Ăn mấy cú đấm của Diệp Thư, Khương Nhạc càng nhiệt tình hơn, ham muốn
tột độ như muốn cô chết ngất trong đê mê, song lại ngại sofa nhỏ quá
không phát huy được, bèn dời chiến trường xuống mặt đất.
Dù Diệp
Thư không muốn đến đâu vẫn bị ấn nằm sấp trên bàn học trước cửa sổ thủy
tinh, cặp mông tròn trịa vênh về phía sau, eo gấp lại thành vòng cung
mềm mại quyến rũ, ở nơi non mềm giữa đùi, gậy thịt dữ tợn to lớn ra vào
rất nhanh, xuyên xỏ đến tận cuối suối bùn hoa huyệt.
"A a a a...." Tiếng rên mê người ngâm nga trầm bổng, bồi hồi uyển chuyển thúc giục người đàn ông phía sau ra sức vận động.
"Đâm chết em, cô nàng lẳng lơ, anh mà bắt nạt được em à? Em muốn gì liền làm nấy, mặt anh cũng sắp bị em đập nát đấy, rốt cuộc là ai bắt nạt ai? Nói đi, sự thật là ai bắt nạt ai hử?" Khương Nhạc nâng eo, thi thoảng lại
đâm thật mạnh vào cửa huyệt, mị thịt bên trong bị đâm như muốn sụp đổ,
chất lỏng giàn dụa.
Mỗi lần rút ra, xuyên vào, vùng bụng dưới
cứng rắn lại va phải cái mông trắng noãn, nó co dãn hệt như thạch hoa
quả vậy, vừa nảy vừa nhảy, đáng yêu đòi mạng, khiến Khương Nhạc điên
cuồng va chạm. Chỉ thương cho hoa huyệt nhỏ đã hơi sưng, bị gậy thịt lớn tra tấn hung mãnh như thế, cơ bản không kịp "ăn", mật thủy tuôn như
suối.
"Cái miệng bên dưới đã sưng rồi còn tham ăn thế, không biết còn tưởng đã nhịn đói lâu lắm rồi ấy chứ."
Diệp Thư nghe xong lời nói bừa bãi đó, càng kiều diễm ướt át, cơ thể lắc lư
không tự chủ, mông vểnh lên, huyệt nhỏ mềm mại tham lam ngậm chặt gậy
thịt, cái miệng nhỏ như con nít vừa hút vừa cắn.
"Cục cưng Thư Thư, gậy lớn ăn có ngon không? Huyệt nhỏ hư hỏng kia thích chứ?"
Cô hùa theo lời anh, nũng nịu đáp, "Ăn ngon... thích... huyệt nhỏ hư hỏng... thích ăn... gậy lớn..."
"Thế sau này ngày nào anh cũng cho em ăn được không? Ngày nào cũng sẽ để gậy thịt xuyên huyệt hư nhé?""Được... mỗi ngày... mỗi ngày để... xuyên vào..."
Cuộc đối thoại phóng túng đan xen càng làm không khí nồng mùi ham muốn, hai
người đều sa đọa sâu vào trong đó, vứt bỏ những chuyện linh tinh trong
cuộc sống, bỏ qua mọi nhớ nhung hay ưu phiền, chỉ muốn cảm thụ cơ thể
đối phương, hưởng thụ niềm vui sướng như muốn hủy trời diệt đất giờ phút này.
Thời gian trôi thật nhanh, những tia nắng cuối ngày trộn
lẫn sắc tối tạo nên bức tranh hoàng hôn đẹp đến lạ, ánh sáng nhàn nhạt
xuyên qua lớp vải rèm che cửa sổ ô vuông, khắc sâu gương mặt nhễ nhại mồ hôi trong bóng tối.
Diệp Thư ngẩng cổ, mạch máu mảnh khảnh màu
xanh hơi lồi ra, cực kì kích thích, gậy thịt vẫn duy trì trạng thái rút
ra cắm vào, vẫn luôn toàn lực ra vào, hung hăng càn quyết hoa huyệt, như thể muốn xuyên thẳng những nếp nhăn trong đó.
Tứ chi mảnh mai
của cô duỗi thẳng, không còn sức để đánh tiếp, cô khó khăn gượng cơ thể
như muốn đổ, cũng may mà ở thắt lưng có cánh tay to của người đàn ông
giữ lại, vừa kiên cố vừa có lực, cô tận tình rên rỉ, "Thật lớn... thật
chặt... thoải mái quá..."
Khương Nhạc dựa vào sống lưng nhỏ bé và yếu ớt của cô nặng nề thở gấp, nhiệt khí hun đỏ làn da cô, đột nhiên,
một cơn tê dại lan ra khắp người, cơ thể run rẩy, huyệt nhỏ cũng rụt
lại, kẹp gậy thịt thật chặt.
"Thư Thư, em còn nhớ lúc ta mới quen không? Chúng ta gọi cho nhau ba lần, nhắn cho nhau mười hai tin nhắn,
khi đó khi anh đến công viện Phỉ Thúy Ngọc Hồ theo ước hẹn, thì em đã
đến rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm, rồi đi dạo công viên, em còn cho anh gọi em là Thư Thư. Tuy rằng lúc sau em có nói, em cũng xã giao với bạn
bè bình thường như thế, còn anh chỉ tự mình đa tình tôi, nhưng thật
ra..."
Trong lời nói của anh xen lẫn tiếng thở dốc dồn dập, câu
chữ có hơi mơ hồ, nhưng vế sau, cô lại nghe thấy một cách rõ ràng: "Thật ra, em thích anh rồi chứ gì."
Một câu nọ, như có sét đánh bên
tai, rồi xuyên thẳng vào trái tim cô, đâm thủng tầng tầng mê chướng, lộ
ra nơi mà nội tâm cô vẫn luôn giấu ở góc khuất nhất, khiến cô không còn
chỗ nào để ẩn trốn.