Những người này thấy thực lực của Ninh Thư rất mạnh nên muốn mời cô vào
đội, kỳ thực trong lòng bọn họ vẫn không tin đồ bỏ đi này lợi hại như
vậy.
Ninh Thư căn bản cũng không muốn đi cùng bọn họ, tuy nói là
cùng chung môn phái nhưng mấy người này thực chất không chịu thừa nhận
cô, còn có ánh mắt sáng quắc của mấy người thậm chí không kiềm chế được
cứ quét qua quét lại trên người cô.
Lưu Tần Dương cho rằng trên
người Ngụy Lương Nguyệt nhất định là có bảo vật gì đó. Phải biết rằng
cha Ngụy Lương Nguyệt chính là trưởng lão của Thiên Đạo tông, lắm tiền
nhiều của lại dám để đồ bỏ đi này vào bí cảnh nhất định là có nội tình
gì đây.
Lưu Tần Dương ánh mắt lấp lánh, chân thành nói với Ninh
Thư: "Ngụy sư đệ, một mình ngươi đi tìm linh thảo với linh quả cũng
không được nhiều, chi bằng mọi người cùng nhau tìm, thu hoạch cũng nhiều hơn, đến lúc đó chúng ta chia nhau thành quả."
Ninh Thư nhàn nhạt hỏi: "Nếu lỡ chiến lợi phẩm chia không đều thì sao?"
Lưu Tần Dương nhất thời cứng họng, thật không biết nên trả lời thế nào. Giả dụ tìm thấy một trái linh quả, làm sao để chia cho mấy người, chẳng lẽ
lấy dao cắt ra, mỗi người một miếng? Thật mắc cười quá đi, hơn nữa làm
như vậy còn tổn thương tới linh quả.
Ninh Thư nhảy lên lưng Thiểm Phong điêu định bỏ lại mấy người này mà rời đi.
Mấy người đó nhất thời cuống quýt. Bất luận thế nào, Ngụy Lương Nguyệt cũng dễ dàng đối phó được với Tích Bối Thiết lang, hơn nữa còn làm cho đám
lang sói hung dữ sợ chạy mất mật, nhỡ hắn vừa đi khỏi, bầy sói lại đuổi
tới, bọn hắn có đối phó được cũng phải hao tổn không ít sức lực.
"Ngụy sư đệ, xin ngươi đừng đi." Một nữ đệ tử hai mắt ướt át như chực khóc
nói với Ninh Thư: "Ngươi đi rồi Tích Bối Thiết lang lại kéo tới, chúng
ta biết phải làm sao?"
Ninh Thư hết sức thản nhiên nói: "Dù sao linh quả cũng không phải do ta ăn, Tích Bối Thiết lang cũng sẽ không tới tìm ta."
Mọi người:...
"Ngụy sư đệ, ở chỗ ta có một loại linh quả có khả năng hiểu được quy luật
trời đất, vô cùng quý giá, ta tặng cho ngươi." Lưu Tần Dương lấy từ
trong túi đựng đồ ra một cái hộp ngọc mà mặt rất khó chịu.
Ninh
Thư nhìn bộ dạng của Lưu Tần Dương, cảm thấy trong hộp nhất định là thứ
gì quý giá, bằng không Lưu Tần Dương cũng sẽ không bày ra biểu cảm đau
đớn như bị người ta cắt thịt như vậy. Ninh Thư nhảy xuống khỏi Thiểm
Phong điêu định cầm lấy chiếc hộp, thế nhưng chiếc hộp lại bị Lưu Tần
Dương nắm rất chặt, không chịu buông ra.
Ninh Thư ra sức giằng lấy chiếc hộp, da mặt Lưu Tần Dương run run: "Ngụy sư đệ hy vọng ngươi thích vật này."
Mở hộp ra, Ninh Thư liền thấy trái cây trắng như tuyết xung quanh được bao bọc bởi vầng hào quang bảy sắc cầu vồng khiến người ta nhìn lâu thì
choáng váng. Ninh Thư đóng nắp hộp lại, cho vào trong túi đựng đồ, cười
đáp: "Ta rất thích nó."
Vật này hẳn là có ích cho cha Ngụy đây, có thể hiểu được quy luật trời đất nhất định là bảo vật.
Lưu Tần Dương thấy Ninh Thư đem bảo vật cất đi, da mặt lập tức co giật,
thật lâu mới nói với Ninh Thư: "Ngụy sư đệ chúng ta cùng đi thôi."
"Tất nhiên rồi, chúng ta đều là đệ tử Thiên Đạo tông dĩ nhiên phải giúp đỡ
lẫn nhau." Ninh Thư hiểu rõ Lưu Tần Dương lấy vật này ra là muốn biến cô thành tay chân để đối phó với bầy sói.
Nghe thấy Ninh Thư đồng ý ở lại, mấy người đều thở phào nhẹ nhõm. Bất kể bọn họ có thừa nhận hay
không, Ngụy Lương Nguyệt của hiện tại đã mạnh hơn họ.
Bởi vì xung quanh có quá nhiều xác Tích Bối Thiết lang nên mọi người tìm một chỗ
khác định nghỉ ngơi một chút. Mấy người liên tục bị Tích Bối Thiết lang
truy sát, đều không được nghỉ ngơi tử tế nên hiện giờ ai nấy cũng nhếch
nhác. Ninh Thư so với bọn họ khá hơn rất nhiều.
Có người ra ngoài bắt thỏ răng sắt định nướng lên ăn, bổ sung ít thể lực. Ninh Thư ở cạnh Thiểm Phong điêu ngồi dưới đất tu luyện.
Lưu Tần Dương ngồi
xuống bên Ninh Thư, sờ sờ mũi muốn nói chuyện lại bị Thiểm Phong điêu
ném cho một ánh mắt sắc như dao cảnh cáo.
Lưu Tần Dương có chút
ngờ ngợ nhìn Thiểm Phong điêu, cảm giác con linh sủng này mạnh hơn rất
nhiều so với ngày trước, đoán chừng là Ngụy Lương Nguyệt đã cho Thiểm
Phong điêu ăn linh quả nào đó khiến nó mạnh mẽ hơn.
Quả nhiên là
nhà giàu mới nổi, lại có thể đem thứ tốt như vậy cho một con linh sủng
ăn. Có một người cha hùng mạnh chống lưng chính thì tùy hứng, thích làm
gì thì làm.
Không ít đệ tử Thiên Đạo tông cũng cực kỳ đố kị với Ngụy Lương Nguyệt. Người
bình thường phải trải qua bao gian khổ để thu thập tài nguyên tu luyện,
còn Ngụy Lương Nguyệt có một người cha già chống lưng liền có sẵn tài
nguyên, thậm chí có tài nguyên còn không chịu chăm chỉ tu luyện, quả là
khiến cho người khác nóng mắt nóng mũi, chỉ hận không thể đổi vị trí với hắn.
"Có chuyện gì?" Ninh Thư mở mắt thấy Lưu Tần Dương đang
dùng ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn chằm chằm linh sủng của mình. Hắn còn có ý gì với linh sủng của cô sao?
Lưu Tần Dương mặt núng nính
thịt cười rộ lên rất vô hại nói: "Chính là muốn hỏi ngươi vài thứ về tu
luyện, ta thấy ngươi tu luyện không cao, sao lại lợi hại như vậy?"
Ninh Thư: "Khí lực của ta lớn."
Lưu Tần Dương:...
Đây có thể coi là câu trả lời sao!
"Ngụy sư đệ ăn một chút đi." Một nữ đệ tử đưa con thỏ đã nướng xong đến trước mặt Ninh Thư, cô liền xua tay: "Ta ăn rồi, các người ăn đi."
Thiểm Phong điêu nhìn con thỏ nướng trong tay nữ đệ tử không chớp mắt. Ninh
Thư thấy vậy liền nhận lấy con thỏ từ tay nữ đệ tử, không quên cảm ơn:
"Đa tạ sư tỷ."
Ninh Thư ném cho con thỏ cho Thiểm Phong điêu, nó xơi một cách ngon lành.
Nữ đệ tử cười với Ninh Thư, nói: "Sư đệ, linh sủng của ngươi thật thú vị."
Ninh Thư: "Hề hề. Linh sủng của ngươi cũng rất thú vị."
"Ta còn chưa có linh sủng, linh sủng tốt có thể gặp không thể cầu." Nữ đệ
tử ngồi bên cạnh Ninh Thư, gió thổi làm tóc tấp tới bay vào mặt Ninh Thư khiến cô thấy hơi nhột nên dịch ra xa một chút.
Nữ đệ tử lại
không để ý động tác Ninh Thư, nói với cô: "Thực ra ngươi cố ý làm như
vậy, ngụy trang biến mình thành một kẻ vô dụng. Sau khi hủy bỏ hôn ước
với Sư Tuệ Đế, ngươi mới bắt đầu bộc lộ tài năng."
Ninh Thư vẻ mặt lãnh đạm, cảm thấy nữ đệ tử này thực sự nghĩ quá nhiều rồi.
Cô chính là cái thứ bỏ đi, cần gì phải ngụy trang nữa.
"Nếu như Sư Tuệ Đế biết được người đã từng là vị hôn phu của nàng ưu tú như
bây giờ, nàng ấy chắc chắn sẽ rất hối hận." Nữ đệ tử rơi vào ảo tưởng
của chính mình.
Ninh Thư:...
Cứ cho là bây giờ cô rất lợi
hại đi thì sao nào, không đẹp trai bằng nam chính thì cũng phí hoài mà
thôi, tướng mạo rất quan trọng.
"Ngụy sư đệ, vào bí cảnh có thu
hoạch được gì không?" Nữ đệ tử hỏi Ninh Thư. "Nếu ngươi tìm được thứ tốt mà ở chỗ ta lại có thứ mà ngươi thích thì chúng ta có thể trao đổi với
nhau."
Ninh Thư liếc nhìn nữ đệ tử hỏi: "Cô tìm được rồi thứ gì tốt, lấy ra đây, xem có thứ ta cần không, ta sẽ cân nhắc đổi với cô."
Nữ đệ tử cười cứng ngắc: "Ta sao có thể tìm được thứ tốt chứ, chẳng qua
chỉ là mấy linh thảo cấp thấp, linh quả còn không tìm được. Đến tận bây
giờ ta vẫn chưa tìm được trái linh quả nào."
Ninh Thư chỉ ồ một tiếng, không nói gì thêm.
Nữ đệ tử nói với Ninh Thư thêm đôi câu liền ngượng ngùng đi mất, vẻ mặt có chút xấu hổ.
Không phải ban nãy nàng ta nhìn thấy Lưu Tần Dương vừa mới đưa cho cô một
trái linh quả sao? Mới đó mà đã nhớ linh quả rồi à. Nhìn nàng ta như thể oan ức lắm vậy?