“Quào, liều lĩnh vãi! Để viên kẹo rơi tự do thế mà không mất ạ!... Hey,
did you see that? A bold move, isn’t it? (Này, bạn có trông thấy không?
Quá là một pha di chuyển táo bạo nhỉ?)”
Theo một chuỗi thao tác
vô cùng mạo hiểm diễn ra trên màn chiếu Dương Khoa không kìm được hô
lớn, hiển nhiên là bản thân lại mới được thêm một phen “thót tim”. Vài
giây sau, hoàn hồn trở lại hắn lập tức vươn người về phía trước lên
tiếng chuyện trò, đối tượng không ai khác chính là người vừa kêu ca hắn
gây phiền toái trước đó.
“Yup, lucky for him the ghost transform
in time. Like really, really lucky. (Ờ, may mắn cho anh ta con ma biến
hoá kịp thời đấy. Kiểu như, cực kỳ may mắn ấy.)” Người khán giả ngồi
phía trên Dương Khoa đáp lại, lần này thì bộ dạng có vẻ tự nhiên thoải
mái chứ chẳng hề khó chịu vì bị làm phiền như ban nãy. Xem ra chỉ cần
“bắt đúng sóng” thì người dân bản địa vẫn rất chi là vô tư nhiệt tình,
hắn nghĩ trong đầu như vậy.
“True. And honestly, i never thought
that people could bring this puzzle game to speedrun contest. What a
surprise!” (Đúng. Và thật lòng mà nói thì, tôi chưa bao giờ nghĩ tới
chuyện dân tình có thể mang trò chơi giải đố này đến hội thi speedrun
đâu. Bất ngờ quá!”
“Same here. But this is nothing compared to
last year. Remember the “Warhawk” run on last day? Bring a chess-like
game to Done Quick, that Indian guy is damn crazy. (Đây cũng thế. Cơ mà
thế này chưa là gì so với năm ngoái đâu. Nhớ quả thi thố “Warhawk” vào
ngày cuối cùng không? Mang một trò chơi dạng đánh cờ đến hội thi Done
Quick, thằng chả người Ấn ** đó đúng là điên khùng.”
“Yeah, plain crazy if you ask me. (Ừa, thuần tuý là điên khùng nếu bạn hỏi tôi.)”
Mặc dù chẳng hiểu đối phương đang nói về chuyện gì nhưng Dương Khoa vẫn
gật đầu phụ hoạ. Kế đó, hắn thu người lại đánh mắt nhìn sang phía bên
cạnh, chỉ thấy đối thủ đáng kính của hắn trong làng chế tác trò chơi nội địa vẫn đang bình thản theo dõi diễn biến cuộc thi thố. Cứ như là pha
thao tác liều lĩnh vừa rồi của thí sinh chẳng là gì trong mắt cô vậy.
Cũng không biết là Thu Thảo có thực sự thích thú theo dõi speedrun “Cut the
Rope” như những gì vừa tuyên bố trước đó không nữa. Hiếu kỳ, Dương Khoa
nhỏ giọng thắc mắc: “Này, chị đang suy nghĩ chuyện gì à?”
“Không. Sao thế?”
“Thấy chị im ắng quá nên tôi hỏi thôi. Pha biểu diễn vừa rồi đặc sắc quá mà
không thấy chị có phản ứng gì, tưởng là chị không để ý đến.”
“Có
để ý chứ. Chỉ là tôi thấy phương án qua màn của thí sinh trên kia vừa
nguy hiểm vừa không được tối ưu về mặt thời gian. Việc gì phải dùng cái
mút thổi hơi bên phải mấy con ma để chỉnh dây treo? Khéo tay lựa thời
điểm cắt dây sao cho viên kẹo với cái đèn chênh nhau một đoạn rồi cắt
nốt dây còn lại thả vào bong bóng do hai con ma ấy biến thành là xong
luôn rồi. Vừa nhanh vừa an toàn.” Thu Thảo liến thoắng giải thích một
tràng khiến cho Dương Khoa yên tâm trở lại. Thì ra đối phương chỉ là
đang chăm chú theo dõi thi thố mà thôi, chứ không phải cảm thấy trò chơi nhàm chán hay gì mà không lên tiếng
Lại nói, phương án qua màn
Thu Thảo vừa đưa ra nghe rất chi là hay ho. Ngay đến cả cha đẻ của trò
chơi là hắn đây cũng bị thuyết phục chỉ sau một vài giây cân nhắc đường
đi nước bước. Xem ra đối phương biết khá nhiều về nội dung của “Cut the
Rope” đấy chứ không đùa đâu, có khi người ta còn tự tay chơi trò chơi ấy một mạch từ đầu đến cuối rồi cũng chưa biết chừng.
Nếu thế thì
có lẽ lời tuyên bố hứng thú với “Cut the Rope” của Thu Thảo đại khái… là thật đi. Thật không biết có nên cảm thấy vinh hạnh hay không nữa.
“My god that was so smooth! And coming up is stage sixteen-twenty five,
which is the last stage of this game. The Grand Finale we all waiting
for is here. Let’s see if our contestant can complete the stage in one
time. (Chúa ơi pha vừa rồi nuột quá. Và tiếp theo là màn chơi 16-25, màn chơi cuối cùng của cả tựa game. Kết thúc hoành tráng mà chúng ta đang
mong chờ đây rồi. Để xem thí sinh của chúng ta có hoàn thành màn chơi
chỉ trong một lần duy nhất không nhé.)”
Ở phía trên, người dẫn
chương trình bắt đầu cất cao giọng nói nhằm khuấy động bầu không khí
trong gian phòng. Dựa trên ý tứ người này vừa nêu thì hành trình
speedrun của thí sinh sắp sửa đi đến hồi kết đến nơi rồi. Thế là không
ai bảo ai, toàn bộ đám khán giả ngồi phía dưới bao quát Dương Khoa ngồi
thẳng lưng nhìn chằm chằm vào tấm phông màn chiếu, như thể chờ đợi giây
phút kỳ tích sinh ra.
“Uh oh, look like this won’t be easy for
our contestant. (Ố ồ, có vẻ như thí sinh của chúng ta gặp khó rồi.)”
Ngay khi trông thấy thiết kế chướng ngại tổng thể của màn chơi cuối cùng người dẫn chương trình đã đổi sang giọng lo âu. Quả thực màn chơi cuối
cùng của “Cut the Rope” có độ phức tạp tương đối cao, với sự góp mặt của nhiều vật dụng như bong bóng, mũ ảo thuật, van hơi, đèn ngủ và cả đệm
nhún đong đưa qua lại nữa. Ngoài ra các món vật dụng của màn chơi này
còn được đặt rải rác khắp mọi nơi, khiến cho việc tìm ra mối liên kết
giữa chúng không phải là chuyện dễ dàng.
“Chill out guys. This
stage isn’t hard at all. Well, at least it isn’t hard if we don’t go for three stars. (Bình tĩnh nào các mày. Màn chơi này không khó tý nào đâu. Ít nhất thì không khó nếu chúng ta không định gom đủ ba sao.)”
Giữa lúc khán giả còn chưa kịp hoang mang thì thí sinh ngồi cạnh người dẫn
chương trình đã nhanh chóng lên tiếng trấn an. Như để minh hoạ, người
này lập tức vặn ngay van hơi đẩy viên kẹo lên cao mà không cần suy nghĩ. Kế tiếp, sợi dây bên phía góc trái màn hình bị cắt đứt, khiến chiếc đèn treo lơ lửng rơi vào chiếc mũ ảo thuật rồi bắn tới phía trên đầu con
thú đánh thức nó dậy.
Vừa vặn lúc này chiếc đệm nhún lướt tới
phía dưới viên kẹo đẩy nó vào bong bóng, chờ cho chiếc đệm nhún đi hết
đường quay trở lại người thí sinh mới đánh vỡ bong bóng để lợi dụng đệm
nhún đưa nó tới chiếc mũ ảo thuật phía góc trái màn hình. Từ chiếc mũ ảo thuật còn lại, viên kẹo bắn vọt ra thẳng tiến đến miệng con thú ham ăn. Thở phào một hơi nhẹ nhõm, người thí sinh có chút khó nhọc buông máy
tính bảng xuống rồi trầm giọng tuyên bố:
“Done, the run is finished guys. (Xong, cuộc chơi kết thúc rồi đấy các mày.)”
“Holy cow, fast as lightning! (Thánh bò, nhanh như chớp vậy!)”
“Good job man! (Làm tốt lắm anh bạn!)”
“Great performance, as always! (Màn trình diễn tuyệt vời, như mọi khi vậy!)”
Chỉ chờ có thế, gian phòng lập tức rộ lên những tràng pháo tay xen lẫn tung hô. Cả Dương Khoa lẫn Thu Thảo cũng ra sức vỗ tay tán thưởng người thí
sinh ngoại quốc. Không bàn đến nội dung của hành trình speedrun rốt cuộc là hay hay dở, chỉ riêng nỗ lực của người trong cuộc thôi đã xứng đáng
nhận được sự khen ngợi rồi. Cần biết rằng hành trình speedrun “Cut the
Rope” ngày hôm nay sử dụng phiên bản cập nhật gần nhất, tức là trò chơi
tổng cộng có 16 phần chơi tất cả. Mỗi phần chơi lại có tới 25 màn chơi
khác nhau, vị chi là 400 màn chơi cần phải vượt qua nếu muốn đi một mạch từ đầu đến cuối.
Nghe đã thấy quá ư là khủng khiếp! Người bình thường không mất mấy ngày chắc không tài nào hoàn thành xong nổi.
Ấy vậy mà thí sinh ngồi trước mặt bọn họ đây chỉ bỏ ra vỏn vẹn hai tiếng
mười lăm phút đồng hồ để hoàn thành thử thách speedrun. Hay nói cách
khác, thời lượng vượt qua mỗi mỗi màn chơi chỉ nằm trong khoảng hai mươi giây! Một thành tích cực kỳ ấn tượng, không có sự kiên trì khổ luyện
chắc chắn không một ai có thể đạt tới.
“Congratulation PemPioPom, that was an awesome speedrun!... Or should I say “Congratulation 3P”.
Been waiting several hours just to said that you know. Ha ha ha, anyway
the record is two hours fifteen minutes eleven seconds. Well, I guess
this is a new record, since noone ever played this game before at Done
Quick.... (Chúc mừng PemPioPom, đó quả thực là một hành trình speedrun
tuyệt vời!... Hay đúng hơn thì tôi nên nói là “Chúc mừng 3P”. Anh biết
không tôi phải đợi mấy tiếng đồng hồ chỉ để nói thế thôi đấy. Ha ha ha,
mà thôi thành tích ghi nhận được là hai tiếng mười lăm phút 11 giây.
Chậc, theo tôi thì đây hẳn là kỷ lực mới, nếu xét đến chuyện chưa ai
từng chơi trò chơi này bao giờ tại Done Quick....)”
“Khiếp, bắn
tiếng Anh nhanh như cảnh sát giao thông bắn tốc độ vậy.” Đến đây thì
Dương Khoa triệt để đầu hàng, vốn tiếng Anh của hắn còn chưa đạt đến
trình độ nghe người bản địa nói phát hiểu luôn. Thế là hắn quay sang Thu Thảo lên tiếng hỏi: “Chị có nghe thấy dẫn chương trình người ta nói gì
không?”
“Đại khái là chúc mừng anh chàng có tên “3P” sau đó thống kê thành tích. Hai tiếng mười lăm phút mấy giây gì đó, kỷ lục mới.”
“Hẳn là 3P cơ đấy…. Cơ mà nghe số liệu thôi đã thấy nể rồi, trò chơi nhiều
màn chơi vậy mà loanh quanh hai tiếng đã hoàn thành hết. Đáng sơ!”
“(Gật đầu) Tôi cũng khá là bất ngờ đấy, cứ tưởng nhanh nhất cũng phải ba
tiếng cơ. Có điều cuộc thi speedrun của người này không được hoàn hảo
cho lắm, phần chơi “hộp DJ” mắc lỗi quá nhiều. Giá như không phải chơi
lại mấy màn chơi đó thì thành tích đã có thể cao hơn.”
Sau khi
nhận xét mấy câu, Thu Thảo lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn đồng hồ
rồi nói tiếp: “Bây giờ mới có bốn giờ chiều. Theo như thông lệ thì sau
khi mỗi cuộc thi speedrun kết thúc mọi người sẽ có nửa tiếng đồng hồ để
nghỉ ngơi đi đây đi đó, cũng là để thí sinh tiếp theo có thời gian chuẩn bị. Bây giờ bạn muốn ngồi đây đợi “sô diễn” kế tiếp hay là đi đâu?”
“Nửa tiếng? Lâu quá, hay là ta đi gian khác xem thế nào đi. Xem xong chắc
cũng đến giờ ăn tối là vừa. Tốt nhất là tạt qua ghé thăm cái chỗ mà
trưởng phòng công ty chị đang thi thố ấy.”
“Giờ lại đổi sang xem
speedrun trò chơi bên tôi à?” Thu Thảo hơi nhướn mày vì bất ngờ: “Sao
không đi xem các gian hàng khác? Tại đây có nhiều trò chơi hay lắm mà?”
“Thôi, mấy trò đó tôi không thích cho lắm.” Dương Khoa tuỳ tiện đáp bừa. Không thể nói là những trò chơi khác hắn không có bất kỳ ấn tượng gì được,
làm kẻ xuyên việt nó khổ thế đấy.
“Chà, vậy... cũng được. Cơ mà bạn đã chơi trò chơi đó của chúng tôi chưa thế?”
“Chưa. Bất quá tôi nghĩ một trò chơi hành động như “Dòng cát thời gian” của
chị thì không cần phải chơi cũng có thể theo dõi người khác chơi được
mà. Kiểu xem chặt chém thôi cũng đã mắt rồi ý.”
“Cũng đúng.”
Ấn định xong xuôi, hai người đứng dậy lách người rời khỏi gian phòng rồi
lộn ngược trở về chỗ cũ. Trên đường đi Thu Thảo thuận miệng hỏi chuyện:
“Bạn này, tôi có nghe dân tình đồn đại rằng hiện tại công ty bạn đang
làm trò chơi mới? Liệu tin đồn ấy có phải thật không?”
“Là thật.” Cước bộ của Dương Khoa chợt chậm lại khi nghe thấy Thu Thảo đả động đến vấn đề chế tác trò chơi, bất quá hắn vẫn tỏ vẻ thản nhiên thừa nhận. Đã diễn phải diễn cho tròn vai, hỏa mù ném ra rồi không thể phủ nhận được.
“Phục vụ cho tranh tài GamExpo năm nay?”
“Không.”
“Sao thế?”
“Năm nay công việc có hơi cấp tập khiến cho sản phẩm tới giờ vẫn chưa được
hoàn thiện, thành ra bọn tôi chỉ định mang trò chơi đến GamExpo triển
lãm “nhá hàng” thôi. Chị thì sao? GamExpo năm nay lại nổ “bom tấn” tiếp
chứ?”
“Lấy đâu ra “bom tấn” nhiều thế hả bạn? ╮( ̄_ ̄)╭ Năm nay
công ty tôi còn chẳng có sản phẩm mới nào để mang đến GamExpo nữa ấy
chứ, còn bết bát hơn cả công ty bạn.”
“Chị cứ quá lời. Nói GETA bết bát hơn Ninja Studio dân tình người ta lại cười cho.”
“Xác thực, nhưng điều đó chỉ đúng với hiện tại thôi. Tương lai thì ai mà
biết được.” Trong lòng thầm nhủ, ngoài mặt Thu Thảo chợt nở một nụ cười
đầy ẩn ý: “Với lại hiện giờ tôi cũng không muốn nhắm tới GamExpo nữa,
cách cục của nó quá nhỏ rồi.”
“Ồ, thế... chị đã có mục tiêu nào to lớn hơn rồi à?”
“Đúng vậy.”
“Là gì thế?”
“Bí mật.”
Dương Khoa: ( ̄д ̄;)
“Được rồi, thôi không bàn chuyện công việc nữa.” Dừng chân trước gian phòng
đang tổ chức thi thố speedrun “Dòng cát thời gian”, Thu Thảo đánh tiếng
mời mọc thêm đôi câu trước khi tiến vào bên trong: “Hội thi Done Quick
năm nay tổ chức đến hết chủ nhật tuần này, tức là còn khoảng tầm ba ngày nữa mới kểt thúc. Vừa vặn sang tuần tôi mới theo đoàn đội về nước, cho
nên nếu không có gì thay đổi thì bất cứ khi nào rảnh rỗi tôi sẽ có mặt ở đây. Nếu muốn thì bạn có thể tham gia cùng tôi cho,... bạn biết đấy. Đỡ buồn?”
“Nếu chị không phiền thì không thành vấn đề.” Dương Khoa gật đầu đồng ý.
“Tuyệt. Nào, ta vào.... Chậc, sao đông thế này?... Thôi thì ta đứng tạm đây
luôn bạn nhé, chơi đến đoạn kia chắc là cũng sắp kết thúc rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com