Lưu Quý phi nhìn nhi
tử Tạ Hoài An ngồi trước mặt mình, trong lòng của nàng dù ít dù nhiều
cũng có mấy phần không biết nên chỉnh nhi tử này như thế nào mới tốt!
“Hiện giờ thất Hoàng tỷ con giám quốc, tuy nói không hề hợp thể chế, nhưng
phụ hoàng con cũng không phải người hồ đồ gì, giám quốc này chẳng qua
cũng chỉ tùy cơ ứng biến, nhất định sẽ không để cho Hoàng tỷ của con kế
thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Đừng nói Đại Khánh chúng ta không có chuyện như vậy, cho dù ở trong tiền triều cũng không có đạo lý để Công
chúa kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước. Cuối cùng vẫn phải từ trong
các Hoàng tử các con chọn lựa ra một người làm Thái tử.” Lưu Quý phi
nhìn Tạ Hoài An, hết sức ý vị sâu xa nói, “Mẫu phi biết con xưa nay
không hăng hái gì với chuyện triều chính, nhưng con cũng nên tính toán
vì sau này một chút, lui về sau nếu người thượng vị có thể dung thứ cho
con làm một Vương gia nhàn tản coi như là chuyện tốt, nhưng nếu như
không cho phép con làm một Vương gia nhàn tản, con lại suy nghĩ một chút xem ban đầu phụ hoàng con đi lên vị trí Đế Vương như thế nào, mấy huynh đệ kia của người cũng không phải đèn đã cạn dầu!”
Tạ Hoài An có
mấy phần không thèm để ý đến mấy lời này của Lưu Quý phi, hắn nói: “Mẫu
phi xem người nói này, trước nếu không phải những Hoàng thúc này thật sự quá mức quá đáng, sao phụ hoàng có thể tước bỏ địa vị và sau đó xảy ra
những chuyện kia, con an phận như thế sao lại rước lấy tai họa gì.”
Tạ Hoài An không để ý đến ngôi vị Hoàng đế, hắn cũng hiểu trong suy nghĩ
của phụ hoàng hắn cách vị trí Thái tử này cực kỳ xa, hơn nữa trên tay
hắn cũng không có thực quyền gì, thêm nữa tâm tư của hắn cũng không đặt
vào trên đó, cũng chính là mẫu phi của mình cả ngày đều nghĩ tới những
chuyện kia.
Lưu Quý phi nghe xong những lời này, trong lòng chỉ
có cảm giác đứa con trai này được gọi là chỉ tiếc rèn sắt không thành
thép, nàng muốn nghĩ tới cách thức nào để đẩy hắn lên cao, nhưng hắn lại không muốn, chính là một chút điểm theo đuổi vị trí cao này cũng không
có, điều này khiến cho nàng cảm thấy trái tim băng giá hơn bất cứ điều
gì.
“Hồ đồ!” Lưu Quý phi nói, “Ánh mắt của con sao lại thiển cận
như vậy, cho dù con an phận thì như thế nào, người khác muốn nhằm vào
con, tùy tiện tìm một cái cớ phủ đầu, cho dù con mặc kệ thì có thể như
thế nào! Con cho dù không suy tính vì mình cũng nên suy nghĩ vì mẫu phi
một chút, cũng suy nghĩ vì chỗ ông ngoại con một chút, bọn họ đều trông
cậy vào trên người con.”
Đối với Lưu Quý phi nói như vậy, Tạ Hoài An cũng thật sự tìm không ra được lời gì để nói, ông ngoại thật sự có kỳ vọng với hắn.
Lưu Quý phi đè ép tức giận mới vừa rồi của mình xuống, nàng nhìn Tạ Hoài An nói: “Mẫu phi biết con xưa nay đều có tính tình an phận, mặc dù thất
Hoàng tỷ kia của con không tính là quá mức nâng đỡ con, nhưng dù sao
cũng không hề chán ghét con như thế nào. Tính tình của con chính là quá
mức yên tĩnh, vào thời điểm bình thường nên thường xuyên tiếp xúc nhiều
hơn với Hoàng tỷ của con, cũng không thể tiện nghi một vài chuyện tốt
cho người khác!”
Nói đến đây, trong lòng Lưu Quý phi càng thêm
không cam nguyện, nghĩ tới tiểu nhi tử này của nàng cũng thuận theo, vả
lại làm việc vẫn coi như cẩn thận, nhưng cố tình tính cách có mấy phần
ngây ngốc, cho nên lúc này mới rơi xuống sau người một đoạn.
“Mẫu phi nói vậy là có ý gì?” Tạ Hoài An nhìn dáng vẻ tức giận bất bình của
Lưu Quý phi, hắn cũng có mấy phần hoang mang, nhưng nhanh chóng đã phản
ứng lại, hiện giờ trong Ung đô cũng chỉ có hai chuyện lớn, một là chuyện thư viện Hoàng gia, mà chuyện khác cũng chính là chuyện xây dựng đường
xi măng, hai chuyện này ít nhiều gì đều là chuyện mà thất Hoàng tỷ của
hắn muốn làm, “Mẫu phi nói tới chuyện thư viện và đường xi măng sao?”
Còn không phải là hai chuyện như vậy sao!
Tuy Lưu Quý phi không trả lời khẳng định, nhưng trong vẻ mặt cũng có thể coi như đã nói rõ chuyện này.
Tạ Hoài An tất nhiên biết rõ thái độ của mẫu phi mình, hắn như thế nào
cũng không nghĩ đến mẫu phi mình lại nghĩ tới hai chuyện này.
Hắn nói: “Mẫu phi, tuy nói hiện giờ vẫn do Hoàng tỷ giám quốc, nhưng hai
chuyện này cũng do phụ hoàng cầm chủ ý, không phải do nhi thần lấy lòng
Hoàng tỷ thì có thể ôm hai chuyện này lên người.”
Tạ Hoài An nói một phen này, trong chân mày cũng có vài phần
bất đắc dĩ, mẫu phi mình thật đúng là nghĩ đến cái gì chính là cái đó,
nhưng sự tình này cũng không phải hắn có thể đủ nhúng tay, hơn nữa hiện
giờ thể cốt phụ hoàng vẫn coi như không tệ, khi tự thân chấp chính chỉ
sợ cũng mấy ngày rồi.
“Đừng cho rằng ta một chút cũng không hiểu
chuyện, cho dù chuyện đường xi măng này thật sự là chủ ý của phụ hoàng
con cầm nắn, người khác không nhúng tay vào được, nhưng chuyện thư viện
này thì sao, vì sao Tạ Hoài Ẩn chính là nhúng được một tay vào đi?” Lưu
Quý phi tỏ vẻ bất mãn nói, “Hoàng nhi, có chút chuyện chính là giả bộ
dáng vẻ để cho người khác xem mà thôi, nếu như con không lớn tâm nhãn
một chút, như vậy người khác sẽ lướt qua con đi! Lấy chuyện thư viện này nói đi, Tạ Hoài Ẩn hắn có tài đức gì, sao chuyện này lại rơi xuống trên đầu hắn!”
Lưu Quý phi nói đến chuyện này đúng là bất mãn lại cảm thấy hết sức tiếc nuối, “Hoàng nhi à, con cũng biết chủ quản xây dựng
chuyện thư viện này đại diện cho cái gì? Đây không chỉ đại biểu cho
những đám học tử kia có thể nhìn nhiều thêm vài cuốn sách, mà chính là
đang lôi kéo lòng học tử thiên hạ!”
Trong những học tử này, còn
có thể sẽ trở thành người trong triều đình vào ngày khác, hiện giờ thư
viện giao cho Tạ Hoài Ẩn làm, đợi đến khi thư viện thật sự hoàn thành,
những đám học tử nhất định sẽ cảm động và nhớ nhung bệ hạ, tiếp theo
chính là Tạ Hoài Ẩn, trong lúc vô hình chính là lôi kéo được lòng một
nhóm người cũng có chút danh tiếng tốt trong dân chúng, đây không thể
nghi ngờ chính là một bước dài hướng tới vị trí Thái tử kia. Chuyện này
làm sao không khiến cho nàng cảm thấy gấp gáp chứ, Tạ Hoài Ẩn tiểu tử
kia, sinh ra cũng có phần không chịu nổi, chẳng qua chỉ là một cung nữ
ngẫu nhiên được bệ hạ triệu hạnh một lần mà có, nhưng lại bạc mệnh, sau
khi sinh hạ tiểu tử này được mấy năm đã mất, trong nhà cũng không có gì
dựa vào, hiện giờ trưởng thành lại dựa vào thất Công chúa, lúc này mới
lẫn lộn đến vị trí Hộ bộ, làm việc cũng không nghiêm chỉnh, nhưng mà chỉ là một thứ đầu cơ trục lợi mà thôi, sao có thể vượt qua được con trai
của nàng, nếu để cho thứ người đó leo lên ghế cuối cùng, như thế Lưu Quý phi có thể cảm thấy rất không thể chấp nhận.
“Chuyện này rốt cuộc cũng không phải chuyện con có thể làm chủ.” Tạ Hoài An
cũng không ngu xuẩn, dĩ nhiên có thể hiểu được trong này đại biểu cho
điều gì, nhưng chuyện này hắn không thể gia nhập, hắn cũng không có tư
cách gì, “Hơn nữa, chuyện in ấn sách này vẫn do hắn tiến cử cho phụ
hoàng.”
Lưu Quý phi xì mũi coi thường, “Tiểu tử kia cậy vào mình ở bên cạnh thất Công chúa nên mới được lợi như vậy, nhưng nói tích cực,
những chuyện này đều không có liên quan gì đến hai người bọn họ, chủ yếu vẫn là nữ nhi Liễu gia.”
Lưu Quý phi đều nhìn thấy rõ ràng,
chuyện in ấn sách này nói tới trước mặt mọi người, đường xi măng này gần như cũng vậy, trước đó nàng cũng nghe nói bệ hạ để nha đầu kia vào
Hoàng cung, cho nên hơn phân nửa cũng không kém.
Nàng cũng không
bằng lòng tiện nghi chuyện này cho Tạ Hoài Ẩn, cho nên mới có hành động
thử dò xét Vân Thù vào cung yến lúc trước, nhưng như thế nào cũng không
nghĩ đến Vân Thù lại một chút cơ hội hợp tác cũng không cho nàng, dĩ
nhiên Lưu Quý phi không cho rằng Vân Thù muốn hợp tác với Tạ Hoài Ẩn, dù sao tiểu tử kia cũng không có chỗ tốt gì.
Tạ Hoài An cũng biết
rõ mấy chuyện này của Liễu gia và Vân gia, những chuyện bỏ không xong để ý còn loạn trong này hoàn toàn giống như nội dung kịch, thế nhưng mọt
chút chuyện này vẫn có mấy phần xa xôi đối với hắn, hắn cũng không biết
hiện giờ mẫu phi mình nhắc tới chuyện này là có dụng ý gì.
“Chuyện thư viện này, mẫu thân dàn xếp giúp con, xem ý tứ của phụ hoàng con nếu có thể cho con đi vào dĩ nhiên sẽ phải đưa con đi vào, cũng không thể
chỗ tốt này cũng để cho một mình Tạ Hoài Ẩn được đi, về phần chuyện
đường xi măng này, cũng giống như vậy. Chuyện này đừng thấy cực khổ một
chút, nhưng nếu thật sự làm thành chuyện này, trong lòng các bách tính
ít nhiều gì cũng sẽ nhớ đến, đây cũng tốt cho thanh danh của con, lui về sau tiền đồ cũng tốt, đều rất tốt, con cũng phải học mưu tính vì lui về phía sau của mình đi, nếu không thật sự sẽ bị người thường vượt qua
trước!” Lưu Quý phi tỉ mỉ dặn dò, “Hoàng tỷ con thường đi đâu thì con đi đó, về phần thiên kim Liễu gia kia, nương nghe nói gần đây mở ra một
chỗ có thể cung cấp cho những học tử và nữ tử đọc sách ăn điểm tâm, con
cũng thường xuyên chạy tới, đánh quan hệ tốt với nha đầu kia, lui về sau cũng có chỗ tốt cho con.”