Hỏa diễm vô sắc di chuyển ngày càng nhanh, khoảng cách với Hoàng Thiên
ngày càng gần. Ngay thời điểm nó xuất hiện trước mặt, Hoàng Thiên liền
giật mình kinh hãi, lùi mạnh về sau mấy bước.
- Đây… đây là…?
Miệng hắn lẩm bẩm, cảnh tượng này khiến hắn không thể tin vào mắt mình. Đoàn
hỏa diễm kia không ngờ lại có hình dạng một con rồng, một con rồng thất
trảo.
Mắt tôm, sừng hươu, bờm sư tử, mình rắn, vảy cá, toàn bộ
diện mạo của đoàn hỏa diễm vô sắc giống hệt như rồng mà người ta hay
nói.
- Là rồng thật sao? Hay chỉ là một đoàn hỏa diễm hình rồng?
Đoàn hỏa diễm vô sắc phiêu phù trên không, hai mắt của thần long nhìn Hoàng
Thiên chằm chằm, sau đó phát ra tiếng long ngâm mạnh mẽ. Hoàng Thiên run lên, đối mặt với tiếng long ngâm này khiên cho thất khiếu của hắn đau
đớn.
- Nhân loại hèn mọn, dám xông tới đây lấy trộm Minh hỏa?
Âm thanh ầm ầm vang lên làm rung động khắp hỏa hải, đánh sâu vào tâm thần của Hoàng Thiên.
Khí huyết trong cơ thể Hoàng Thiên sục sôi, một cổ khí thế kinh khủng không cách nào chống lại bao phủ lấy hắn, một ngụm máu tươi phun ra, sắc mặt
hắn hết sức tái nhợt.
Tinh thần và thể xác mạnh mẽ lúc này cũng không còn chút sức lực nào. Hắn cố gắng cầm cự, mở miệng nói:
- Thực xin lỗi, ta không cố ý, chỉ là huynh đệ ta đang bị đe dọa tới tính mạng, nếu không lấy được Minh hỏa này bọn hắn sẽ phải chết.
Hỏa long dường như không để ý tới lời nói của Hoàng Thiên, áp lực không hề giảm xuống, âm thanh ầm ầm lại vang lên:
- Đừng hòng ngụy biện, có can đảm lấy trộm Minh hỏa thì phải có can đảm hứng chịu lửa giận của ta.
Hoàng Thiên tức giận, nhưng nghĩ đến tính mạng của Trác Mộc cùng Tiểu hắc, hắn lại nhịn xuống, cắn răng nói:
- Điều ta nói là thật, ta có thể thề.
- Thề cái tiên sư con bà ngươi, quỳ xuống cho ta.
Giọng nói ầm ầm lại vang lên, trong tiếng nói chứa vẻ giễu cợt, cả hang động phát ra tiếng sấm nổ ầm ầm.
- Quỳ sao?
Hoàng Thiên im lặng, hắn không có lỗi, tại sao lại bắt hắn phải quỳ, là đùa cợt sao.
Hoàng Thiên hắn sau khi khuất nhục tại Thiên Hỏa thành, hắn đã thề, thề với
trời, rằng Hoàng Thiên hắn đời này, ngoài quỳ Phụ Mẫu, quỳ ân sư, sẽ
không bao giờ quỳ trước kẻ khác. Dù cho ngươi có là ai, có mạnh như thế
nào cũng không ngoại lệ. Hắn! không quỳ.
Hai con mắt to lớn của
thần long nhìn Hoàng Thiên chằm chằm, sát khí trong mắt nó tràn ngập cả
hỏa hải. Một nhân loại nhỏ bé trước mặt nó mà lại dám phản kháng, không
biết sống chết.
- Phốc.
Hoàng Thiên chịu không nổi, phun ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, trong mắt có vẻ sợ hãi và kìm nén phẫn nộ.
Hắn đã xin lỗi, đã nói hết lý lẽ rồi nhưng đối phương không chịu hiểu, lại
còn muốn hạ nhục hắn. Tuy phẫn nộ nhưng hắn lại không thể làm gì, lực
lượng của đối phương quá mạnh mẽ, căn bản không có cách nào chống lại
được.
Áp lực vô hình mạnh mẽ đè lên người Hoàng Thiên. Không
những thế, hỏa hải cũng trở nên sôi trào, nhiệt độ bất ngờ tăng lên,
nóng đến khủng khiếp. Thanh y Chiến giáp trên người Hoàng Thiên không
ngờ chịu không nổi một nhịp thở mà tan chảy. Nhưng cơ thể Hoàng Thiên
lại không bị ảnh hưởng gì, rõ ràng là Hỏa long muốn từ từ hành hạ hắn.
Cơ thể Hoàng Thiên dưới áp lực nặng nề thấp dần, thấp dần. Cảnh tượng này
khiến cho hắn nhớ tới nỗi nhục ở Thiên Hỏa Thành năm ấy. Hôm nay, Hoàng
Thiên hắn lần thứ hai bị kẻ khác bắt quỳ.
- Ha ha!
Hoàng
Thiên chợt ngửa đầu lên trời mà cười lớn. Uất ức, phẫn nộ, bi thương,
không cam tâm, tất cả nỗi lòng dồn nén bấy lâu nay của hắn đều tuôn ra
qua tiếng cười này vang khắp thiên địa.
- Vì cái gì? vì cái gì?
Hoàng Thiên ta từ khi sinh ra chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với lương
tâm, tại sao lại đối xử với ta như vậy. Cha mẹ rời bỏ ta, đệ đệ rời bỏ
ta, huynh đệ rời bỏ ta, tất cả đều rời bỏ ta… Kẻ khác ỷ mạnh ức hiếp ta, người xung quanh không một ai giúp đỡ. Thế nhân này là như vậy sao,
thật dối trá, thật giả tạo.
Hoàng Thiên càng nói càng giận, càng
nói càng lớn. Sâu trong cơ thể hắn, luồng lực lượng vô hình kia lại một
lần nữa sôi trào, cực độ khủng bố, như muốn phá vỡ phong ấn mà ra.
- Còn ngươi, ngươi chỉ là một ngọn lửa không hơn không kém, ngươi là cái thá gì mà khiến ta phải quỳ, ngươi… không xứng!
Hoàng Thiên quát lớn, ánh mắt nhìn Hỏa long đầy căm thù. Quanh thân thể hắn
như có như không vờn quanh một luồng lực lượng vô hình.
Hỏa long kinh hãi, phải, thật sự kinh hãi, tên nhân loại trước mặt này không ngờ lại khiến cho nó có cảm giác nguy hiểm. Một cảm giác cực độ nguy hiểm.
Bản năng mách bảo nó, nếu không nhanh chóng giết chết tên nhân loại này thì kẻ chết sẽ là nó. Ngay lập tức nó phóng thức toàn bộ sức mạnh của mình, muốn 1 chiêu bóp chết Hoàng Thiên. Nhưng đã quá muộn rồi.
- Ầm!
Một âm thanh bùng nổ vang lên, làm rung động cả hỏa hải, như một hồi trống nện thẳng vào tâm thần tất cả mọi sinh linh.
Hoàng Thiên đứng đó, không biết tự lúc nào trên cơ thể lại có một bộ y phục
màu đen, quanh thân thể vờn quanh một làn khói đen tà dị, ma khí ngợp
trời. Tóc dài tung bay, ánh mắt đen sắc bén khiếp người nhìn chằm chằm
Hỏa long trước mặt.
- Ngươi…
Ánh mắt Hoàng Thiên điên
cuồng, tất cả nỗi lòng của hắn bấy lâu dồn nén chợt bùng nổ. Hắn bất
chấp tất cả lao về phía trước, trên tay xuất hiện một thanh kiếm khí,
điên cuồng chém tới tấp về phía Hỏa Long.
Hỏa Long tuy hoảng sợ
nhưng dù sao cũng là một tồn tại đỉnh cấp, nó giận giữ gầm lên, tiếng
long ngâm ầm ầm vang vọng khắp hỏa hải. Trên không trung bất ngờ xuất
hiệt một long trảo khổng lồ, đánh về phía Hoàng Thiên.Rầm! Thiên địa nổ
vang, thinh không run rẩy. Một trảo của Hỏa long không ngờ lại bị một
kiếm của Hoàng Thiên chém đứt, hỏa diễm bùng nổ tán loạn mang theo nhiệt độ kinh người.
Hoàng Thiên tuy thực lực tăng mạnh nhưng cơ thể
vẫn chỉ là Luyện Khí kỳ tầng 7, sao có thể chịu được sự thiêu đốt của
hỏa diễm. Chỉ thấy cơ thể hắn bốc lên từng làn khói, làn da vốn đã khô
khốc nứt nẻ giờ đây bị thiêu cháy trông cực kỳ khủng bố.
Nhưng
Hoàng Thiên lại như không có chút đau đớn nào, cơn phẫn nộ đã khiến hắn
không còn cảm giác nữa. Cổ nhân nói con người mạnh nhất khi phẫn nộ quả
không sai, phẫn nộ không chỉ khiến thực lực người ta tăng lên mà còn che lấp đi ý thức, khi đó người ta chỉ hành động theo bản năng, như một
loài thú.
Hoàng Thiên lúc này y như vậy, hắn bị cơn giận che lấp
đi lý trí, bản năng của hắn lúc này là giết chết Hỏa long, lại thêm sự
phụ trợ của lực lượng thần bí, khiến hắn có một sức mạnh khủng bố.
Lúc này hắn không còn bị động đón đỡ đòn tấn công của Hỏa long nữa, mà điên cuồng đánh trả. Từng chiêu kiếm tưởng chừng như đơn giản nhưng lại mang lực lượng hủy diệt khiến cho Hỏa Long khốn đốn.
Thân thể Hỏa
Long không ngờ dưới những đòn tấn công điên cuồng của Hoành Thiên lại
dần tan biến, hào quang xung quanh ngày càng nhạt, kích thước cũng nhanh chóng giảm xuống, từ vạn trượng xuống trăm trượng, mười trượng xuống
năm ngũ, ba ngũ…
Cuối cùng, Hoàng Thiên bổ mạnh một kiếm, Hỏa
long tan biến, hiện nguyên hình là một khỏa long châu trong suốt, bên
ngoài long châu như có như không dao động một luồng năng lượng vô cùng
cường đại.
Hoàng Thiên lặng người một lát, ánh mắt từ mơ hồ dần
dần tỉnh lại, trên đôi bàn tay cháy khét chỉ còn khung xương lơ lửng một khỏa Long châu trong suốt, ánh lên lam quang chói sáng.
- Không ngờ lại là một khỏa Long châu, có khi nào là long đan của một con Hỏa Long không.
Nhưng rồi hắn không thể suy nghĩ gì nữa, hắn đã không còn ở trạng thái mạnh
mẽ khi nãy nên cơ thể nhanh chóng bị hỏa diễm thiêu đốt, đã đến cực hạn
chịu đựng. Long châu trong tay đột nhiên lại kháng cự mãnh liệt, như
muốn vùng vẫy mà thoát ra.
Nhìn hỏa hải vô tận xung quanh, hắn
biết hôm nay ắt phải táng thân tại đây. Nhưng sâu trong lòng hắn lại có
chút gì đó không cam lòng. Hắn còn chưa tìm được cha mẹ, chưa đi gặp đệ
đệ, Trác Mộc còn chờ hắn cứu mạng.
Thế rồi hắn nảy ra một ý định cực kỳ điên cuồng, ánh mắt hắn tràn đầy đau đớn và sự uất hận nhìn chằm chằm Long châu, cắn răng nói:
- Tất cả là tại ngươi, hôm nay ta có chết cũng phải kéo ngươi theo cùng.
Ghì chặt Long châu trong tay, hắn đưa lên miệng rồi nuốt vào, ánh mắt mơ hồ dần rồi ngã gục xuống, hỏa diễm ngũ sắc lan tới, bao trùm hắn vào bên
trong.
oOo
Bên ngoài Hỏa Linh sơn, đám người Vũ Hải cực độ sốt ruột. Hoàng Thiên đi vào đó đã được hai ngày mà không hề có chút
động tĩnh gì.
Vũ Hải lo lắng không thôi, bây giờ Minh hỏa không
còn quan trọng đối với hắn nữa rồi. Hắn chỉ mong Hoàng Thiên nhanh chóng trở lại đem theo Thanh y Chiến giáp cùng Ngọc tịnh bình. Nếu hai món
này bị tổn hại gì đó thì hắn xong đời.
Trác Mộc càng lo lắng hơn, hắn cùng Hoàng Thiên đã cùng vào sinh ra tử gần 6 năm trời, tình cảm
huynh đệ gắn bó. Hoàng Thiên mà có mệnh hệ gì thì hắn không biết phải
làm sao.
Đang lo lắng không biết phải làm thế nào thì bỗng dưng
trong đan điền hắn xảy ra biến hóa, Nguyên lực biến mất do Tán nguyên
đan giờ đây đang hồi phục nhanh chóng, hắn có cảm giác như được hồi
sinh.
Tìm ra được đường sống từ cõi chết, Trác Mộc cười lạnh, nhanh chóng thổ nạp tăng thực lực đến trạng thái đỉnh phong của mình.
Phía bên kia, tên thanh niên đang bực bội chửi rủa:
- Khốn kiếp, ta đường đường là một tu sĩ Luyện khí tầng 5 mà lại phải đi trông chó.
Hắn vốn là kẻ có tu vi yếu nhất trong đám nên bị giao cho nhiệm vụ trông chừng Tiểu hắc.
Giơ cước lên định đạp Tiểu hắc một cái cho hả giận thì bỗng dưng hắn có cảm giác rùng mình, sau lưng như có một cặp mắt của hung thần đang nhìn hắn chằm chằm.
Hoảng sợ quay lại, Trác Mộc đứng đó, nhìn hắn cười
ác độc. Nhìn ra phía xa, một tên đồng bọn của hắn nằm gục bên mô đất
không rõ sống chết.
Tên thanh niên kinh hãi, chưa kịp la lên đã
bị Trác Mộc nện cho một quyền, bất tỉnh nhân sự. Ôm Tiểu hắc vào lòng
hắn vọt nhanh về phía trước.
Hắn biết, bản thân cho dù ở trạng
thái đỉnh phong cũng không là đối thủ của Vũ Hóa có trong tay Lưu thủy
kiếm, huống hồ hắn còn đang bị thương. Vậy nên hắn quyết định nhanh
chóng bỏ trốn, mục tiêu lại là Hỏa Linh sơn.
Trác Mộc vốn là
Ngưng nguyên hậu kỳ nên dễ dàng chịu được hỏa diễm thiêu đốt ở ngoại vi
Hỏa Linh sơn, nhưng đối phương chỉ có mình Vũ Hóa là Ngưng nguyên hậu
kỳ, bốn tên còn lại chỉ là Luyện Khí kỳ, hắn tin Vũ Hóa không dám bỏ lại bốn tên kia ở ngoài mà đuổi theo hắn. Vạn nhất ngay sau đó Hoàng Thiên
trở ra thì bốn tên kia làm sao chống đỡ.
Trác Mộc tuy chân bị
thương nhưng tốc độ không chậm, chẳng mấy chốc hắn đã chạy tới gần phạm
vi Hỏa Linh sơn. Nhưng chưa kịp vui mừng thì một đạo kiếm quang vù vù
bay tới khiến hắn biến sắc. Kiếm quang tốc độ kinh người, với thân thủ
như Trác Mộc cũng không thể tránh né, bị kiếm quang chém lên người.
Một tiếng rú thê thảm vang lên, chỉ thấy Trác Mộc trên cơ thể máu tươi phun ra, cánh tay phải đang ôm Tiểu hắc đứt lìa, rơi xuống nền đất.
Tiểu hắc trên tay hắn, bị kiếm quang chém trúng, máu tươi ròng ròng chảy
xuống, cái miệng bị vải buộc chặt khẽ rên rỉ. Nhìn Tiểu Hắc thoi thóp,
Trác Mộc hét lên thê lương, hắn dường như không để ý tới cái tay của
mình bị chặt đứt, mà chỉ nhìn Tiểu hắc, hắn khóc.
Từng hình ảnh
trong quá khứ như hiện về, năm đó, một con sói nhỏ bị dính bẫy nằm thoi
thóp chờ chết được hai thiếu niên cứu giúp, nuôi nó khôn lớn.
Có những ngày trời mưa lạnh cóng, nó ướt sũng run lên cầm cập, hai thiếu
nên thay phiên nhau ôm nó vào lòng, tự hỏi hơi ấm từ cơ thể hay hơi ấm
từ tình người, nó chìm vào giấc ngủ.
Có những ngày đồ ăn khan hiếm, nhưng hai người vẫn sẵn sàng chia cho nó một phần.
Nó nhớ những khi được Hoàng Thiên xoa đầu.
Nó nhớ những khi nghịch ngợm bị Trác Mộc gõ trán.
Nó nhớ những ngày được cùng hai người săn thú.
Bây giờ có lẽ không được nữa rồi.
Tiểu Hắc vẫn được Trác Mộc ôm vào lòng, máu vẫn chảy, tiếng rên ư ử nhỏ dần
nhỏ dần rồi tắt lịm. Mắt nó vẫn mở, vẫn là ánh mắt quen thuộc nhưng vô
hồn và lạnh ngắt, nó chết.