Làm một hoàng tử, hơn nữa còn là một hoàng tử kiêu ngạo, nắm trong tay trọng quyền, có thể
ảnh hưởng tới toàn bộ nam nhân của Cẩm quốc, nhưng nghĩ mãi vẫn không
hiểu vì sao Hoa Thiên Vũ lại có thể từ chối ý tốt của mình. Có điều lúc này đây hắn vẫn đặc biệt kiềm chế, tận lực khắc chế tức giận với Hoa
Thiên Vũ, “Có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại từ chối ý tốt của
ta không? Ta không thể hiểu được suy nghĩ của ngươi!”
Lúc này Hoa Thiên Vũ không khỏi chột dạ, nhưng nghe thấy lời chất vấn
của Lăng Mạc Thiên, nàng lại không kìm được lửa giận “Muốn hỏi ta vì
sao, ta chỉ có thể cho ngươi biết, ta không phải một kẻ thích được nuôi
dưỡng ở trong lồng như chim Hoàng Yến, ta lại càng không phải chim Hoàng Yến, ngươi nhìn ta cho rằng cái gì ta cũng không thể, nhưng ta không
yếu ớt như ngươi nghĩ. Cho nên ý tốt của ngươi, mời thu hồi, đừng ép ta
tiếp nhận cái mà ngươi gọi là ý tốt, ta chịu không nổi.”
Giờ khắc này, Lăng Mạc Thiên có cảm giác thất bại thật sâu. Không ngờ
chính mình đã chiêu đãi một bạch nhãn lang ăn uống no đủ suốt cả quãng
đường. Nàng ta vốn chờ đến kinh thành thì sẽ trở mặt với mình! Lại còn
không chút do dự khi làm thế! Mà căn bản nàng chưa bao giờ nghĩ sẽ tiếp
nhận ý tốt của mình!
Lăng Mạc Thiên hừ lạnh một tiếng, ngay lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh
lùng. Hắn có kiêu ngạo của hắn, đối với hắn mà nói, cho dù nội tâm có
chút xíu cảm giác với Hoa Thiên Vũ, nhưng tôn nghiêm của nam nhân không
thể xâm phạm. Cho dù là nữ nhân mà hắn thích nhất cũng không được. Lăng
Mạc Thiên xoay người lên xe, cười lạnh với Hoa Thiên Vũ, “Như vậy ta
liền mỏi mắt mong chờ! Tự giải quyết cho tốt.”
Dứt lời, trực tiếp đi vào trong xe không quay đầu lại, chiếc màn hạ
xuống, hai người ở hai thế giới khác nhau. Lăng Tứ tò mò nhìn Hoa Thiên
Vũ, không hiểu xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, thấy ca ca
mình trở về xe, không tiếp tục để ý Hoa Thiên Vũ nữa, liền đưa đội quân
vào trong thành.
Hoa Thiên Vũ nhìn đội quân rời đi, trong lòng cười lạnh, thật sự cho
rằng rời khỏi đám nam nhân các ngươi thì nữ nhân chúng ta không thể sống sao? Ta lại muốn ngươi nhìn một chút xem khi rời khỏi nam nhân các
người chúng ta vẫn có thể sống tốt, dù cho cực khổ như nào ta cũng chịu
được.
Hoa Thiên Vũ ra vẻ tự nhiên xoay người đi, nhưng ngoài ý muốn thấy Bạch
Thu Nguyên đứng phía sau, đứng chắp tay mỉm cười nhìn mình.
Thấy Hoa Thiên Vũ đã phát hiện ra mình, Bạch Thu Nguyên từ từ đi tới,
nhìn Hoa Thiên Vũ một lượt một lượt từ trên xuống dưới, “Nếu như không
phải ta thấy ngươi và Lăng Mạc Thiên ở cùng nhau, còn nghe thấy các
ngươi nói chuyện, chỉ sợ cũng sẽ không nhận ra ngươi chính là Hoa Thiên
Vũ. Xem ra vận khí của ngươi tốt hơn ta, không thể ngờ ngươi có thể lấy
được thuốc giải.”
Ở Tiên Đô gặp được một người quen, Hoa Thiên Vũ không thấy có gì là lạ,
nhưng hiện tại sau khi thay đổi dung mạo vẫn có thể nhận ra mình, thì có thể đếm trên đầu ngón tay. Nghe thấy lời nói của Bạch Thu Nguyên, Hoa
Thiên Vũ híp mắt cười nói “Vậy thì đã sao, hình như chúng ta không còn
quan hệ hợp tác nữa. Vậy ngươi ở đây chờ ta, là để làm gì?”
Bạch Thu Nguyên chắp tay cười nói, “Hoa cô nương nói chuyện thật khôi
hài, tại hạ cũng là vô ý, trùng hợp đi qua nghe thấy được mà thôi, lại
có thể gặp được người quen, Hoa cô nương đối xử như vậy với lão bằng hữu sao?”
Thấy hắn gọi mình là Hoa cô nương, Hoa Thiên Vũ cảm thấy rùng mình, vẻ mặt ghét