Dịch mật tràn đầy trong huyệt khiến chỗ ấy trơn nhẵn như tơ lụa. Dưới sự phối hợp của Diệp Thư, Khương Nhạc rút ra cắm vào trong trạng thái nhẹ
nhàng, vui vẻ. Mồ hơi đầm đìa, rơi xuống như mưa, mỗi một khối cơ trên
lưng đều nở ra và chứa đầy lực chờ phát tiết, đường cong thân thể cũng
lên xuống dập dìu tạo nên tư thế đẹp đẽ mà khêu gợi.
"A a a..."
Diệp Thư sớm đã không kiềm chế được cơn rên rỉ, cô cũng chẳng muốn đè
nén bản thân, vì thế mà bật khóc nức nở, gò má nhuộm một màu hồng hoa
đào, đôi mắt đầy nước long lanh muốn hợp mà lại chẳng muốn hợp. So với
thẹn thùng e lệ thì trạng thái này của cô càng kích tình hơn, thân thể
càng phóng túng hơn. Eo nhỏ dùng sức rất nhiều, vặn vẹo trên phạm vi lớn một hồi, mỗi khi gậy thịt xuyên vào thì vòng eo ấy lại căng ra để đón
chào, làm sao cho cây gậy kia xuyên qua nơi sâu nhất của hoa huyệt vào
đến tử cung thần bí, từng lớp thịt non mềm cứ cuốn lấy chiếc gậy, bụng
lại co rút để giữ chặt đầu gậy to to vào trong.
"Đúng là trời
sinh phóng túng, huyệt nhỏ thích ăn mau học cách hầu hạ người khác đi
nào.” Đây chính là cảm giác mất hồn ăn sâu tận xương, khoái cảm tuyệt
vời đánh thẳng vào linh hồn rồi lại lẻn ra, lủi tới từng góc thân thể
khiến người ta như phiêu lãng bềnh bồng. Khương Nhạc thở gấp vì kích
động, đôi mắt anh sáng ngời hẳn ra, bàn tay to run run chống thẳng ở hai bên đỉnh đầu Diệp Thư, tốc độ mà anh rút ra đâm vào cũng đột ngột nhanh hơn.
"Chậm một chút... A a a... Chậm một chút... Chậm một
chút... Nhẹ chút... Quá nặng rồi..." Dẫu sao thì thể lực nam nữ cũng có
sự chênh lệch, Diệp Thư lại hoàn toàn không theo kịp tiết tấu của anh,
cô đành thả lỏng thân mình cho mềm đi rồi giương thẳng chân để Khương
Nhạc tùy ý thảo phạt nơi hoa huyệt mềm mại và đầy nước của cô.
Hàng mày nhỏ nhắn cau chặt lại, dường như cô đã không còn biện pháp nào nên
đành phải thừa nhận sự xâm chiếm của anh, nước mắt vòng quanh mi nhưng
chẳng thể khóc, khuôn miệng anh đào nhỏ nhắn muốn cầu xin tha thứ. Ngón
tay Khương Nhạc khẽ giật, anh nắm chặt lấy ghế sofa, hơi thở cuồng nhiệt dần dần khuếch tán vào không khí, phà lên khuôn mặt xinh đẹp của cô
khiến dây thần kinh cô bị kích thích.
Khóe miệng anh khẽ cong
lên, ý cười xen lẫn vẻ sủng nịch và dịu dàng, tuy rằng ngoài miệng anh
vẫn cứ nói năng bậy bạ: “Anh có ý tốt để huyệt nhỏ của em được ăn gậy
lớn mà còn khóc à? Có phải chê anh cho ăn không ngon không?”
"A... Không phải... Quá nặng rồi... Muốn nhẹ một chút... Chậm một chút..."
Diệp Thư còn đang đắm chìm trong biển dục vọng, đầu óc cô trống rỗng
chẳng thể suy xét, làm sao có thể nhận ra Khương Nhạc đang cố ý nói đùa, cô chỉ biết phản bác như một bản năng.
"Nói dối, huyệt nhỏ cắn
gậy nhanh như vậy, em nhất định là chưa ăn no! Không sao, đừng ngại, anh sẽ đút cho nó ăn thật tốt.” Vòng eo cường tráng hưng phấn của Khương
Nhạc lại hạ xuống, kích thích trước sau, tiến thẳng vào huyệt mà chẳng
hề mỏi miệt.
"Đừng... Chậm một chút...."
Gậy thịt ở trong
huyệt nhỏ đánh thẳng về phía trước, đầu gậy đầy rãnh len lỏi vào lớp
thịt mềm mại và buộc dịch mật thơm ngọt phải tiết ra, đánh phá trộn lẫn
cho tất cả trở thành bọt ngay tại chỗ. Hai cánh hoa thấm đẫm dịch mật
bỗng trở nên non mềm, trông qua hình dáng thật là xinh đẹp, cứ thế mà bị gậy thịt đẩy ra đẩy vào. Cửa huyệt sưng đỏ nổi gân máu đã không chịu
nổi gánh nặng nữa, làn da xung quanh bị kéo căng thành một lớp mỏng manh khiến Diệp Thư lo lắng chẳng biết hoa huyệt nhỏ có bị “làm” đến mức hư
luôn hay không.
Diệp Thư nức nở rất nhỏ, nước mắt chảy xuống
theo từng lần va chạm mạnh mẽ của người đàn ông tên Khương Nhạc. Cánh
tay chống đệm lót sofa của cô khẽ động, cô giống như không còn sức nữa,
đành để bản thân ngập trong khoái cảm. Khoái cảm cứ như một cơn thủy
triều tưới xuống mình cô, cô lâm vào trạng thái thở khó khăn, đành phải
mở miệng hít ra hít vào. Diệp Thư hiểu cơ thể của mình, nó đã gần sát
cực hạn rồi. Cơn cao trào nổi cũng đã lâu, huyệt nhỏ nóng lên rất lạ
thường và kèm theo cả sự run rẩy. Trong nháy mắt, cô bỗng nhiên đạt tới
trạng thái sung sướng nhất, nhịn không được mà thét ra một tiếng chói
tai.
"Lên... lên đỉnh rồi..."
Vù vù - -
Khương
Nhạc cũng cực kỳ kích động, eo anh giống như được trang bị mô tơ điện
cường lực hoạt động không biết mệt, anh càng đánh phá vào chiếc động
thần bí bên trong, nhưng huyệt nhỏ đến cao trào đã lùi lại rất nhanh.
Tuy rằng dịch mật tràn đầy hiếm, lớp thịt bên trong còn động đậy, đưa
tới đưa lui nhưng lại giống như muốn đẩy cây gậy ra. Anh cúi đầu mắng
một tiếng, bàn tay to nắm lấy eo Diệp Thư và đẩy nó lên, gậy thịt lại
hung hăng đâm vào huyệt nhỏ, đầu gậy xông thẳng vào thịt mềm trong tử
cung, đáng phá đến mức chiếc bụng bằng phẳng của cô cũng lộ hình dáng
của cây gậy.
"A... Quá sâu rồi... Sẽ hư mất..." Đôi mắt mê man
của Diệp Thư chợt mở to, cô vặn vẹo thân thể, tay đánh “bốp bốp” liên
tục vào ngực Khương Nhạc: “Cũng bị đâm xuyên vào... Đừng... Mau ra
đi...”
Khương Nhạc đè cô xuống, lại rút ra đâm vào: “Huyệt nhỏ
thấy đủ rồi nên chẳng thèm ăn gậy thịt nữa, sao lại có chuyện tốt thế
được? Im miệng lại! Ông đây còn muốn “làm” em đấy!”