Trong tay Ninh Thư đúng là không thiếu đồ tốt nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể lấy nó từ trong túi của cô.
Nhìn cô thực sự giống trọc phú nhiều tiền mà ngu ngốc lắm sao?
Mấy đệ tử đều rất mệt mỏi, tựa vào cây mà ngủ, không thì cũng tu luyện để bổ sung thể lực.
Ninh Thư biết tuy rằng hiện giờ sức lực của cô khá mạnh nhưng suy cho cùng
đều là do khí lực của bàn long trong cơ thể. Luồng khí có khả năng cải
tạo tư chất của con người, nói một cách khoa học chính là ưu hóa gen,
thế nhưng tu luyện lại như chèo thuyền ngược dòng, hơn nữa còn có sự tồn tại của một nam chính vô cùng lợi hại, nếu không tu luyện không sớm thì muộn cũng sẽ bị hắn giết chết.
Bây giờ Ninh Thư đã hiểu ra, cho
dù Ngụy Lương Nguyệt và Sư Tuệ Đế đã hủy bỏ hôn ước nhưng chuyện này vẫn khiến thanh danh của Sư Tuệ Đế bị xúc phạm. Mang cái tiếng bị hủy hôn
thật không dễ nghe chút nào nhưng nếu người đã từng là vị hôn phu của
nàng ta chết đi thì mọi chuyện sẽ khác. Sự tồn tại của Ngụy Lương Nguyệt sẽ dần dần trôi vào quên lãng, có ai mãi nhớ về một người đã chết cơ
chứ.
Sư Tuệ Đế muốn ở bên Diệp Vũ, nhìn từ góc độ nào đó thì nàng ta vẫn là gái đã một đời chồng. Dù là ở thế giới coi trọng thực lực
này, những định kiến ràng buộc và ác ý đối với nữ nhân vẫn y như vậy.
Cho nên bằng mọi giá, nàng ta cũng phải xứng đôi với Diệp Vũ.
Ninh Thư ôm mặt, có một ngày cô lại tranh giành nữ nhân với nam nhân, cảm giác mới đặc biệt làm sao.
Lưu Tần Dương lại tiến đến bên cạnh Ninh Thư hỏi: "Ngụy sư đệ, tiếp theo chúng ta đi đâu?"
"Ta cứ chờ trực tiếp ra khỏi bí cảnh." Ninh Thư nói với Lưu Tần Dương: "Các ngươi định đi đâu?"
Lưu Tần Dương nhìn xung quanh một chút, dáng vẻ hết sức thần bí nói với
Ninh Thư: "Ngươi chắc cũng biết bí cảnh này thực ra là tiên phủ của một
người tu luyện cao cường để lại."
"Ta biết." Ninh Thư gật đầu.
Lưu Tần Dương lại nói tiếp: "Vậy ngươi phải biết tiên phủ này thực chất là
muốn nhận chủ, nếu có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ thì những bảo
vật bên trong còn không phải tuỳ ý đào sao!"
Ninh Thư từ chỗ 2333 được biết đây vốn phải là một thế giới tạo ra sinh mạng nhưng sau này
lại phải chịu kiếp nô dịch cho con người.
Ninh Thư tỏ vẻ hơi chần chừ: "Không gian lớn như vậy hẳn không dễ dàng để luyện."
Lưu Tần Dương nhìn Ninh Thư nói: "Ngụy trưởng lão hẳn không nói cho ngươi
biết những chuyện này rồi, thực ra tiên phủ này có thể nhận chủ, chỉ cần nắm tấm ngọc bài trong tay thì có thể trở thành chủ nhân của tiên phủ
này.
Ninh Thư thật sự không biết việc này, với chút bản lĩnh của
Ngụy Lương Nguyệt, cha Ngụy cầu mong hắn sống sót trở về là tốt lắm rồi, còn chuyện tiên phủ muốn nhận chủ, cha Ngụy ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ tới.
"Vậy ngọc bài có tất cả bao nhiêu miếng?" Ninh Thư hỏi, cô đoán trong tay Diệp Vũ cũng có ngọc bài.
Lưu Tần Dương thần bí nói: "Có ba miếng. Chắc ngươi không biết thực ra
trong bí cảnh còn có một cung điện, chỉ cần quy tụ đủ ba miếng ngọc bài
là có thể mở được cung điện."
Ba miếng ngọc bài, sao không để quy tụ bảy miếng là triệu hồi được thần long đi.
"Ồ…" Ninh Thư không có biểu cảm gì, có vẻ không mấy hứng thú. Lưu Tần Dương
trong bụng có phần sốt ruột, hỏi Ninh Thư: "Chẳng lẽ ngươi không háo hức muốn biết ai có thể giành được tiên phủ?"
Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Dù sao ta cũng không lấy được, ngươi có ngọc bài sao?"
"Ngụy sư đệ cứ nói đùa, ngọc bài là thứ ta có thể lấy được sao? Ta chỉ muốn
xem thử cung điện trong bí cảnh ra sao mà thôi." Lưu Tần Dương nói ra
mục đích thật sự, ngoài miệng thì nói là muốn đi xem thử nhưng trong
lòng lại chộn rộn, đối mặt với kỳ ngộ đáng gờm như thế, mấy ai có thể
kiềm chế nổi. Lưu Tần Dương nghĩ trên đường tới cung điện sẽ gặp phải rất nhiều nguy
hiểm, nhưng càng gần trung tâm thì sẽ càng nhiều linh thú lợi hại, bảo
vật cũng không thiếu.
Nhưng thứ mà hắn nghĩ tới nhiều nhất chính là tiên phủ này.
Ninh Thư dĩ nhiên có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lưu Tần Dương, bèn nói: "Mọi người đều đã biết chuyện về tiên phủ, ngươi chưa gì đã chắc chắn sẽ
giành được? Còn nữa ba miếng ngọc bội quy tụ hay không ngươi biết được
chắc?"
Chạy đến xem, ngay cả cửa còn không vào được thì còn làm nên cơm cháo gì?
"Sư đệ chắc chưa biết, hôm nay ba miếng ngọc bài đã quy tụ rồi, hơn nữa còn hạn chế người tiến vào dựa trên cấp bậc tu luyện, những đệ tử vào tu
luyện thử, cấp bậc đều không cao. Sư đệ, chúng ta cũng thử một phen xem
sao." Giọng nói của Lưu Tần Dương đầy mê hoặc, muốn lôi kéo Ninh Thư đi
tranh giành tiên phủ.
Ninh Thư do dự trong giây lát, lập tức trả lời: "Tìm giàu sang giữa biển hiểm nguy, cứ làm như vậy đi."
Lưu Tần Dương lập tức vỗ vai Ninh Thư, cười sảng khoái: "Chúng ta chân
thành hiệp lực, phần thắng nhất định sẽ lớn hơn rất nhiều."
"Nhất trí, nhất trí." Ninh Thư cảm thấy mình có thể giành được tiên phủ này.
Đây rất có khả năng là cơ duyên của nam chính, cô muốn tới chính là để
phá đám, nếu có thể làm cho nam chính không giành được tiên phủ, Ninh
Thư sẽ cực kỳ hả hê.
Hơn nữa cô còn phải trả mối thù truy sát lần trước, lần này kiểu gì cũng phải sống mái với nam chính một phen, đánh
chết được là tốt nhất, không thì chí ít cũng phải làm hắn bị thương,
hoặc khiến hắn rơi vào tình thế bất lợi khi tranh giành tiên phủ.
Lưu Tần Dương nói với những người khác chuyện về cung điện, hết thảy đều
tán thành đi tới cung điện. Cho dù không giành được tiên phủ, trong cung điện đoán chừng còn có những bảo bối khác, kho tàng bí mật của người tu luyện cao ắt phải cất giấu rất nhiều bảo vật.
Trên đường đi cũng có thể gặp rất nhiều bảo vật.
Mọi người quyết định cùng tới cung điện ở trung tâm tiên phủ, nhất loạt
nhìn chằm chằm Thiểm Phong điêu của Ninh Thư. Ninh Thư trực tiếp cho
Thiểm Phong điêu vào túi linh thú, lạnh nhạt nói: "Linh sủng của ta
không chở được nhiều người như vậy, vả lại nếu bay tới đó chưa biết
chừng sẽ bỏ lỡ bảo bối nào đó trên đường thì sao, chúng ta tốt nhất vẫn
nên đi bộ."
Sắc mặt mấy người kia không vui cho lắm, muốn nói
điều gì nhưng lại kiêng dè quả đấm của Ninh Thư. Lưu Tần Dương cười một
tiếng, nói: "Đúng là nên đi bộ, chẳng may bỏ lỡ bảo bối nào đó thật
chẳng hay chút nào."
"Ngụy sư đệ, chúng ta có thể không cưỡi
Thiểm Phong điêu nhưng để cho hai sư muội đây cưỡi đi. Các nàng dù sao
cũng là con gái, đi bộ thế này quả thực không hay lắm." Một nam đệ tử
khác lên tiếng, hai nữ đệ tử đều nhìn Ninh Thư với ánh mắt chan chứa chờ mong.
Ninh Thư lạnh nhạt đáp: "Nếu không muốn đi có thể ở lại
đây chờ bọn ta, như vậy cũng sẽ không mệt." Cô thật không chịu nổi cái
kiểu tự cho lời mình nói là lẽ đương nhiên của mấy người này. Cô có mắc
nợ mấy người này cái gì hả?
Đúng là kiểu thiên hạ này là của bố, lời bố chính là chân lý.
"Để hai người bọn họ chờ ở đây sẽ xảy ra chuyện mất, Tích Bối Thiết lang
không biết chừng sẽ còn quay lại." Một nam đệ tử trong đám người cau mày nhìn Ninh Thư tỏ vẻ khó chịu: "Bây giờ chúng ta đã là một đội rồi,
ngươi tại sao vẫn ích kỷ như vậy."
Ninh Thư chỉ vào mũi mình, khó tin nói: "Ta ích kỉ đấy thì sao nào? Ta không quen biết các người, dựa
vào đâu bắt ta đem đồ của mình cho các người dùng? Ta còn đang thiếu
nguyên tinh đây, nào, đưa nguyên tinh của mấy người cho ta."
Người đệ tử kia sững sờ không nói nên lời, Ninh Thư cười lạnh một tiếng: "Tạm biệt, ta đâu phải bám theo các người, đừng có khoa tay múa chân trước
mặt ta."
Ninh Thư nói xong xoay người rời đi, đi cũng rất nhanh. Lưu Tần Dương đuổi theo Ninh Thư, lôi kéo cánh tay cô, Ninh Thư lập tức gạt tay hắn ra: "Muốn làm gì?"
"Ngụy sư đệ tính khí của ngươi
cũng hơi quá một chút." Lưu Tần Dương có phần bất đắc dĩ nói tiếp:
"Ngươi yên tâm, không ai có thể ép buộc ngươi làm gì, chỉ có điều chúng
ta là một đội, gặp lúc nguy hiểm giúp nhau một tay vẫn là nên làm."