Lưu Tần Dương muốn cưỡi Thiểm Phong điêu của Ninh Thư bay đi, hai người
đệ tử kia của Thiên Đạo tông đều bị Tích Bối Thiết lang cắn chết rồi.
"Ngụy sư đệ, chúng ta cùng chạy thôi, bầy lang sói sắp đuổi đến nơi rồi."Lưu Tần Dương gấp gáp nói với Ninh Thư.
Ba tên đệ tử còn lại vây lấy Ninh Thư và Thiểm Phong điêu. Ninh Thư sắc
mặt liền trầm xuống, lạnh lùng nói: "Thế nào, muốn cướp Thiểm Phong điêu của ông đây sao?"
Lưu Tần Dương cười khan một tiếng: "Ngụy sư
đệ đừng hiểu lầm. Đây chẳng phải là do mọi người đều gặp nguy hiểm sao,
muốn mượn linh sủng của ngươi một chút, chúng ta cùng đi."
Trong
lòng Lưu Tần Dương, Ngụy Lương Nguyệt chính là đồ bỏ đi không hơn không
kém, không giúp được gì cho môn phái, chi bằng giúp bọn họ thoát chết,
đây cũng tính là cống hiến nhỏ bé cho môn phái rồi.
Đúng là bị
bắt nạt quá mức chịu đựng, Ninh Thư nắm chặt tay thành quyền, lạnh lẽo
nói: "Đừng quên Thiểm Phong điêu chính là sủng vật của ông đây, ông đây
chớp mắt cũng có thể khiến nó chết tươi, muốn cướp đồ của ông, ông diệt
sạch các người."
Lưu Tần Dương bị ngữ khí không chút khách khí
của Ninh Thư làm cho tức giận đến xanh mặt, một nữ đệ tử trong đám người lên tiếng: "Ngụy Lương Nguyệt, ngươi suy cho cùng có một chút ý thức
môn phái không vậy, chúng ta đều là đệ tử Thiên Đạo tông, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, mượn Thiểm Phong điêu của ngươi một chút thì có làm sao?"
Nữ đệ tử vừa dứt lời, một tràng tru tréo gầm vang, tiếp đó rất nhiều sói nhào tới vây quanh mấy người bọn họ.
Xương sống của những con Tích Bối Thiết lang này nhô rất cao nhìn vô cùng dị
hợm, khi chúng há miệng, nước dãi hôi thối chảy xuống, chảy tới đâu mặt
đất bị ăn mòn tới đó.
Tích Bối Thiết lang chậm rãi đến gần, siết vòng vây ngày càng nhỏ lại. Chúng nhìn đệ tử Thiên Đạo tông bằng ánh
mắt cuồn cuộn thù hận, từng bước tiến lại gần trong khi nước dãi vẫn
chảy ròng ròng bốc mùi hôi thối khiến người khác muốn tắc thở.
Hai nữ đệ tử mặt đã cắt không còn một giọt máu, một trong hai người lảo đảo một cái thiếu chút nữa ngã nhào trên mặt đất, có cô còn suýt thì bật
khóc, oán trách Ninh Thư: "Nếu như ngươi cho chúng ta mượn Thiểm Phong
điêu, hiện giờ cũng không ra nông nỗi này. Ta chưa muốn chết."
Ninh Thư trừng mắt một cái, khoan hãy nói tới chuyện Thiểm Phong điêu có khả năng chở nhiều người như vậy không, mấy người này có vẻ không có ý định rời đi cùng với cô, thậm chí rất có thể bọn chúng còn muốn giết quách
cô đi.
Thế mà còn nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy được, còn đổ hết tội cho cô?
Sói thù rất dai, hung ác, xảo quyệt, nhất định là mấy tên đệ tử này đã đắc
tội với bầy sói, nếu không thì cũng cướp mất thứ mà chúng coi trọng,
bằng không cả bầy cũng sẽ không kiên trì đuổi giết bọn hắn như vậy.
"Các ngươi đã lấy thứ gì của chúng?" Ninh Thư hỏi Lưu Tần Dương.
Lưu Tần Dương nói: "Là một loại linh quả, đã bị bọn ta ăn mất rồi."
"Đáng đời các ngươi bị chúng truy đuổi." Ninh Thư nhún vai thản nhiên nói.
Lưu Tần Dương trừng mắt nhìn Ninh Thư rồi rút linh khí của mình ra tiên
phong chiến đấu với Tích Bối Thiết lang, những người khác cũng lấy lại
tinh thần để tìm một điểm đột phá, chuẩn bị lao ra khỏi vòng vây của bầy sói.
Không một ai để tâm đến Ninh Thư, quả nhiên bọn hắn một khi đã thoát khỏi vòng vây cũng sẽ mặc kệ cô.
Mấy người vừa rồi trước mặt cô còn luôn miệng tinh thần tông môn là phải
thế này thế nọ, nhìn mà xem bây giờ lại chẳng có chút tinh thần đoàn kết tông môn gì cả. Người tu luyện vô cùng ích kỷ, để theo đuổi đại đạo tối cao, tu thành chính quả cũng như đạt được mục đích của mình, họ đều vô
cùng lạnh lùng và ích kỉ.
Đám người này mà thành tiên thì sẽ thế nào đây!
Ninh Thư ra lệnh cho Thiểm Phong điêu chiến đấu. Thiểm Phong điêu bay lên
không trung sau đó bất ngờ mạnh mẽ lao xuống mổ lên lưng Tích Bối Thiết
lang bằng cái mỏ sắc nhọn khủng bố của mình, ngay lập tức xương sống như sắt đá của Tích Bối Thiết lang bị chặt gãy hết sức thảm thương.
Ninh Thư hít một hơi thật sâu, tay siết thành quyền, tung một quyền vào con
Tích Bối Thiết lang đang bổ nhào về phía cô. Quyền mạnh mẽ giáng xuống
đầu con sói khiến đầu nó trong nháy mắt vỡ tung, máu bắn ra tung tóe,
ngay cả cơ thể cũng nát như thịt vụn.
Trong lòng Ninh Thư đầy
kích động, cô nhận ra khí lực của mình thực sự rất mạnh, hơn nữa là phát triển theo chiều hướng mạnh lên về lực, không cần tới chiêu thức phức
tạp, chỉ cần dùng tay không cũng có thể đánh trọng thương những linh thú hoặc những người có năng lực phòng ngự không quá mạnh.
Ninh Thư muốn thử nghiệm khí lực của mình một lần nữa, lại nắm một quyền giáng
lên lưng một con Tích Bối Thiết lang khác. Ngay tức khắc Tích Bối Thiết
lang xụi lơ trên mặt đất, cơ thể mềm nhũn, xương cốt đều bị đánh cho nát tươm.
Ninh Thư nắm chặt quả đấm thật muốn gầm lên một tiếng, cảm giác người tràn trề sức mạnh thật là tuyệt vời. Từ bây giờ không còn
phải lo sợ bị Diệp Vũ truy sát nữa, chưa biết chừng còn có thể đảo ngược được tình thế cũng nên.
Lưu Tần Dương chứng kiến toàn bộ hành
động của Ninh Thư, kinh ngạc muốn rớt cả quai hàm, đây là đồ bỏ đi chỉ
biết trêu đùa phụ nữ và dựa hơi cha hắn sao? Một quyền đánh chết tươi
một con sói, Lưu Tần Dương cứ nghĩ mình đang nằm mơ.
Lưu Tần
Dương hắn giết một con sói mặc dù rất dễ dàng nhưng nhiều sói như vậy,
bọn hắn có phần khó nhằn, lại nhìn sang cái đồ bỏ đi kia hạ một con sói
còn dễ hơn trở bàn tay...
Tích Bối Thiết lang sở dĩ gọi là Thiết
lang vì năng lực phòng ngự của chúng rất mạnh mẽ. Năng lực phòng ngự của những linh thú trong bí cảnh này đều rất mạnh, ngay một con thỏ răng
sắt năng lực phòng ngự cũng rất khá, vậy mà hiện giờ Thiết lang lại bị
đấm một cái chết tươi.
Đơn giản mà thô bạo như vậy khiến tam quan của Lưu Tần Dương cũng hơi dao động, nếu người này mà là đồ bỏ đi, thì
bọn hắn là cái gì?
Mấy đệ tử khác cũng đã nhận ra hành động của Ninh Thư, hết thảy đều cả kinh, hắn sao có thể giết sói một cách dễ dàng như vậy.
Bọn hắn không nói mà hiểu, lập tức tập trung bên cạnh Ninh Thư cùng cô chống lại bầy sói.
Ninh Thư cùng với Thiểm Phong điêu sau một hồi chém giết, mặt đất đã phủ đầy thi thể Tích Bối Thiết lang. Những con khác cúi đầu gầm gừ với Ninh
Thư, không ngừng lùi về sau, cuối cùng cụp đuôi chạy mất.
Nhìn Tích Bối Thiết lang bỏ chạy, mọi người thở phào nhẹ nhõm, xoay đầu lại nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt đầy phức tạp.
Ninh Thư tiện tay nhổ một nắm cỏ xanh, lau chùi vết máu hôi tanh trên tay
mình. Một nữ đệ tử đưa khăn tay cho Ninh Thư nói: "Sư đệ, cầm lấy khăn
tay này mà lau."
Ninh Thư cũng không khách khí, cầm lấy khăn chà
tay thật sạch. Cô lại ngắm nghía bàn tay của mình, nhìn không hề to lớn, thô ráp hay có lực, bàn tay được nguyên chủ giữ gìn trắng trẻo, mềm mại mà lại có khí lực mạnh mẽ đến vậy.
Có lẽ kình khí của bàn long
trong người đã cải tạo cơ thể, cộng thêm ảnh hưởng của kình khí làm cho
cơ thể của cô tràn đầy sức mạnh như muốn nổ tung.
Những người
khác nhìn chằm chằm tay của Ninh Thư, khó có thể tưởng tượng bàn tay
chẳng khác tay nữ nhân là mấy lại có uy lực lớn như vậy, bỗng nhiên cảm
thấy đôi tay này mang một vẻ đẹp tràn đầy sức mạnh thật hấp dẫn.
Lưu Tần Dương cười sang sảng với Ninh Thư: "Ngụy sư đệ, không ngờ rằng khí
lực của ngươi lại mạnh như vậy, trước kia đúng là không nhận ra."
Ninh Thư không thèm đếm xỉa tới Lưu Tần Dương, Lưu Tần Dương hơi gượng gạo,
lập tức nói: "Tiếp theo Ngụy sư đệ muốn đi đâu, chi bằng chúng ta cùng
đi."
"Đúng vậy, chúng ta đều là đệ tử Thiên Đạo tông, đi cùng
cũng có thể giúp đỡ nhau." Mấy đệ tử khác cũng hết sức chân thành mời
mọc Ninh Thư.
Đây chính là sức mạnh, chỉ có kẻ mạnh mới đáng để người ta tôn trọng.