Trác Mộc một tay ôm ghì Tiểu Hắc vào lòng,
đau đớn chạy về phía trước. Hắn đau đớn không vì cánh tay đã đứt, hắn
đau đớn vì con vật bé nhỏ đang nằm trong lòng hắn. Chỉ thấy máu… máu… và máu.
Ghì chặt tiểu Hắc vào lòng, hắn cố kìm nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được mà khóc nấc lên như một đứa trẻ. Rồi hắn quay phắt đầu
lại nhìn chằm chằm kẻ thù, ánh mắt tràn đầy phẫn hận và bi thương. Bóng
dáng dần dần khuất sau hỏa diễm vô tận.
Bên ngoài, một tên trung
niên nam tử vận trường bào tím, trên ngực thêu một chữ Vũ đỏ rực, khuôn
mặt cực độ giận dữ. Hắn chính là kẻ chém ra một kiếm khi nãy, cướp đi
tính mạng của Tiểu hắc, đoạn đi một cánh tay của Trác Mộc.
- Cha.
- Bái kiến tộc trưởng.
Đám người Vũ Hải đang nhập định thấy động thì tỉnh lại, không biết chuyện
gì xảy ra nhưng khi nhìn thấy trung niên nam tử thì giật mình, quỳ rạp
xuống đất.
- Nghịch tử…
Vũ Hải còn chưa định thần lại đã
bị trung niên nam tử đạp cho một cước, thổ huyết văng ra xa. Vũ Hóa thấy vậy liền lên tiếng cầu xin:
- Tộc trưởng bớt giận, công tử cũng vì nóng lòng muốn thu lấy Minh hỏa…
Trung niên nam tử hừ lạnh, cắt ngang lời y:
- Minh Hỏa là thứ các ngươi có thể thu sao…
- Chẳng phải chỉ cần có Thanh y Chiến giáp cùng Ngọc tịnh bình là có thể thu sao?
Vũ Hải bất mãn, dù cho hắn có phạm lỗi lấy trộm báu vật trấn tộc, nhưng
cũng chỉ vì mục đích thu thần hỏa cho cha hắn, đáng nhẽ cha hắn không
nên tức giận như vậy mới đúng.
- Câm mồm.
Trung niên nam tử tức giận quát lên, một cỗ uy áp phóng ra làm cho mấy người Vũ Hải thổ huyết.
- Hừ, nhờ ân phúc của ngươi mà Thanh y Chiến giáp đã bị hủy rồi.
- Cái gì?
Vũ Hải như không tin vào tai mình, Thanh y Chiến giáp là gì, là bảo vật
chấn tộc đó. Bây giờ Chiến giáp bị hủy, nguyên nhân là do hắn, bảo sao
hắn không sợ.
- Đi về, các trưởng lão sẽ xử trí ngươi.
Trung niên nam tử khoát tay, cuốn đám người Vũ Hóa cùng Vũ Hải mặt cắt không
còn giọt máu bay về phía đông, rời khỏi Vạn thú sơn lâm.
oOo
Sâu bên trong Hoả Linh sơn.
Hoàng Thiên thụ thương cực nặng, hôn mê không biết đã bao lâu, cơ thể bị hỏa
diễm ngũ sắc thiêu đốt không ngừng, nếu như là người thường trong tình
trạng này ắt phải chết.
Nhưng sâu trong thể nội hắn, Long Châu
không ngờ bị lực lượng thần bí đè nén, thiên địa tinh hoa linh khí tuôn
ra không ngừng, tràn ra khắp cơ thể duy trì sinh lực cho hắn.
Trong đan điền hắn chứa nhiều thiên địa linh khí đến nỗi đọng thành giọt. Sau đó ngưng tụ thành từng đám chất lỏng lơ lửng trong không gian đan điền. Nếu như điều này lan truyền ra ngoài, sẽ khiến cho tu tiên giới chấn
động không thôi.
Bản chất của Luyện khí kỳ là thổ nạp linh khí,
hấp thu thiên địa tinh hoa để cải biến cơ thể phàm nhân, gột rửa những
tạp chất trong cơ thể, khiến cơ thể gần với thiên địa, tạo tiền đề cho
con đường tu tiên sau này. Từ thuở Hồng Hoang tới nay, có mấy ai ở Luyện Khí kỳ ngưng tụ ra linh dịch.
Để có thể ngưng tụ ra Linh dịch,
cần ít nhất hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm, với tuổi thọ ngắn ngủi của Luyện Khí tu sỹ, làm sao đủ. Hơn nữa, có ai chịu nhẫn nhục dậm chân tại Luyện Khí kỳ hàng ngàn năm. Chỉ sợ chưa ngưng luyện được Linh dịch thì
đã sớm bỏ mạng rồi.
Hoàng Thiên may mắn nuốt được Long Châu, lại
có lực lượng thần bí hộ thể nên nhanh chóng hấp thu tinh hoa, ngưng tụ
ra Linh dịch. Từng đám Linh dịch lớn dần rồi hợp lại thành một cái hồ
lớn, trên mặt hồ ban đầu chỉ có những đợt sóng nhỏ lăn tăn, nhưng sau đó càng mạnh, từng đợt sóng mạnh mẽ tấn công ra tứ phía.
Vách màng nội thể không ngờ trước những cơn sóng lại yếu ớt như giấy, dễ dàng bị
phá vỡ. Tu vi của Hoàng Thiên cũng vùn vụt tăng lên, Luyện Khí tầng bảy
đỉnh phong, tầng tám, tầng chín… Lần đại nạn này không ngờ lại trở thành một hồi cơ duyên cực lớn, thay đổi hoàn toàn số phận của hắn.
Tốc độ đề thăng tu vi vẫn không hề giảm xuống, những tưởng hắn sẽ đột phá
Ngưng nguyên, nhưng khi tu vi đạt tới Luyện khí tầng chín đại viên mãn
thì đột nhiên chững lại. Lâm vào trạng thái giằng co, cố gắng đột phá
giới hạn nhưng lại bị gì đó mạnh mẽ ngăn cản.
Cứ thế lặp đi lặp
lại, Hoàng Thiên bị giày vò thê thảm. Thân thể hắn liên tục bị thiêu
đốt, rồi thiên địa linh khí lại tái sinh chữa lành, sinh mệnh lực luôn
duy trì ở trạng thái lâm nguy, vì thế thân thể hắn được tôi luyện một
cách khốc liệt nhất, tu vi cũng thần tốc tăng lên, linh lực trong thể
nội ngày càng ngưng thật và hồn hậu, nhưng thủy chung không thể phá vỡ
cái giới hạn đó.
oOo
Bất tri bất giác, Hoàng Thiên hôn mê
đã được hai tháng, thân thể vốn thập phần thê thảm của hắn từ từ hồi
phục theo đà khôi phục sinh mệnh lực.
Làn da bị hỏa diễm thiêu
cháy thành than vụn vỡ rơi xuống, lộ ra làn da mới óng ả, huyết dịch
nóng rãy cũng ngừng chảy ra. Kinh mạch khô rang đến quặt quẹo trong thể
nội phồng lên như được bơm khí, linh dịch đầy sinh lực lưu động khắp cơ
thể.
Hai tháng này, Hỏa hải cực độ yên tĩnh, nhưng hôm nay không ngờ lại xảy ra biến hóa.
Bên trong đan điền Hoàng Thiên là cả một vùng sóng to gió lớn, Linh dịch
tích lũy suốt thời gian hai tháng nay đã đến mức cực hạn.
Linh
lực vô tận điên cuồng cuộn trào, dồn nén, giống như muốn phá vỡ không
gian quá nhỏ bên trong đan điền vậy. Long Châu vẫn liên tục tràn ra
thiên địa linh khí, Linh dịch được hình thành ngày càng nhiều, càng ngày càng dồn nén, cuối cùng cũng có những biến hóa về chất. Nguyên lực xuất hiện.
Ầm ầm...
Hoàng Thiên rốt cục đột phá, nhưng không phải là Ngưng nguyên, mà không ngờ lại là Luyện khí tầng mười.
Luyện khí tầng mười, từ khi tu chân giới xuất hiện, còn chưa có ai đạt tới.
Cửu vốn là cực hạn của thiên đạo, cũng vì như thế mà Luyện khí được chia cửu tầng, đại diện cho chín tầng cực hạn của con người khi bắt đầu bước lên con đường tu tiên.
Một khi vượt qua liền thoát khỏi phàm
trần, chân chính bước vào con đường tu tiên. Thế nhưng không ngờ Hoàng
Thiên lúc này lại đương nhiên phá vỡ cái cực hạn đó, bước ra một bước
thứ mười, hoàn toàn đi ngược thiên đạo quy tắc.
Trong nháy mắt, trời đất như xoay chuyển! Thức hải còn đang hỗn độn bỗng nổ vang.
Trong đầu của hắn trận trận kinh văn huyền ảo, phát ra vô thượng kim quang,
xuyên thấu vạn vật, không gian xung quanh đều sáng lên một màu vàng rực
rỡ.
Trong đan điền, Linh khí rất nhanh biến hóa thành Nguyên lực nồng hậu, hình thành nên Nguyên hồ rộng lớn, ầm ầm như sấm chớp.
Phá vỡ được giới hạn đó, tu vi của hắn lại cực tốc tăng lên, khi mà tất cả
linh khí đều hóa thành Nguyên lực, cũng là lúc hắn đột phá Ngưng nguyên.
Long đan như một mặt trời sáng chói phiêu phù trên không gian
đan điền, vẫn bị lực lượng thần bí đè nén, không ngừng tuôn ra thiên địa linh khí, ngay sau đó lại biến hóa thành Nguyên lực, Nguyên hồ nhờ vậy
mà ngày càng mở rộng.
Đột phá Luyện khí, tiến lên Ngưng Nguyên, Tu sỹ sẽ mở ra được thức hải, tiến hành lột xác mạnh mẽ hơn vô số lần.
Lại một tháng nữa trôi qua.
Trong không gian ý thức vốn mơ hồ của Hoàng Thiên chợt xuất hiện những tia
sáng le lói. Sâu trong hỗn độn thức hải, linh hồn Hoàng Thiên chợt mở
mắt, ý thức và ký ức nhanh chóng ùa về, như nước triều dâng. Hắn trở lại là chính mình, lấy lại quyền chỉ huy thân thể.
- Ta còn chưa chết sao…?
Nhìn Hỏa hải rực lửa xung quanh, hắn thì thào.
- Lực lượng của ta… Hỏa hải…
Hắn lại lẩm bẩm, cẩn thận cảm nhận lại nội thể, nhìn thấy Nguyên hồ trong không gian đan điền thì giật mình.
Bên trong nội thể, Nguyên hồ rộng hơn năm dặm, sóng nước dạt dào, mang lại
cho hắn một cảm giác mạnh mẽ, nhấc tay nhấc chân là có được thiên địa.
Nguyên lực không ngừng được hình thành, không ngừng hội tụ làm cho hồ nước cũng ngày càng lớn dần lên.
- Là Nguyên lực… không ngờ ta lại đột phá Ngưng nguyên… là nhờ Long Châu sao?
Ầm!
Hắn vung mạnh một quyền, Nguyên lực hùng hậu theo quyền ý tuôn trào ra
ngoài giáng mạnh lên nền đất, để lại một cái hố sâu hoắm trước mặt.
- Thật mạnh mẽ…
Hoàng Thiên kích động không thôi, tuy mới chỉ là Ngưng nguyên sơ kỳ, nhưng
hắn có cảm giác mình có thể đánh ngang với Ngưng nguyên trung kỳ, thậm
chí bây giờ gặp phải Vũ Hóa, hắn cũng có lòng tin đánh một trận.
Xung quanh hắn, Hỏa diễm ngũ sắc vẫn thiêu đốt, nhưng không thể thương tổn
hắn chút nào. Hỏa hải nơi đây vốn là do Long Châu mà hình thành, giờ đây Long Châu bị Hoàng Thiên luyện hóa, tất nhiên hỏa diễm không thể làm
hắn tổn thương.
- Trước tiên phải tìm cách thoát khỏi nơi này đã.
Hoàng Thiên nhanh chóng ổn định lại tâm tình, nhìn lại mình, không còn một
mảnh vải che thân, túi trữ vật bị hỏa diễm thiêu đốt không còn, tất cả
đồ vật đều bị thiêu dụi, ngay cả linh kiếm cũng không ngoại lệ. Hắn cười khổ, vô định bước về phía trước.
Không biết sau bao lâu, rốt cục hắn đi tới ranh giới Hỏa hải, nhưng khiến hắn thất vọng là nơi đây lại
có một vách đá dựng đứng, ngăn cách Hỏa hải với thế giới bên ngoài.
Hoàng Thiên dùng hết sức cũng không thể để lại dấu vết trên vách đá chứ
đừng nói phá vỡ vách đá mà ra.
Đang không biết phải làm như thế
nào thì trên vách đá nhảy ra một con quái vật đỏ lửa, là một con hỏa
hùng, miệng dài tới mang tai, dung nham đỏ lừ tanh hôi chảy ròng ròng
trên miệng, nhìn Hoàng Thiên với ánh mắt thèm thuồng.
- Grào
Hỏa hùng gầm lớn, lao tới giáng một trảo mạnh mẽ về phía Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên trải qua bao trận chiến, vốn đã tôi luyện bản tâm rất tốt, tự nhủ bản thân bình tĩnh, song quyền nắm chặt, Nguyên lực cuồn cuộn không dứt xúc tích khiến song quyền phát sáng mãnh liệt, chỉ trực chờ bùng nổ.
Cuối cùng Hoàng Thiên gào lên, vọt mình về phía Hỏa hùng, cứng đối cứng với
đối phương. Hỏa hùng há miệng, tựa hồ đang cười nhạo nhân loại ngu xuẩn.
- Rầm!
Song quyền va chạm với một trảo của Hỏa hùng phát ra chấn động mãnh liệt,
Hoàng Thiên bị lực lượng cường đại chấn cho lui về liên tục, thổ huyết,
tựa hồ đứng không vững.
Hỏa hùng cười dài, đạp trên sóng lửa lướt tới.
Hùng trảo khổng lồ lại lao tới, móng tay sắc bén như câu liêm sáng rực lên, sóng khí cuồn cuộn, bao trùm lấy Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên hét lớn, song quyền điên cuồng ngưng tụ Nguyên lực vô biên, ngay
sau đó chợt lắc mình, giáng một quyền mạnh mẽ giữa ngực Hỏa hùng.
- Phập!
Song quyền không ngờ lại dễ dàng xuyên vào cơ thể Hỏa hùng, bị hỏa diễm
nung đỏ. Không bỏ lỡ cơ hội này, hắn dùng lực xé mạnh ra hai bên.
Xoạt một tiếng, trên ngực Hỏa hùng bị rách một mảng lớn, hỏa diễm bên trong
cuồn cuộn trào ra ngoài. Hỏa hùng rú lên thê thảm, hỏa trảo thu nhanh
về, quật mạnh một cái khiến Hoàng Thiên hộc máu văng đi mười mấy ngũ,
ngã xuống nền đất cứng rắn.
Hoàng Thiên đau đớn nhìn mảng da ngực của Hỏa Hùng, không ngờ lại là nham thạch. Hóa ra con Hỏa hùng này là
một hỏa khôi được Hỏa hải dựng dục mà thành.
Nhổ một ngụm máu ra, Hoàng Thiên đứng phắt dậy như trường thương. Khi nãy liều mạng như vậy
cũng chỉ khiến Hỏa hùng rách tí da mà bản thân lại trọng thương. Trận
chiến này gian khổ hơn hắn nghĩ rất nhiều. Nhưng điều này không khiến
Hoàng Thiên nản lòng mà lại khiêu khích chiến ý khiến hắn càng quật
cường hung hãn.
Không còn đường nào khác, chỉ còn cách liều mạng.
Hỏa hùng gầm lên giận dữ, Hoàng Thiên cũng điên cuồng gầm theo. Hai đối thủ lại lao vào nhau, âm thanh bùng nổ vang khắp thiên địa.
Sâu
trong cơ thể Hoàng Thiên, Nguyên hồ biến động, sóng nước cuộn trào mãnh
liệt, liên miên không dứt. Long Châu dường như chịu áp lực mạnh hơn,
thiên địa linh khí bị cưỡng ép tuôn trào mãnh liệt.
Cơ thể không kịp chuyển hóa mà hình thành nên một vùng năng lượng lập dị, Nguyên lực vốn đang chuyển động, nhận được cỗ lực lượng này, bắt đầu điên cuồng
xoay chuyển lên, cả Nguyên hồ phát ra ánh sáng kỳ diệu đẹp mắt. Có điều, lực lượng này không ngờ lại rất khủng bố, khiến Linh hồ nhất thời bạo
loạn.
Hoàng Thiên chỉ thấy thân thể vốn hết sức suy yếu như uống phải tiên đan, Nguyên lực ầm ầm di chuyển.
Xương thịt, cốt cách, thậm chí là tế bào thần kinh cũng bành trướng gấp vài
lần, đau đớn vô cùng, áp lực càng lúc càng lớn, cơ thể tựa hồ lúc nào
cũng có thể nổ tung.
Hỏa hùng đang điên cuồng tấn công, bỗng thấy sắc mặt Hoàng Thiên đột nhiên hóa thành màu đỏ lửa, cơ thể cháy rực lên hỏa diễm ngũ sắc, tán ra khí tức cực kỳ đáng sợ.
Cảm nhận được lực lượng cường đại chưa từng có, Hoàng Thiên điên cuồng phát tiết, bất chấp lao về phía Hỏa hùng.
- Rầm.
Hỏa hùng không ngờ lại bị một quyền đánh bay. Hoàng Thiên đánh xong một
quyền cảm thấy thống khổ vơi đi một chút, lập tức giơ tay giơ chân đánh
loạn.
Hỏa hùng tuy là hỏa khôi, thân thể từ nham thạch cứng rắn
hình thành nên, nhưng trước những đòn tấn công điên cuồng của Hoàng
Thiên thì liên tiếp tan vỡ, cuối cùng chết thảm.
Hoàng Thiên tựa
hồ chưa phát tiết xong, lực lượng trong cơ thể vẫn cuồn cuộn không dứt.
Hắn không tìm lối ra nữa mà quay lại Hỏa hải, tìm nơi phát tiết.
Một thời gian sau, Hỏa hải không còn yên bình nữa, cứ cách vài ngày, người
ta lại nghe thấy âm thanh giao chiến ầm ầm. Tiếng thú gầm, tiếng người
thét vang vọng khắp nơi. Nhưng rất nhanh sau đó lại im bặt, cứ như thế
liên tục không ngừng nghỉ.