Lúc này Hoa Thiên Vũ
hăm hở chỉ vào Tô Lâm, nói: “Tô Lâm, hiện tại một khi cơ hội của chúng
ta mất đi thì sẽ không còn cơ hội nào khác, nhân lúc tình thế hiện tại
đang thích hợp, hãy thực hiện kế hoạch trước đây của Tụ Bảo bang, mang
những đứa bé chúng ta đã mua tới đây! Sau đó chúng ta sẽ có rất nhiều
việc.”
Nghe Hoa Thiên Vũ nói chúng ta, phía dưới Bạch Thu Nguyên và Tô Lâm lập
tức khẩn trương, chỉ có Lý Tinh Hành là hai mắt tỏa sáng. Hoa Thiên Vũ
cười vô cùng sáng lạn nói: “Trước đây ta không có thời gian, bên cạnh
cũng không có cao thủ trấn giữ, hiện tại đã không giống, ngoại trừ Lý
Tinh Hành thì ở đây còn có vài người. Bản lĩnh của Bạch Thu Nguyên thì
không cần phải nói, như vậy sau này Bạch Thu Nguyên coi như là người
huẩn luyện, hộ vệ bên cạnh Lý Tinh Hành cho ta mượn dùng mấy ngày, giúp
ta huấn luyện người ben này một chút, một tháng sau trả lại cho ngươi.”
“Bạch Thu Nguyên, ngươi đừng trưng ra bộ dáng không cam tâm tình nguyện
ấy nữa. Nói cho ngươi biết, làm những thứ này đối với ngươi cũng có chỗ
tốt. Võ công của ngươi mặc dù trong thiên hạ ít có, nhưng không có khả
năng mỗi ngày ngươi đều có thể luyện, để ngươi giúp ta luyện người cũng
chính là giúp ngươi tự huấn luyện chính mình, để cho ngươi giữ vững thân thủ của mình, ngươi nên cảm tạ ta.”
Bạch Thu Nguyên nâng trán cảm khái, đây là giúp mình! Mình còn cần rèn
luyện bản lĩnh? Bạch Thu Nguyên vô lực chắp tay hướng Hoa Thiên Vũ, nặn
ra một nụ cười khó coi “Vậy ta phải cảm ơn ngươi thật tốt. Chẳng qua ta
có chút tò mò, không biết ngươi để ta huấn luyện nhiều nhân hủ như vậy
là để làm gì? Ngươi định huấn luyện nhiều như vậy tính làm cái gì?”
“Cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo a.” Hoa
Thiên Vũ ầm ĩ nói: “Ngươi chủ yếu huấn luyện khinh công cho bọn họ. Ta
dạy họ cách mở khóa, hộ vệ của Lý Tinh Hành huấn luyện bản lĩnh cho bọn
họ, để bọn họ có thể tự mình đảm đương một phía.”
“Cướp của người giàu chia cho người nghèo? Thay trời hành đạo?” Sắc mặt
Bạch Thu Nguyên ngày càng trắng bệch, mình huấn luyện khinh công cho bọn họ? Đây là không sợ người ngoài nhìn vào sao! Nếu tin tức Càn quốc
hoàng tử, thần y Bạch Thu Nguyên huấn luyện kẻ trộm bị truyền đi, sẽ
không biết chuyện gì xảy ra.
“Bọn họ học xong khinh công và cạy khóa thì có cần thiết học bản lĩnh gì nữa sao?” Tô Lâm lộ ra vẻ mặt ngu ngơ hỏi. Nhưng khi câu hỏi vừa ra
khỏi miệng, Tô Lâm cảm thấy được bi kịch của mình.
“Ngu muội, thiển cận.” Hoa Thiên Vũ hận không thể bóp nát Tô Lâm, mắng
to “Khó trách từ trước đến giờ ngươi chỉ luôn như này, ngươi nên đi ăn
xin cả đời. Chẳng lẽ ngươi nghĩ bọn họ cả đời chỉ làm chút chuyện như
vậy, mang bọn họ đi huấn luyện dĩ nhiên là để chuẩn bị cho sau này. Để
sau này bọn họ sẽ đi huấn luyện kẻ khác giống như bọn họ.”
Lần này trước mặt Bạch Thu Nguyên và Tô Lâm đều tối sầm lại. Hoa Thiên
Vũ cũng dám nghĩ đến chuyện này, nàng ta định coi việc này như một nghề
sao, định mang Tụ Bảo bang lập thành một tổ chức có kỉ luật, có cấp bậc
như một đại bang phái sao?
Chỉ có Lý Tinh Hành hoàn toàn ủng hộ, nói: “Được, ta sẽ bảo Lý thúc sắp
xếp người, lão đại ngươi yên tâm, không cần Bạch đại ca ra mặt, bên này
ta cũng có thể giúp lão đại huấn luyện nhóm người này ổn thỏa. Cũng
không cần lão đại tự mình huấn luyện, Lý gia chúng ta sẽ đặc biệt dốc
lòng. Ta sẽ viết thư để trong nhà chọn những tinh anh đưa tới đây, đảm
bảo cuối cùng nhóm người này của lão đại có thể mở ra tất cả các khố
phòng của hoàng cung đại nội.”
“Tốt! Như vậy mới đúng!” Hoa Thiên Vũ vỗ vỗ bả vai Lý Tinh Hành, khích
lệ nói: “Hai người các ngươi nhìn một chút, hãy học hỏi người ta đi. Đây mới gọi là quyết tâm làm chuyện lớn. Bạch Thu Nguyên ngươi đường đường
là Càn Quốc hoàng tử, mà mới