Vân Hoằng vốn còn định thừa dịp cơ hội lần này nhắc ra với bệ hạ, để cho
Vân Thù trở lại Vân gia. Vân Hoằng cũng nhìn thấy cửa tiệm này kiếm được tiền, người của Vân gia ông sao có thể đi kiếm tiền cho Liễu gia, hơn
nữa Vân Hoằng vẫn cảm thấy xóa tên trên tộc phổ rồi, chỉ cần ông bằng
lòng vẫn có thể thêm, mà nàng ta cũng nên biết bằng lòng trở về Vân gia, nhưng miệng ông còn chưa mở, bệ hạ đã nhắc tới trước, đây không phải
nói nữ nhi Vân gia ông mà là nữ nhi Liễu gia, là nữ nhi của Liễu Bác Ích ông ta! Bệ hạ vừa mở miệng, đó chính là đã cho Vân Thù chính danh, nàng là thiên kim Liễu gia, vậy kêu ông có thể mở miệng như thế nào? Khi bệ
hạ đã nói như vậy mà ông còn nhắc lại lời đó, đây không phải bác bỏ mặt
mũi của bệ hạ sao, ông còn có thể nói cái gì?!
Khi Liễu Bác Ích
nghe được Nguyên Hi Đế nói như vậy, ông hơi kinh ngạc, nhưng vừa nghe
đến trong miệng bệ hạ xưng hô là nữ nhi Liễu gia ông, trong lòng ông
cũng có mấy phần thở phào nhẹ nhõm, lúc trước chuyện Vân gia chỉ tạm
chấm dứt mà thôi, đây chẳng qua chỉ là gần chấm dứt mà thôi, hiện giờ bệ hạ đã đồng ý Vân Thù là nữ nhi Liễu gia ông, ông xem Vân gia này tiếp
theo còn dám nói những gì.
“Nhờ được bệ hạ khen ngợi, tiểu nữ
thật sự không dám nhận.” Liễu Bác Ích mỉm cười nói, “Nữ nhi của thần đây cũng chính là thích trêu ghẹo ra đồ, có thể làm ra một chút cống hiến
đối với Đại Khánh cũng chính là vinh hạnh của con bé.”
“Liễu ái
khanh thật sự khiêm tốn.” Nguyên Hi Đế nói, “Tâm tư của tiểu nha đầu kia thật ra lớn hơn khanh nhiều, chuyện thư viện và dạy học này đều do nàng ấy nói cho thập tam, thuật in ấn này tất cả đều do tiểu nha đầu kia
sáng chế ra, có khả năng như vậy, Liễu khanh, trẫm thật sự có phần hâm
mộ ngươi có thể có nữ nhi có khả năng như vậy. Thư viện và chuyện dạy
học làm xong, thật sự là chuyện ích nước lợi dân, lui về sau, người
người trong Đại Khánh đều có thể biết chữ, trẫm chỉ cần nghĩ tới triển
vọng này, trong lòng cũng cảm thấy hết sức vui mừng.”
Nụ cười trên mặt Nguyên Hi Đế không mất, vẻ
mặt kia cũng không hề có một chút giả dối, ông dời tầm mắt về phía Vân
Thù, ánh mắt kia cực kỳ dịu dàng, không giống như một Đế Vương nhìn nữ
nhi của thần tử, mà giống như một trưởng giả bình thường đang nhìn một
vãn bối khiến cho ông tràn đầy khao khát.
Vương Hằng nghe được
Nguyên Hi Đế nói như vậy, tuy rằng ông cũng cảm thấy sách in ấn trên tay này thật sự không tệ, nhưng nghĩ đến chuyện này đúng là do Liễu gia làm ra, trong lòng Vương Hằng cũng rất không cam nguyện rồi, ông nhìn Liễu
Bác Ích cũng không tính thuận mắt, một bút công lao này vừa nghĩ tới
muốn ghi tạc trên người Liễu Bác Ích, ông nghĩ như thế nào cũng có phần
cảm thấy rất không cam nguyện.
“Bệ hạ, tuy nói hiện giờ có thuật
in ấn, nhưng tờ giấy đắt, in ấn này nghĩ đến cũng không phải chuyện tiện nghi gì, như vậy xuống, vốn đầu tư quá cao. Không phải Tấn Vương vẫn
luôn nói quốc khố trống rỗng sao, như vậy tiếp chỉ sợ không được tốt
đi?” Ý tứ của Vương Hằng đã hết sức rõ ràng rồi, không phải vẫn luôn nói nghèo sao, hôm nay lại muốn dùng tiền, đây không phải đánh vào mặt mũi
mình sao?
“Nha đầu, ngươi đến nói xem, in ấn một quyển sách này
cần vốn như thế nào?” Nguyên Hi Đế cũng không trả lời, ngược lại đưa tầm mắt nhìn về phía Vân Thù.
Rất rõ ràng đây là định để cho nàng làm cây đao ứng đối với Tả Thừa tướng Vương Hằng rồi!
Vân Thù theo lời Nguyên Hi Đế đứng lên, nhưng trong lòng vẫn có mấy phần
không cam lòng, Tả Thừa tướng này thoạt nhìn là một người ngoan cố không đổi hơn nữa vừa nhìn đã biết là một người không dễ đối phó, nhân vật
như vậy ở trên triều đình coi như chưa được coi là một tay che trời, ít
nhất cũng khó có thể thuyết phục. Người như vậy cũng có thể coi như là
đối tượng Vân Thù không muốn đối mặt nhất, nhưng bây giờ nàng đã bị đẩy
ra phía trước, cho dù không muốn đối mặt vẫn phải đối mặt.
“Vâng, bệ hạ!” Vân Thù đứng lên, thi lễ một
cái với Nguyên Hi Đế, lại thi lễ một cái với Vương Hằng, “Vương Thừa
tướng lo lắng như vậy cũng không phải không có lý, nhưng in ấn này dùng
nước in, hơn nữa cách thức chế tạo giấy này cũng thay đổi, so với cách
thức chế tạo giấy kia tiện nghi hơn nhiều, nhưng chất lượng tờ giấy lại
tốt hơn nhiều, điểm này Vương Thừa tướng cũng nhìn thấy sách vừa mới in
ấn, có thể thấy được tờ giấy kia như thế nào, điểm này Vân Thù không hề
nói láo chút nào. Cho nên tiền vốn in ấn sách này cũng không tính là quá cao, giống như sách trên tay Thừa tướng, tiền vốn này chỉ mười mấy văn
tiền mà thôi, Thừa tướng cảm thấy đắt không?”
Liễu Vân Hiên vốn
hết sức không thích Vân Thù, cảm thấy nàng chẳng qua chỉ đúng là cả ngày luồn cúi trên chuyện tiền bạc, chỉ cảm thấy cả người nàng đều đầy hơi
tiền, nhưng bây giờ khi nhìn thấy quyển sách in ấn trên tay hắn, Liễu
Vân Hiên cũng có mấy phần đổi cách nhìn đối với Vân Thù, hắn là người
đọc sách, tự nhiên biết sách bây giờ có bao nhiêu quý giá, giấy bút đều
hết sức quý giá, hơn nữa việc sao chép bộ sách cũng hết sức quý giá, ở
trong cửa tiệm cũng phải cần ít nhất hai ba trăm văn tiền một quyển
sách, rất nhiều người đọc sách đó chính là không mua nổi sách này, cho
dù ở trong Thái học cũng có không ít học sinh sao chép sách, nhưng sao
chép một quyển sách cũng là một chuyện hết sức tốn sức, nếu như sách in
ấn này có thể bỏ vốn ra, còn có thư viện kia, chỉ cần cầm hộ tịch hoàng
sách là có thể tiến hành làm thẻ mượn sách tùy ý mượn sách xem, như vậy
xem như là một chuyện tốt đối với học sinh rồi!
Liễu Vân Hiên
vuốt ve sách trên tay mình, tờ giấy kia thật sự rất tốt, nghe Vân Thù
nói vẫn cải tạo thuật chế tạo giấy tạo nên tờ giấy, nhưng cảm xúc khi sờ lên thật sự có thể so với giấy Tuyên Thành bên ngoài bán, một chút cũng không kém.
Xem ra, nàng cũng không phải là một người chuyên ra làm chút chuyện khác người.
Ánh mắt của Liễu Vân Hiên nhìn về phía Vân Thù cũng không có chán ghét như
mới ban đầu, nhìn nàng cũng cảm thấy có mấy phần thuận mắt.
Vương Hằng nghe những lời này của Vân Thù, ông không hề có một chút vui vẻ
nào, ngược lại chân mày càng thêm nhíu chặt, ông nói: “Bản thân ngươi
một tiểu nha đầu biết chuyện gì, ngươi đề nghị ra chuyện này rốt cuộc có mục đích gì?”
Lời này của Vương Hằng đã có ý đồ bắt đầu chất vấn Vân Thù rồi, ngẫm nghĩ lại một chút, đó chính là cảm thấy Liễu gia vốn
định dùng chuyện này để tranh công rồi.
“Lời này của Vương Thừa
tướng thật cổ quái, thứ này chế tạo ra được, thần nữ đương nhiên muốn mở ra cửa tiệm, chuyện thần nữ đây mở ra một cửa tiệm là một chuyện, nhưng bệ hạ mở ra thư viện là một chuyện khác, thần nữ đây cùng lắm chẳng qua chỉ muốn cung cấp ra thuật in ấn của mình mà thôi, hy vọng có thể trợ
giúp cho bệ hạ. Các bách tính có thể đi học viết chữ cũng là một chuyện
tốt, tích tiểu thành đại, đến lúc đó Vương triều Đại Khánh chúng ta cho
dù nam nữ già trẻ đều có thể biết chữ, chuyện này cũng xem như là chuyện may mắn, hay là Vương Thừa tướng bản thân biết chữ làm quan, cũng hy
vọng phần lớn các bách tính đều mù chữ không biết chữ sao?”
Vân Thù nhìn Vương Hằng nói, nàng không muốn đối mặt với Vương Thừa tướng cũng đã đối mặt, vậy thì coi như không muốn
đắc tội, chỉ sợ cũng đã đắc tội rồi, dù sao mới vừa rồi nàng đã hủy bỏ
đơn đặt hàng của mẹ con hai người Lý thị cũng đã đắc tội Tả Thừa tướng
này rồi, hiện giờ cũng không có chuyện gì lại đắc tội thêm chút nữa.
“Lại nói thư viện này cũng không có lợi, thần nữ cung cấp giấy và kỹ thuật
in ấn, Tấn Vương Điện hạ cung cấp nơi chốn, trong cung cũng không thiếu
sách chồng chất trong Tàng thư lâu, người trong cung có thể nhìn cũng
chỉ có Hoàng tử Công chúa mà thôi, bao nhiêu bản đơn lẻ tuyệt bản, trong đó cũng không thiếu khiến những học sinh này tâm tâm niệm niệm, hiện
giờ in ấn thành sách, cũng có thể để cho người ta đọc, không chừng vẫn
có thể làm ra không ít người mới đến cho Đại Khánh, như vậy, vẫn tốt hơn so với luôn đặt trong Tàng thư lâu bị mốc meo mối mọt ăn, chẳng lẽ
Vương Thừa tướng không ủng hộ?”
Vân Thù nhìn về phía Vương Hằng,
mới vừa rồi một vài lời của nàng cũng khéo, chặn Vương Hằng gần như
không lời nào để nói, sao ông có thể nói không đúng. Hơn nữa lời này của Vân Thù cũng đã xem như nói hết sức rõ ràng rồi, thư viện này không cần quốc khố ra bao nhiêu tiền bạc, chỉ cần cung cấp một nơi chốn mà thôi,
chuyện còn lại đều không cần lo lắng, Vương Hằng ông mà không đồng ý đó
chính là ông ích kỷ muốn nhìn các dân chúng đều mù chữ.
“Bệ hạ,
thần nữ cảm thấy chuyện thư viện này là một chuyện rất tốt lợi dân,
không chỉ có thể xây dựng nên ở trong Ung đô, cũng có thể dùng phương
thức như vậy tạo dựng lên ở trong thành trấn còn lại, dù sao điều này
cũng xem như là một chuyện tốt làm việc thiện, thần nữ việc nhân đức
không nhường ai, quyển sách in ấn trong thư viện này tất nhiên không lấy một đồng.” Vân Thù hành lễ với Nguyên Hi Đế nói, nàng đã coi chuyện này như việc từ thiện mà làm thành, điều này cũng xem như là một chuyện
tốt, đến lúc đó vẫn có thể lấy được một tiếng tốt trong đám học sinh kia cũng chưa chắc đâu.
Nguyên Hi Đế nghe được Vân Thù nói như vậy,
khóe miệng ông khẽ cong lên nói: “Thù nha đầu, mấy ngày trước ngươi còn
nói muốn tu sửa đường xi măng từ Ung đô đến Huệ thành cho trẫm xem một
chút, hiện giờ lại muốn tài trợ cho chuyện thư viện này, tiền bạc trên
tay ngươi còn dùng được không? Trẫm cũng không thể chuyện gì cũng để cho nha đầu ngươi đến làm đi, chuyện này truyền ra ngoài, giống như là
chuyện gì chứ…”
Vân Thù nghe Nguyên Hi Đế nói như vậy, nàng cười
nói: “Bệ hạ nghiêm trọng rồi, chuyện đường xi măng này cũng không phải
là chuyện gì quá mức nặng nề, chỗ tiêu tiền bạc cũng không coi là quá
nhiều, lại nói thần nữ quyên góp cũng chỉ xây dựng một nửa đường quan từ Ung đô đến Huệ thành, cũng tiện cho bệ hạ nhìn cái mới mẻ. Hơn nữa, mặc dù trên tay thần nữ thật sự không đủ tiền bạc, đây không phải còn có
phụ thân thần nữ sao, đến lúc đó phụ thân thần nữ nhất định sẽ bằng lòng nhìn chuyện tốt bậc này mà giúp đỡ thần nữ một chút, có phải không phụ
thân?”
Liễu Bác Ích thấy Vân Thù dời tầm
mắt đến đây, hơn nữa nghe được theo lời Nguyên Hi Đế và Vân Thù, trong
khi hai người này nói chuyện, một đáp một xướng ngược lại có mấy phần
giống như hát bè, trong lòng ông sáng tỏ nói: “Đây là tự nhiên.”
Những đại thần còn lại mặc dù không biết đường xi măng là chuyện gì, nhưng
thấy Nguyên Hi Đế để ý như vậy vả lại lộ ra nụ cười khó có được, cũng
nhao nhao bày tỏ bằng lòng muốn ra một chút ngân lượng đến chuẩn bị xây
dựng thư viện Hoàng gia này.
Nghe được những đại thần ngoài mặt
giống như trung thành này rối rít khảng khái giúp tiền, trên mặt Tạ Hoài Ẩn cũng mang nụ cười hả hê, hắn vốn còn chuẩn bị thư viện này một văn
cũng không kiếm được, nhưng hiện giờ bị phụ hoàng của mình còn có tiểu
nha đầu Vân Thù kia một đôi câu nói ra, vẫn còn có không ít doanh thu,
sao hắn có thể không cảm thấy vui mừng chứ, quả thật là gừng càng già
càng cay, Vân Thù này Trường Giang sóng sau đè sóng trước thật sự càng
không thể khinh thường, lập tức đã chuẩn bị đến chuyện tiền bạc.
Hắn đứng lên nói: “Đây thật sự đa tạ các vị đại nhân khảng khái giúp tiền,
lui về sau khi các bách tính có thể đọc văn viết chữ cũng nhất định sẽ
nhớ tới các vị đại nhân. Đợi đến sau khi thư viện xây dựng xong, bổn
Vương nhất định sẽ mời các vị đại nhân cùng đi xem một chút.”
Nguyên Hi Đế cũng gật gật đầu, “Mấy ngày nữa chuyện đường xi măng cũng bắt đầu chuẩn bị đi, Thù nha đầu ngươi cũng không nên khiến trẫm thất vọng mới
phải, chuyện này nếu làm không tốt, trẫm sẽ phạt ngươi. Nhưng nếu chuyện đường xi măng này có thể làm thành, vậy Đại Khánh chúng ta cùng tạo
dựng lên nơi tốt!”
Vân Thù tự nhiên đồng ý, trong ánh mắt kia tràn đầy ý khẳng định.
Vương Hằng nhìn Nguyên Hi Đế và Vân Thù một đáp một hát bè này, ông âm thầm
cắn răng, vào trước kia chuyện quan trọng bậc này không đưa lên triều
đình thương thảo với các đại thần, ít nhất cũng lộ ra một chút tiếng gió với mấy trọng thần bọn họ, nhưng bây giờ nhìn dáng vẻ Nguyên Hi Đế vốn
đã sớm quyết định xong rồi, hiện giờ nói chuyện này ra cho bọn họ nghe
đấy.
Liễu Vân Thù này đúng là có thủ đoạn đó!
Trong lòng
còn có mấy phần không cam lòng còn có Lưu Quý phi, bà nhìn Vân Thù, chỉ
hận nha đầu này không phải dưới trướng của mình, phải biết chuyện thư
viện này thật sự giống như bọn họ nói trước đó, một khi tạo dựng lên sẽ
có không ít uy vọng ở trong dân chúng, mà một chút uy vọng đều có thể ở
trên người chuẩn bị chuyện này, chuyện này không đâu liền quá tiện nghi
cho tiểu tử Tạ Hoài Ẩn kia, chuyện này khiến cho bà làm sao có thể cam
nguyện.
Về phần đường xi măng này, tuy Lưu Quý phi không biết rốt cuộc đây là chuyện như thế nào, nhưng trực giác chính là cảm thấy, nếu
chuyện này có thể được, tuyệt đối không thể để Tạ Hoài Ẩn dẫm vào một
cước, chuyện này cần phải nghĩ cách để cho nhi tử của mình gia nhập vào
mới được!