"Cầu xin anh... Khương Nhạc... Hu hu... Thật sự không chịu nổi nữa rồi...”
Diệp Thư kêu khóc xin tha, nước mắt ngắn dài, hai bắp đùi giơ thẳng ở hai
bên hông của Khương Nhạc, đôi chân trần như ngó sen trắng nõn cứ đạp đá
lung tung, mười ngón tay hồng hồng cấu chặt vào vai anh và không ngừng
cào thành những dấu vết màu đỏ tươi.
"Van cầu anh... Khương
Nhạc... Đừng vào nữa... Huyệt nhỏ sẽ hư mất... Hu hu..." Cô cảm thấy như chìm xuống nước, tình cảm mãnh liệt tựa dòng nước không ngừng đổ vào
tai và mũi cô, cảm giác chết đuối xen lẫn sợ hãi khiến cô giãy dụa không ngừng để trốn thoát, nhưng sự kháng cự của cô lại chẳng có chút tác
dụng nào. Gậy thịt vẫn đâm vừa sâu vừa mạnh để tàn phá, cửa huyệt sưng
đỏ bị căng đến mức khép mở khép mở như đóa hoa hồng kiều diễm.
Khương Nhạc nhìn dáng vẻ đáng thương của cô: mắt mũi đỏ hoe, gò má thấm đẫm
nước mắt, mấy sợi tóc đen bị bết lại. Anh thấy buồn cười, dùng sức ở
phần eo ở xoay tròn gậy thịt ở bên trong huyệt non mềm: “Bảo bối, ăn
nhiều một chút, ăn đến khi no bụng thỏa thích.”
"Không... Đừng... sẽ hư mất... Khương Nhạc... Anh tha cho ta đi..."
"Chậc chậc, huyệt nhỏ phóng túng đã đáng thương đến mức thế này rồi.” Khương
Nhạc giảm tốc độ, không dùng sức rút ra đâm vào rồi xuyên tận cùng như
ban nãy nữa, ngược lại thì anh rất chú ý kỹ xảo, chọn dùng phương thức
“chín cạn một sâu”, vừa dịu dàng vừa lấp đầy đường vào mềm mại. Đầu gậy
mài nhẹ bên trong, mới chạm vào đã rút nhanh, chầm chậm lui binh khỏi tử cung.
Hàng mày nhỏ nhắn của Diệp Thư nhíu lại thật nhanh. Ban
nãy anh hùng hổ xuyên vào khiến cô chỉ cảm thấy đau xương sống, ê thắt
lưng lẫn tê chân, huyệt nhỏ sắp bị hư mất, cô khóc lóc xin anh buông
tha, nhưng bây giờ anh dịu dàng ấm áp thế này lại khiến cô không biết
phải làm sao cho đúng. Thân dưới run run, huyệt nhỏ bốc lên hơi nóng như có lửa đốt, cô nuốt nước bọt ừng ực mới phát giác cổ họng khô rát. Ngón tay cô bỗng chốc cấu chặt vào cơ bắp anh, muốn dùng sức để đè nén cơn
tê dại khác thường do tâm hoa truyền tới.
Cô vặn vẹo thân mình,
Khương Nhạc lại trêu đùa: “Xoay gì mà xoay?” Gậy thịt cứ chạm vào tâm
hoa như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, sau đó rút ra và chạm vào lớp
nhăn của thịt mềm bên trong.
Hàm răng đều tăm tắp lộ ra dưới cánh môi anh đào. Diệp Thư cắn môi từng chút một để ngăn cản tiếng rên rỉ hấp dẫn sắp bật ra.
Cô mặt đỏ tai hồng, hơi thở dần trở nên hỗn loạn, ý nghĩ tan thành những
mảnh tình mãnh liệt cực kỳ rối rắm, thân thể cô càng giống như dây đàn
đẹp đẽ sắp bị kéo căng. Cô đành phải thừa nhân thân thể đã sớm bị người
đàn ông này chinh phục rồi, hoa huyệt nhỏ ngóng trông cái kia sẽ chạm
vào tâm hoa một chút, nhưng nó lại chạm nhẹ quá, hoàn toàn không đủ thỏa mãn. Sau một hồi khuây khỏa, cảm giác trống rỗng cứ như tằm ăn lấy lý
trí của cô, tự động điều khiên lấy cô.
Không đủ, thật sự không đủ!
Diệp Thư thở dồn dập, mông xê dịch rất ít. Lúc gậy thịt chạm vào tâm hoa, cô lén nhấc eo lên để nó đâm vào kịch liệt hơn. Cô định làm lén nhưng
Khương Nhạc đã phát hiện động tác đó. Anh hừ một tiếng, hôn mạnh cô một
cái rồi la liếm: “Huyệt nhỏ, lén ăn gậy của anh à?”
Cô đột nhiên cảm thấy ức, hẳn là vì Khương Nhạc quá dịu dàng khiến cô sinh ra ảo
giác muốn làm nũng. Hai cánh tay trắng của cô ôm lấy cổ anh, cánh mũi
khịt khịt, đôi mắt đỏ hoe, giọng nói cất lên càng có lực hấp dẫn: “Anh
không cần khi dễ em.”
Cô bất chợt thân cận như vậy khiến Khương
Nhạc trở tay không kịp. Anh lờ mờ hiểu, ngay lập tức giống như biết được gì đó. Khương Nhạc giữ chặt vòng eo mưa rền gió dữ của cô và trêu:
“Đừng tưởng em làm nũng là có thể giấu. Huyệt nhỏ thích ăn, em thích bị
đâm phải không? Ông đây sẽ đâm chết em!”
Diệp Thư hít vào một hơi, cô nhịn không được liền đấm một cái vào lồng ngực anh.