Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 24: Chương 22.3


trướctiếp

Lúc đi xuống thuyền thì trời đã quá trưa.

Kẻ điên Lý thăng này, kéo nàng đi du hồ, nói là muốn trở về chốn cũ, cùng nàng đi dạo.

Từ Phượng bạch cự tuyệt không được, đành phải theo lên thuyền, ký ức thời niên thiếu ùa về, khi đó sư phụ vẫn còn, thường đưa hai người chèo thuyền du ngoạn, câu cá thái liên, rất trẻ con, làm nàng thấy tiếc nuối thời còn trẻ.

Đáng tiếc sư phụ năm đó đã mất, trên mặt hồ sóng gợn lăn tăn, năm tháng vô tình, có lẽ chỉ có lúc ấy mới biết.

Có lẽ do nàng vẫn không có chút hứng thú nào, rốt cuộc đã xuống thuyền.

Phu xe Từ gia đã bị đổi, thị vệ Lý thăng theo hầu hai bên, đi từ xa đến đây du hồ, hắn không nói gì nữa, thủy tạ nối thẳng trong hồ, khẽ vuốt tay vịn, thật ra thì cũng khó tránh khỏi thổn thức.

Ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt hồ, ngửa mặt nhìn phương xa, hồi ức năm đó, cứ như mới vừa hôm qua.

Lý Thăng đưa tay che ngang, trông về phía xa: "Còn nhớ nơi này không? Trước kia chúng ta thường tới đây chơi, ta còn nhớ rất rõ, khi đó nàng rất tự đắc, không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ trùng tử mềm nhũn, ta còn cười nhạo nàng."

Từ Phượng bạch đứng bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khom người: "Điện hạ, ta có việc, phải về rồi."

Lý thăng quay đầu lại, nhìn mặt nàng, cười: "Thanh sơ, khi đó chúng ta cùng ra chiến trường, lúc biết nàng là nữ nhi, có biết ta đã rất vui mừng không?"

Hắn vô tư tự mình đắm chìm trong ký ức đó, Từ Phượng bạch cúi đầu im lặng.

Thị vệ đứng trên bờ, thủy tạ bên này chỉ có hai người bọn họ, bên hồ gió thổi nhè nhẹ, se se lạnh.

Lý thăng ngẩng mặt: "Ta với nàng kết bái làm huynh muội, nàng vẫn vì chuyện này mà giận ta, tổ tiên chúng ta đã có tiền lệ như vậy, để bảo vệ huyết thống d’đ/l/q’d thuần chánh, biểu thân kết hợp, nếu không có hôn ước, phải nhận làm kết nghĩa, khi đó cũng chỉ là ta nhận nàng thôi."

Nghe chuyện đã qua của mình, Từ Phượng bạch thổn thức: "Vậy có tác dụng gì, Điện hạ muốn có thiên hạ, đừng giữ tạp niệm đó nữa."

Lý thăng ngoái đầu nhìn lại, kéo nàng gần sát mình hơn: "Thế nào? Năm đó chạy theo ta khắp thiên hạ, luôn miệng nói yêu thích ta, đi theo ta vào sinh ra tử nhiều năm như vậy, giờ không thích nữa?"

Nàng chuyển mắt: "Gạt ta đi Đông Chinh, Điện hạ ở kinh thành đính hôn, người và vật sớm đã không còn."

Đúng rồi, cài ngày nàng hồi kinh là ngày đại hôn của hắn.

Tối đến, nàng lần đầu tiên mặc nữ phục, mang kiếm tới gặp hắn.

Nàng đâm ngay ngực hắn một kiếm, lúc đi, nói sẽ không bao giờ gặp nhau nữa.

Lý thăng vì che giấu vết thương đó cũng đã hao tổn tâm trí, sau đó mới biết, Từ Phượng quyết tuyệt, hắn không thể động phòng ngày đại hôn, nàng thì chọn ra


trướctiếp