Vạn Thú Sơn Lâm, không phải ngẫu nghiên mà nó được liệt vào danh sách ba đại cấm địa của Nguyên giới. Mà bởi những bí ẩn xuất hiện từ sau Thượng Cổ, còn có những địa phương cực độ nguy hiểm khiến cả tu sĩ cũng không
dám tới gần. Hỏa Linh Sơn là một trong số đó.
Chỉ cái tên đã nói
lên tất cả, đó là một ngọn núi lớn bị bao trùm bởi lửa. Không ai biết nó có từ bao giờ, chỉ biết hỏa diễm ở nơi này vĩnh viễn không tắt, từ
Thượng Cổ xa xưa đến tận bây giờ không biết là đã thiêu đốt qua bao
nhiêu năm tháng.
Nơi đây không có sinh vật, mặt đất cũng không bị nung chảy thành dung nham. Càng khó hiểu là không hề có vật để thiêu
đốt, vậy mà hỏa diễm cứ thế cháy qua vô tận năm tháng, như là tồn tại
bất diệt vậy.
Xa xa bên rìa Hỏa Linh Sơn xuất hiện một nhóm người đang cẩn thận tiến tới, chính là nhóm người Vũ Hải. Nhìn thấy hỏa diễm
ngợp trời, bọn hắn không kiềm chế được mà thốt lên kinh hãi. Trước đây
bọn hắn cũng nghe qua rất nhiều truyền thuyết về Hỏa Linh Sơn này. Nhưng chỉ khi đối diện với nơi này mới thấy được sự hùng vĩ và nguy hiểm của
nó.
Chưa tới địa phận của Hỏa Linh Sơn mà mấy người đã cảm thấy
không thể trụ thêm nữa, quần áo trên người bắt đầu có dấu hiệu bị nhăn
lại. Vũ Hóa ra hiệu cho mọi người dừng lại, nhìn Hỏa Linh Sơn hùng vĩ
trước mắt mà cảm khái một hồi.
Nhưng rồi hắn nhanh chóng ổn định lại tâm tình, nhận Thanh y Chiến giáp từ Vũ Hải rồi đưa cho Hoàng Thiên.
- Mau mặc vào.
Hoàng Thiên suy tư, hắn nhận ra được mục đích của đối phương.
- Để ta.
Trác Mộc vội lên tiếng.
- Không sao, để ta.
Hoàng Thiên cương quyết.
- Nhưng…
Trác Mộc định nói nhưng rồi lại nhẫn xuống, hắn biết tính cách của Hoàng
Thiên, một khi đã quyết thì không ai có thể ngăn được, bèn nói:
- Cẩn thận.
Hoàng Thiên nhanh chóng mặc Thanh y Chiến giáp vào, lại nhận từ tay Vũ Hải
một chiếc bình sứ trắng. Đây là pháp bảo mà phụ thân của Vũ Hải cùng các trưởng lão trong tộc hợp sức luyện thành dùng để chứa Minh Hỏa, bị hắn
trộm mang đi.
- Từ đây đi sâu về phía tây năm dặm, ngươi sẽ thấy
một cái động, đi vào đó thu Minh Hỏa vào Ngọc Tịnh bình này. Đừng nghĩ
tới việc bỏ trốn, nếu không tên này cùng con sói kia sẽ phải chết.
Hoàng Thiên nhìn Trác Mộc khẽ gật đầu, chậm dãi bước đi tiếp cận Hỏa Linh
Sơn. Phía trước, hỏa diễm ngợp trời, nóng rực, như muốn đốt cháy thiên
địa, ngoại vi có rất nhiều khe nứt lớn sâu hoắm.
Bóng dáng hắn xa dần da dần rồi khuất đi trong hỏa diễm ngợp trời.
Bên trong Hỏa Linh Sơn, Hoàng Thiên cẩn thận bước đi trong biển lửa, hơi
nóng phả vào mặt hắn đau rát. Trên thân, Thanh y Chiến giáp tỏa ra hào
quang kim sắc bảo vệ hắn ở bên trong. Theo lời của Vũ Hải, hắn một đường tiến về phía tây.
Theo bước Hoàng Thiên thâm nhập vào sâu, màu
sắc hỏa diễm cũng phát sinh biến hóa, từ đỏ đậm dần biến thành lam nhạt, nhiệt độ càng thêm nóng rực, dù cho có Thanh y Chiến giáp, Hoàng Thiên
vẫn cảm thấy khó chịu.
Đi thêm một dặm nữa, hỏa diễm lại bắt đầu
chuyển màu, từ lam nhạt dần dần chuyển thành trắng ngà, từng luồng hỏa
diễm màu sữa lưu động trong không gian trông cực kỳ mỹ lệ, thế nhưng
nhiệt độ mà nó tỏa ra lại khiến người ta phải sợ hãi.
Cơ thể
Hoàng Thiên bắt đầu có dấu hiệu hư thoát, hắn buộc phải vận chân khí bao quanh cơ thể nhằm giảm nhiệt xuống. Nhưng nếu như nhiệt độ còn tiếp tục tăng lên nữa thì có lẽ hắn sẽ phải bỏ mạng tại đây.
- Không hổ danh là Hỏa Linh Sơn, mới chỉ tiếp cận ngoại vi mà ta đã phải cố hết sức rồi.
Hoàng Thiên lẩm bẩm, hỏa diễm nơi đây làm cho hắn cảm thấy cực độ khủng khiếp.
Tiến thêm một dặm nữa, rốt cục hắn cũng tới chân núi. Vách đá lởm chởm dựng
đứng như bức tường thành. Phía xa xa bên vách đá, đúng như lời Vũ Hóa
nói, có một cửa nham động khá lớn.
Nhưng khiến cho Hoàng Thiên
thất vọng là nơi đó lại bị bao phủ bởi hỏa diễm hắc sắc, từng ngọn lửa
màu đen mờ nhạt bập bùng trôi nổi trong không khí, tỏa ra nhiệt độ cực
kỳ kinh khủng.
Khi nãy bước vào khu vực hỏa diễm màu ngà sữa,
Hoàng Thiên đã phải cố hết sức vận chân khí để bảo toàn thân thể, nếu
như lần này lại tiến vào nữa thì không biết hắn có trụ nổi một khắc
không.
- Màu đen?
Hoàng Thiên lặng im nhìn về phía nham động xa xa, tràn đầy do dự. Một khắc sau, hắn cắn răng lao thẳng về phía nham động.
Hắn biết, nếu như hắn không lấy được Minh Hỏa, Trác Mộc cùng Tiểu hắc ắt
phải chết, lấy được Minh Hỏa, ít nhất bọn hắn còn có thể có một con
đường sống.
Chỉ một tia hi vọng nhỏ nhoi, nhưng Hoàng Thiên hắn quyết không từ bỏ.
Vừa bước vào trong phạm vi hỏa diễm hắc sắc, Hoàng Thiên cảm thấy toàn thân nóng rực, nhiệt độ khủng khiếp truyền qua Thanh y Chiến giáp khiến cơ
thể hắn như bị thiêu đốt, làn da trở nên khô khốc nứt nẻ.
Càng
tiến sâu vào trong, màu lửa càng đậm, đồng nghĩa với việc nhiệt độ càng
tăng. Bên trong nham động không một chút ánh sáng, giơ tay trước mặt
cũng không nhìn thấy gì.
Hoàng Thiên một đường lao thẳng trong
biển lửa, rốt cục nhìn thấy một chút ánh sáng. Hắn cười khổ, lại thêm
một loại hỏa diễm sao, lần này bước vào là chết không thể nghi ngờ.
Nhưng bây giờ hắn còn lựa chọn sao, hắn không còn thời gian nữa. “Xoạt”
Rốt cục hắn vọt vào trong khu vực có ánh sáng, nhưng khiến hắn bất ngờ là
nơi đây lại không có hỏa diễm như hắn nghĩ. Chỉ thấy xa xa, một đoàn hỏa diễm hắc sắc lặng lẽ phiêu phù trên không, lại được bao bọc bởi một
luồng quang huy mờ ảo khiến cho nó trở nên cực kỳ huyền bí.
Tất
cả hỏa diễm xung quanh mặc dù lưu động nhưng không thể tiếp cận trong
phạm vi quá mười ngũ. Hoàng Thiên nhìn cảnh tượng này, hắn có cảm giác
giống như đoàn hắc hỏa kia là vương và xung quanh là thần tử đang triều
bái vậy.
- Đây là Minh hỏa sao?
Hoàng Thiên cố gắng ổn
định lại tâm tình, nhẹ nhàng tiến về phía trước. Hắn mặc dù kích động
nhưng cũng rất cảnh giác, dẫu sao đây cũng là một loại thần hỏa, mà được mệnh danh là thần hỏa tất nhiên sẽ không thể tầm thường.
Minh
Hỏa vẫn thế phiêu phù trên không, nhưng không hề có một chút nhiệt lượng nào tỏa ra, khiến cho Hoàng Thiên cảm thấy khó hiểu.
Lấy Ngọc
Tịnh bình ra, hắn truyền chân khí vào làm cho chiếc bình sứ sáng lên,
đồng thời từ miệng bình truyền ra một lực hút hướng về phía Minh Hỏa.
Minh Hỏa bị lực lượng của Ngọc Tịnh bình cuốn lấy, chậm dãi theo không khí
di chuyển, cuối cùng bị thu vào trong Ngọc Tịnh bình. Không gian xung
quanh mất đi nguồn sáng thì trở nên tối đi. Hỏa diễm hắc sắc cũng tràn
vào.
Hoàng Thiên thu Ngọc Tịnh bình lại, định xoay người rời đi
thì bỗng nhiên không gian xung quanh biến đổi. Từng luồng hỏa diễm hắc
sắc trở nên bạo động, lưu chuyển với tốc độ chóng mặt, không gian xung
quanh vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Hoàng Thiên kinh hãi, cơ
thể hắn trở nên mất kiểm soát, sau đó như bị một lực lượng nào đó cuốn
đi. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng hắn có cảm giác mình đang di chuyển
với một tốc độ rất nhanh, nhanh đến chóng mặt.
Một lát sau, rốt cục hắn nhìn thấy phía trước có ánh sáng, ngày càng chói mắt.
Không gian xung quanh nhanh chóng phát sinh biến hóa, Hoàng Thiên giật mình,
thân hình hắn dừng lại, rơi vào khoảng không, dưới tình huống đột ngột
như vậy khiến hắn không khỏi có chút hoảng loạn.
Trong quá trình rơi xuống, Hoàng Thiên đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy xung quanh vẫn là biển lửa, mơ hồ như sương mù, hỏa diễm ngũ sắc cực kỳ rực rỡ.
Kỳ lạ là Hoàng Thiên không hề cảm thấy ấm áp, cảm giác như không hề có nhiệt độ.
- Hỏa diễm này thật kỳ lạ, lại không có nhiệt độ?
Hoàng Thiên mải mê suy tư, quên mất là bản thân đang rơi tự do. Rầm một cái,
cả cơ thể nện lên nền đá, miệng vết thương trên vai lại vỡ ra, máu tươi
rỉ qua chiến giáp trông cực kỳ thê thảm. Hắn vội vàng bò dậy, cái mặt
nhăn nhó, nhưng đầu thì vẫn không ngừng suy nghĩ.
Đúng lúc này,
phía xa xa trong hỏa hải ngũ sắc xuất hiện một đoàn lửa mờ mờ. Nói đúng
hơn là hỏa diễm không màu, nếu như quanh nó không tỏa ra hào quang lam
sắc thì có lẽ không ai nhận ra sự tồn tại của nó.
Nhưng, ngay sau khi đoàn lửa nhỏ xuất hiện, toàn bộ hỏa hải đang vô cùng loạn, bỗng
chốc trở nên yên tĩnh. Tất cả hỏa diễm ngũ sắc đang lưu động đều như
ngưng lại, lại có chút gì đó kích động.
Cảnh tượng này khiến cho Hoàng Thiên liên tưởng tới khi hắn nhìn thấy Minh Hỏa vậy, nhưng với
một mức độ cao hơn rất nhiều. Rõ ràng tất cả hỏa diễm ngũ sắc đang thần
phục trước đoàn hỏa diễm vô sắc này.
Hoàng Thiên nhìn cảnh tượng
này nhất thời ngây ra tại chỗ, từ khi ra đời đến nay đây là lần đầu tiên Hoàng Thiên hắn gặp phải cảnh tượng bậc này, nội tâm rúng động không
thôi.
- Rốt cục là có chuyện gì xảy ra, đoàn lửa vô sắc kia là lửa gì?
Hỏa diễm vô sắc chậm dãi di chuyển, hỏa diễm ngũ sắc xung quanh liền tách
ra tạo nên một con đường. Không ngờ lại hướng về phía Hoàng Thiên.