Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 23: Chương 22.2


trướctiếp

Hôm nay là ngày gì vậy trời, toàn nghe thấy gì đâu không?

Cũng may là tâm tình nàng đã khá hơn chút, chỉ đứng nhìn bờ tường một lúc, cũng không thấy lạnh nữa. Bên kia âm thanh rất khẽ, chốc lát lại nghe loáng thoáng, là tiếng thở gấp của nữ nhân còn kèm theo tiếng cười, nghe hơi quen tai.

"Chỉ giữ cho chàng thôi, đều là của chàng hết, chớ lấy. . . . . . Hôm nay. . . . . . Ừ. . . . . ."

"Giờ này chàng còn lang thang, phụ thân đã tới, là sợ ta nói ra sao? Hả? Đừng động. . . . . ."

Tiếng nam nhân nghe chừng còn rất trẻ tuổi, trên bầu trời đêm không biết sao mọc ra từ lúc nào, Từ Oản ngẩng mặt, bắt đầu đếm sao, trong đại trạch viện, loại chuyện như thế này của đám hạ nhân, nha hoàn là rất thường gặp.

Âm thanh đứt quãng càng lúc càng nhỏ, cứ lộ liễu như vậy, chắc do quá yên tĩnh, có lẽ là thích, có lẽ là khác, tóm lại là chuyện giữa nam nhân và nữ nhân, ngày trước nàng không hiểu, hiện tại thì tốt nhất là vẫn không cần phải hiểu nhiều.

Gió lạnh thổi lên, nàng chẳng thèm đứng đó nữa, lập tức đi về phía trước, tiếng bước chân vừa vang lên, xung quanh lại càng yên tĩnh, đầu không ngoảnh lại, Từ Oản bước nhanh về viện mình, nàng đi ngang qua Hoa Quế đang đi ra đón nàng.

Rửa mặt rồi đi ngủ.

Mơ mơ màng màng lại nằm mộng, nhớ nhớ, quên quên, nhưng quên chuyện gì thì nhất thời không nhớ nổi.

Thật ra cũng không tính là chuyện, bởi vì đã chôn sâu vào đáy lòng, rất lâu sẽ không còn nhớ đến nữa.

Cả đêm mộng mị, khuôn mặt nam nhân từ từ rõ ràng, nhưng nàng lại mở mắt không ra.

Chỉ có thể nghe thấy tiếng nói, rồi cảm giác hắn đang nằm bên cạnh.

Nghe thấy giọng hắn.

"A Man, thích Quận Vương phủ sao?"

"Bại hoại, không thích."

Mở mắt ra thì trời đã sáng.

Hoa Quế đã chuẩn bị xong y phục cho học sĩ, đến kêu nàng dậy, vẫn còn sớm, còn muốn nằm thêm một lúc, chợt thấy đồ của học sĩ liền lập tức ngồi dậy, Hồng Châu mang nước cho nàng rửa mặt rồi vội vàng mặc y phục vào.

Hoa Quế kể lể: "Đêm qua lạnh quá, hôm nay cũng rất lạnh, lát nữa tiểu thư cầm theo lò sưởi tay, sương phòng bên kia cũng không ấm thêm được, để tay lạnh không tốt."

Từ Oản ừ đáp lời: "Biết rồi ~"

Vừa dùng điểm tâm xong, Từ Vân đã tới tìm nàng rồi, phía sau có hai nha hoàn Cầm Thư và Bão Cầm đi theo, hai tiểu thư cùng nhau đi tới tiền viện, nói qua nói lại, Từ Vân cả ngày lẫn đêm luôn có chuyện nói không hết, Từ Oản nghe riết cũng thành quen.

Đi đến tiền viện, bọn trẻ cũng đã tới từ trước, Từ Vân cùng Từ Oản ngồi ngang hàng nhau, gần như là đụng nhau, Từ Vân xích lại gần: "Ta nói muội này, nếu lát nữa ta có ngủ gật, muội nhớ phải gọi ta dậy, lão già kia mà nhìn thấy, nhất định sẽ phạt ta đấy."

Từ Oản gật đầu: "Sao mà tỉ


trướctiếp