu Thảo – “cục băng mùa hạ” nhiều duyên nợ trong mắt hắn.
“Rảnh rỗi tạt vào đây giải khuây một chút, thuận tiện tìm hiểu xem có gì thú
vị không. Bạn đi cùng tôi chứ.” Trước phản ứng khoa trương quá đỗi của
Dương Khoa Thu thảo chỉ điềm đạm đáp lại. Rất kiệm lời, cũng rất trực
tiếp.
“Thú vị? Speedrun thì có gì thú vị đâu, phải là trò chơi
mình biết mới…. Khoan khoan! Ý tôi là, tại sao chị lại có mặt ở MỸ cơ.“
Vừa nói Dương Khoa vừa tranh thủ liếc mắt đánh giá Thu Thảo từ trên
xuống dưới. Ngày hôm nay trông cô ăn mặc khá là điệu đà với bộ áo váy
dài và chiếc áo khoác mỏng hờ hững. Đặc biệt là không biết Thu Thảo kiếm được ở đâu một chiếc mũ họa sĩ cùng màu với màu tóc, khiến cho dáng vẻ
của cô bớt đi một phần lạnh băng nhiều thêm một phần cá tính mộng mơ.
“À, là để tham dự lễ trao giải Video Game Awards cuối tuần trước.”
“Video Game Awards? Giải gì mà nghe ngầu thế?”
“Bạn không biết?” Thu Thảo hơi nhướn mày tỏ vẻ ngạc nhiên, nhưng rồi thấy
Dương Khoa không giống như là giả bộ cô bèn giải thích qua loa: “Đại
khái nó là buổi lễ vinh danh những trò chơi xuất sắc nhất năm cùng đơn
vị làm ra nó ấy mà, tất nhiên là dựa trên tiêu chí đánh giá chuẩn mực do Hiệp hội Trò chơi quốc tế quy định.”
“Ồ, thế cái Video Game Awards này nổi tiếng lắm hả?”
“Nó là giải thưởng quyền uy bậc nhất thế giới hiện nay đấy, bạn nói xem có nổi tiếng hay không?”
“... Chậc, vậy thì cứ nói ừ một tiếng thôi là được rồi mà.” Dương Khoa chép
miệng phàn nàn. Thế rồi không thèm quan tâm đến vì sao Thu Thảo lại nói
mình tham dự buổi lễ đó hắn thay đổi chủ đề câu chuyện luôn: “Bây giờ
chị định tạt vào trong kia đó hả?”
“Đúng vậy. Bạn đi cùng tôi cho vui chứ?” Thu Thảo mời Dương Khoa thêm một lần nữa.
“Ừm.... Có làm phiền chị không.”
“(Lắc đầu) Không hề.”
“Vậy… thì được. Dù sao thì tôi cũng đang rảnh rỗi.” Do dự một hồi Dương Khoa
quyết định cùng Thu Thảo tạt vào tòa nhà hội nghị bên đường dạo chơi. Dù sao thì hiện tại cũng chẳng biết đi đâu, mà ghé thăm những tụ điểm dạng này thì có người đồng hành luôn tốt hơn là du ngoạn một mình.
“Chà chà, trong này rộng rãi ra phết đấy nhỉ. Với lại tổ chức trông có vẻ
khá là chuyên nghiệp, ăn đứt hội chợ GamExpo nhà mình.” Tiến vào bên
trong, Dương Khoa đảo mắt nhìn khung cảnh một lượt rồi lên tiếng khen
ngợi.
“Thì hội thi này có từ lâu rồi mà, chuyên nghiệp cũng là lẽ thường. Mà chắc bạn cũng chưa biết đến hội thi này đâu phải không?” Thế rồi không đợi Dương Khoa đáp lại Thu Thảo đã lên tiếng giới thiệu về
Done Quick luôn. Đúng như phán đoán ban đầu của Dương Khoa, đây là một
hội thi thường niên mang tầm vóc quốc tế được tổ chức ngay sau lễ trao
giải Video Game Awards, với vai trò là sân chơi dành cho cộng đồng người chơi “hardcore” – những kẻ muốn khẳng định bản thân thông qua thành
tích “phá đảo” trò chơi ngắn nhất có thể. Ngoài ra thì nó còn mang tính
chất từ thiện, khi mà tiền vé vào cửa lẫn tiền quyên góp của các du
khách tham gia hội thi sẽ được chia 50 – 50: một nửa làm giải thưởng
trao cho những cá nhân được vinh danh năm nay, nửa còn lại được trao cho các đoàn thể, tổ chức xã hội từ thiện nổi tiếng trên thế giới.
Bởi mang tính chất lành mạnh và tốt đẹp như vậy nên Done Quick rất được
lòng cộng đồng tín đồ thế giới ảo ở khắp mọi nơi, khiến cho hội thi ngày càng trở nên nổi tiếng. Dĩ vàng Done Quick thường chỉ tổ chức trong
khuôn viên một khách sạn nào đó, thế nhưng theo thời gian trôi đi số
lượng người đổ về tham dự ngày càng đông đúc. Đến nỗi một vài năm trở
lại đây ban tổ chức phải thuê hẳn một tòa nhà chuyên dùng để tổ chức các hội nghị như thế này mới đảm bảo đủ sức chứa, đồng thời số gian dành
cho thí sinh “thể hiện” năm nay cũng đã chạm ngưỡng hai con số lần đầu
tiên trong lịch sử, với một gian to lớn nằm chính giữa và chín gian phụ
quây xung quanh mở cửa liên tục suốt ngày đêm.
“Ghê nha. Đúng là
toàn dân “hardcore” đổ về đây chung vui có khác, chơi xuyên màn đêm
luôn.... Ô, có cả “Dòng cát thời gian” của công ty chị nữa này. “Người
chơi: Bá An”? Người Việt mình?” Chân dạo bước đi qua một gian phòng,
trông thấy tấm bảng điện tử bên ngoài cửa hiển thị cái tên quen thuộc
Dương Khoa ngạc nhiên lên tiếng.
“Là trưởng phòng công ty tôi đến đây để thi thố thuận tiện quảng bá trò chơi theo lệnh cấp trên đấy. Bạn đừng để ý làm gì, tôi đang thấy xấu hổ với “ca” này lắm luôn đó. Ai đời người của đơn vị sản xuất lại đến “ăn thua đủ” với người chơi thế này
không cơ chứ. ┐( ̄ヘ ̄)┌ “
“Vậy hả.... Cơ mà thôi không sao, chỉ cần hoàn thành được mục tiêu quảng bá trò chơi là ngon rồi. Chị có muốn vào bên trong xem không, vào nhanh may ra còn kiếm được chỗ ngồi.” Thò đầu
nhìn vào bên trong gian phòng đông đúc, Dương Khoa quan sát một phen sau đó nhẹ giọng trưng cầu ý kiến.
“Thôi, trò chơi đó tôi có còn lạ
gì đâu mà phải xem speedrun? So sánh với nó tôi thích xem speedrun trò
chơi của Ninja Studio các bạn hơn.”
“Thế à. (cười) Có điều muốn
xem speedrun trò chơi của bọn tôi thì có lẽ chị còn phải đợi lâu đấy,
Bây giờ tôi mới biết đến cái hội thi này mà, chưa kể trong tay tôi hiện
tại chẳng có trò chơi nào thích hợp speedrun nữa.”
“Không đến mức vậy đâu. Ở ngay bên kia đang có người biểu diễn speedrun trò chơi của
các bạn kìa.” Thu Thảo nhanh chóng cắt lời Dương Khoa, kèm theo đó cô
vươn ngón tay thon dài chỉ về phía một gian phòng cách đó không xa. Đảo
mắt dõi theo, thế rồi ngay khi nhìn thấy cái tên hắn bất ngờ đến nỗi
buột miệng văng tục trước mặt giai nhân luôn.
“Vãi đ**! Sao cái trò đó lại có mặt ở đây thế?”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com