Sau cung yến, Bạch Trạch Tuyên chính là mang theo thân tín của mình ở quân
đội bắt đầu động thr xây dựng đường xi măng từ Ung đô đến Huệ thành.
Lộ trình từ Ung đô đến Huệ thành không tính là quá xa, Vân Thù đã tính
toán, chỉ cần dưới tình huống không mưa, không tới nửa tháng đã xây dựng hoàn thành lộ trình bình thường từ Ung đô đến Huệ thành. Hơn nữa hiện
giờ đã sắp đến mùa hè rồi, thời gian quang đãng dài hơn thời gian mưa
nhiều. Trong Ung đô cũng không có cái gọi là mùa mưa dầm, cho nên khoảng thời gian này thời tiết đều rất tốt. Thêm vào đó, Vân Thù cũng không lo lắng đến nếu trời mưa thật thì phải làm sao, tuy nói bây giờ không có
cái giống vải che mưa, nhưng lại có giấy dầu và áo tơi. Đợi đến khi trời mưa, trải phía dưới một tầng giấy dầu phía trên đắp một tầng áo tơi
cũng có thể giải quyết sự tình.
Sau khi Bạch Trạch Tuyên bắt đầu
khởi công, Tạ Hoài Ẩn cũng đã tìm được một nơi thích hợp làm thư viện,
đây vốn là một khách điếm, nhưng trong Ung đô khách điếm thật sự không
ít, khách điếm này tất nhiên nhỏ hơn một chút so với các khách điếm lớn, cho nên cũng liền có tâm tư muốn chuyển nhượng. Giá tiền chuyển nhượng
cũng không tính là quá đắt, vốn Nguyên Hi Đế cũng hết sức để ý chuyện
chuẩn bị thành lập thư viện này, hơn nữa trước đó đống đồ chất đống để
không trong phủ nội vụ cũng buôn bán lời được không ít bạc về, chỉ thật
sự không ngờ vốn cũng định móc ra một chút tiền bạc nhưng trên cung yến
này đám triều thần chứa tâm tư muốn làm người tốt, cũng đích xác quyên
góp ra không ít, mà nói ra khỏi miệng ngay trước mặt bệ hạ tự nhiên
không lừa dối người, hôm sau khi hạ triều còn thật sự đưa tới không ít
tiền bạc cho Tạ Hoài Ẩn, lấy ra ít nhất cũng trăm lượng bạc đến.
Tạ Hoài Ẩn đương nhiên vui lòng tiếp nhận bút bạc này, đối với hắn mà nói bạc này dĩ nhiên không ngại nhiều.
Sau khi bàn luận xong khách điếm với người ta, Tạ Hoài Ẩn liền để cho người thông toàn bộ các phòng khách, cũng tìm thợ thủ công tạo ra không ít
giá sách, mà sách bên trong Tàng thư lâu Hoàng cung đều thường từng xe
một vận chuyển vào trong xưởng in ấn của Vân Thù, chỉ chờ in ấn thành
sách. d1en d4nl 3q21y d0n
Chuyện in ấn này ngược lại không cần
Vân Thù cả ngày chăm chú nhìn vào, sau khi Tạ Hoài Ẩn hạ triều dù sao
cũng không có chuyện gì làm, hơn nữa thư viện này cũng cần chuẩn bị, Tạ
Hoài Ẩn cảm thấy hết sức hứng thú với máy in bằng nước, Vân Thù dứt
khoát buông tay để Tạ Hoài Ẩn quản lý chuyện in ấn này, thay vào đó mở
tiệm sách ra.
Tiệm sách này vẫn là đầu tiên ở Ung đô, hơn nữa khu vực này vẫn tính là yên tĩnh, có cung cấp đồ ăn lại có thể đọc sách
miễn phí còn có thể thảo luận, điều này cũng xem như là một chỗ tốt, cho nên khi tiệm sách này vừa xuất hiện, cũng thật sự hấp dẫn không ít học
tử, nhiều hơn vẫn là những nữ tử kia, bởi vì bên cạnh tiệm sách này
chính là một cửa tiệm nhỏ, đặc biệt bán điểm tâm, những điểm tâm này
tinh xảo mà vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn hấp dẫn mắt những cô nương gia
trong Ung đô, hơn nữa cửa tiệm điểm tâm này và tiệm sách làm một thể,
những điểm tâm bán trong cửa tiệm điểm tâm này toàn bộ đều sẽ xuất hiện
trong tiệm sách, hơn nữa tiệm sách còn có những đồ uống mà trong cửa
tiệm bình thường không mua được, nhất là những ly đồ uống này tất cả đều từ trong cửa tiệm đồ sứ chế tạo đặc biệt, khi cầm trên tay cảm thấy hết sức đẹp mắt, còn có bình trà bằng lưu ly đặc chế này, đặt trên kệ đồ
sứ, phía dưới đặt một đoạn nến ngắn, khi nấu những trà hoa trà sữa này
đúng là mùi thơm bay bốn phía.
Mà Vân Thù còn lập ra cái gọi là
thẻ hội viên, đó là một tấm thẻ đặc chế, chỉ cần tiến hành nạp tiền,
chính là có thể lấy được một loạt ưu đãi, có loại mua một tặng một gì
đó, thậm chí còn có thể hưởng thụ 85% trong tiệm sách, chi phí cho thẻ
hội viên này cũng không quá đắt, tự nhiên vừa khai trương xong thì có
không ít người tiến hành làm thẻ hội viên, hành động như vậy cũng khiến
Tạ Hoài Ẩn thấy hết sức thú vị, cảm thấy sau khi thư viện xây dựng xong
cũng có thể dùng phương thức này.
Hơn nữa in ấn sách và xây dựng
thư viện Hoàng gia tất cả đều do Vân Thù đề nghị, tin tức này khi truyền tới những học tử đều có phần kinh ngạc, hơn nữa tất cả đầu sách trong
thư viện đều là bộ sách lưu trữ trong Tàng thư lâu Hoàng cung tiến hành
in ấn ra, thậm chí còn có tàng thư trong Tàng thư lâu trong Thái học
trong Ung đô, điều này khiến tất cả học tử không vào được Thái học đều
vui mừng, hơn nữa một khi thư viện này hoàn thành, chỉ cần làm thẻ mượn
sách là có thể mượn đọc, đây chính là chuyện tốt lớn nhất đối với những
học tử kia, vì vậy hiện giờ trong Ung đô có không ít người đều nói tới
chuyện này, khi cảm động và nhớ tới bệ hạ nhân đức, vừa nhắc tới tên Vân Thù, trong lúc này ngược lại có không ít người quên mất tiếng xấu ban
đầu kia của Vân Thù.
Thậm chí còn có không ít
người chú ý tới tin đồn xây dựng xi măng kia, nhất là bắt đầu mấy ngày
kia, không ít dân chúng trong Ung đô và khu vực gần bên đều nhìn nền xi
măng kia xây dựng như thế nào, sau khi xây xong có dáng vẻ như thế nào.
Tuy Bạch Trạch Tuyên không cần tự mình ra tay, lúc xây dựng tự nhiên sẽ có
thợ thủ công biết làm chuyện này, còn hắn chủ yếu nhất vẫn là chuyện
giám sát, bởi vì do thời tiết coi như không tệ, chỗ đổ vào xi măng một
ngày trước đến hôm sau cũng đã kiên cố, sau khi phơi nắng một ngày thì
hoàn toàn có thể đưa vào sử dụng rồi.
Còn trong các cửa tiệm đều
có người do Tạ Cẩn Họa và Tạ Hoài Ẩn mang đến canh giữ, Vân Thù đương
nhiên yên tâm, cho nên đợi sau khi tiệm sách này mở ra, Vân Thù cũng rất ít đi đến những cửa tiệm kia, đa số sẽ xuất hiện trong tiệm sách, bên
trong lầu ba nàng có thiết kế riêng cho mình một căn phòng nhỏ chuyên
môn dùng để nghỉ ngơi đọc sách, phần lớn thời gian nàng đều ở đây, nhất
là khi trong không khí nơi này đã dần dần có mấy phần mùi vị mùa hè.
Gần đây Liễu Vân Hiên cũng không quá mức xụ mặt với Vân Thù, tuy nói khi ở
trong phủ thật sự cũng không để ý nhiều thêm bao nhiêu, nhưng ít ra hiện giờ khi Vân Thù chào hỏi hắn, hắn đã không giống như lúc đầu chỉ biết
trợn trắng mắt ra đến nhìn người, trong này cũng không biết có phải liên quan đến chuyện thư viện và chuyện in ấn sách kia không, Vân Thù cũng
lười đi tìm tòi nghiên cứu Liễu Vân Hiên này vì nguyên nhân gì mà ít
nhiều có thay đổi, Vân thù rảnh rỗi thì rảnh rỗi nhưng cũng đã bắt đầu
tính toán trên ý niêm phát triển một vài cửa tiệm đi các thành trấn
khác, nàng dĩ nhiên không thể đợi đến sau khi đường xi măng này hoàn
thiện toàn bộ rồi mới bắt đầu, dù sao nhiều thành trấn như vậy, một khi
đường xi măng này xây dựng cũng không phải chuyện có thể hoàn thành
trong thời gian một tháng.
Giống như Vân Thù dự đoán, trong nửa
tháng sau một nửa đường xi măng từ Ung đô đến Huệ thành đã hoàn công,
hơn nữa Bạch Trạch Tuyên còn tự mình nghiệm chứng đường xi măng này đã
khô, lúc này mới quay lại bẩm báo với Nguyên Hi Đế.
Ở trong vòng
nửa tháng này, chuyện đường xi măng cũng là chuyện mà dân chúng trong
Ung đô thấy hiếm có nhất, vừa nghe đến đường xi măng này xây dựng hoàn
thành, gần như tất cả dân chúng Ung đô đều chen chúc ở cửa thành nhìn
mặt đường màu trắng và kiên cố, đó hoàn toàn giống như đang nhìn một món đồ hết sức ly kỳ.
Mà trên thực tế đối với dân chúng trong thành
mà nói, đây cũng thật sự là một món đồ hết sức ly kỳ, cảm xúc sâu nhất
trong đó chính là Vân Thù rồi, từ khi nàng đề nghị đến nói rõ tác dụng
của đường xi măng này với Nguyên Hi Đế, hơn nữa từ khi nhà mày xi măng
Hoàng gia xây dựng thậm chí đến bây giờ đường xi măng được xây dựng nên, trong này nàng đã tốn không ít tâm tư, gần như có thể theo kịp một đứa
bé ra đời, mười tháng mang thai đại khái khổ cực như vậy đi, Vân Thù
nghĩ như vậy.
Khi một nửa đường quan
đi Huệ thành xây dựng thành đường xi măng mà thành, Nguyên Hi Đế cũng tự mình đi đến ngoài cửa thành quan sát, thậm chí còn kêu các tướng sĩ
cưỡi ngựa tự mình quan sát và đánh giá dường xi măng này rốt cuộc tốt
hơn đường quan bình thường như thế nào, tướng sĩ được lệnh lấy xe ngựa,
một người trên nền đường xi măng một người còn lại trên đường quan bình
thường không xây xi măng giục ngựa mà chạy, trong một lần đi này chính
là nhanh hơn bình thường gần một canh giờ.
Khi người điều khiển
xe ngựa chạy trên đường xi măng đến trước mặt Nguyên Hi Đế, trên mặt
không che giấu được mừng rỡ; “Bệ hạ, đường xi măng này vững vàng hơn
đường quan bình thường kia không ít, một chút lắc lư cũng không có,
trong một lần đi này chính là tiết kiệm được không ít thời gian, nếu cả
nước đều có thể xây dựng đường xi măng này, đến lúc đó chỉ sợ giữa lui
tới cũng có thể tiết kiệm không ít thời gian!”
Nguyên Hi Đế nhận
được câu trả lời như vậy, ông cũng tự mình lên xe ngựa đi trên đường
xi măng, tự mình cảm nhận một lần, lúc này khi về đến trong cung trên
vẻ mặt kia đều mang theo nụ cười không kiềm chế được, ông không thử
nghiệm thật sự không biết, đường xi măng này xây dựng xong rồi thật sự
ổn thỏa hơn đường quan bình thường nhiều, thậm chí một chút cũng không
hề lắc lư.
Không chỉ có Nguyên Hi Đế tiến hành thử nghiệm một
phen, những đại thần này, còn có những dân chúng này đã thử nghiệm, sau
khi thử nghiệm đều rối rít trầm trồ khen ngợi, các bách tính thậm chí đã hô to muốn xây cất nốt nửa đường còn lại, so sánh với một bên yên ổn
một bên lắc lư, một nửa gọn gàng sạch sẽ, một nửa tràn đầy bụi đất, các
bách tính tự nhiên đều có ánh mắt, bên nào tốt bên nào xấu đều nhìn rõ
ràng.
Tạ Hoài Ẩn cũng vô cùng vui mừng với chuyện này khi việc
thành, nhất là khi nghe các dân chúng trong thành đều rối rít bàn luận
đường xi măng này, lời ca ngợi nhiều hơn lời công kích rất nhiều, trong
lòng hắn cũng càng vui mừng.
“Ta đây cũng nghe được không ít ngôn luận ở trong thành, các bách tính hết sức ca tụng đường xi măng, bày tỏ lui về sau khi trời mưa xuống người đi đường cũng sẽ không cảm thấy hết sức lầy lội rồi, rối rít cảm thấy người có thể nghĩ đến xây dựng đường
xi măng này là đại thiện.”
Trong vẻ mặt của Tạ Hoài Ẩn có mấy
phần thần sắc vui mừng, nhà máy xi măng Hoàng gia mỗi ngày đều sản xuất
xi măng, bây giờ nhìn thấy đường xi măng này được các bách tính sùng
bái, tự nhiên trong lòng những công nhân còn có thợ thủ công và các
tướng sĩ xây dựng đường xi măng này đều cảm thấy hết sức vui mừng, thời
gian nửa tháng cực khổ này không cảm thấy có bao nhiêu gian khổ, thậm
chí tinh thần vẫn hết sức lên cao, càng thêm kỳ vọng có thể xây dựng
được càng nhiều đường xi măng hơn, khiến dân chúng toàn quốc có thể cảm
nhận được chỗ tốt của đường xi măng.
Tạ Hoài Ẩn nhìn Vân Thù, đề nghị đường xi măng này đều là do Vân Thù nghĩ ra được, nếu thật sự bàn về, chỉ cần đường xi măng được xây dựng xong,
thành tích này đủ để trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy, Tạ Hoài
Ẩn dù ít dù nhiều cũng cảm thấy có mấy phần đáng tiếc, nếu như Vân Thù
là một nam tử, dựa vào tài học của nàng, trong Ung đô cũng không ai có
thể là đối thủ của nàng, chỉ tiếc ý trời trêu ngươi để cho nàng sinh ra
là thân nữ nhi. Khi Tạ Hoài Ẩn nghĩ đến chuyện này chính là cảm thấy có
mấy phần đáng tiếc cũng cảm thấy có mấy phần may mắn.
(*) trước không có ai sau cũng chẳng tìm thấy: Đồng nghĩa với vô tiền khoáng hậu, độc nhất vô nhị.
“Đường xi măng này vốn là chuyện có thể liên tục phát triển, đầu tiên xây dựng đường xi măng từ Huệ thành đến Ung đô, cũng chính là để các bách tính
có cái nhìn tương đối, như vậy tin tức sẽ nhanh chóng lan truyền ra, đến lúc đó cho dù muốn xây dựng đường xi măng ở nơi khác cũng xem như làm
ít công to rồi, các bách tính có điều so sánh, vậy tiếp nhận sẽ không
khó khăn như ban đầu. Bệ hạ cũng đã tự mình trải nghiệm, nghĩ đến tiếp
theo cũng chính là sẽ chiêu mộ người bắt dầu xây dựng đường xi măng còn
lại.” Vân Thù nghĩ đến đường xi măng này cũng có mấy phần vui mừng, ở
hiện đại đường xi măng này cũng không phải là chuyện hiếm có gì, đường
nhựa cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ở cổ đại, có thể tận mắt nhìn thấy
đường xi măng được xây cất, trong lòng Vân Thù cũng có mấy phần vui
mừng.
Dĩ nhiên, Vân Thù cảm thấy may mắn nhất chính là, nàng
xuyên tới quốc gia có Đế Vương sáng suốt vả lại có thể tiếp nhận sự vật
mới, nếu gặp phải một Đế Vương hoàn toàn bế quan tỏa cảng, đề nghị kia
của nàng đại khái sẽ bị coi là yêu nghiệt.
“Hiện giờ chuyện đường xi măng này đã đặt ở trước mắt, người mang ý kiến phản đối hiện giờ đã
không lời gì có thể nói, nhưng chính là vì như vậy, chỉ sợ người muốn
gia nhập một chân coi như càng nhiều.” Vân Thù nói với Tạ Hoài Ẩn, “Trên triều chỉ sợ có không ít người muốn vào trong hạng mục này, tiếp theo
phải nhìn xem bệ hạ làm như thế nào.”
Vân Thù vốn không muốn nói
tới chuyện này với Tạ Hoài Ẩn, nhưng trong chuyện xây dựng đường xi măng này, nàng và Tạ Hoài Ẩn đều là châu chấu buộc trên một sợi dây, chuyện
này vốn là chuyện nên đáng để cao hứng, cho nên Vân Thù có thể hiểu được Tạ Hoài Ẩn vui mừng như vậy là chuyện hết sức hợp lý, nhưng khi vui
mừng nên vui mừng, khi có chút chuyện cũng giống vậy phải lo lắng.
Tạ Hoài Ẩn bị Vân Thù dội cho chậu nước không tính là quá lạnh này, trong
lòng hắn cũng hoàn toàn không rầu rĩ, Vân Thù nói như vậy cũng thật sự
không sai, đường xi măng này đã thí nghiệm thành công rồi, trong cả nước còn có nhiều địa phương không xây thành như vậy, khó bảo toàn sẽ không có ai coi trọng thành tựu trong này!
Suy nghĩ của Vân Thù và Tạ
Hoài Ẩn như vậy cũng không nghĩ sai, trong hậu cung có không ít người
nghĩ tới chuyện đường xi măng này, trong đó chính là Lưu Quý phi và Liên tần.