Gả Thế Thành Sủng Phi

Chương 22: Sắc Đảm Ngập Trời


trướctiếp

Đổ túi hạt dẻ ra cái khay trước mặt, Từ Phượng Bạch ung dung nhặt từng hạt cho vào miệng, dáng vẻ xinh đẹp tuyệt trần. Phía đối diện Triệu Lan Chi đã uống tách trà thứ năm rồi, lúc này hắn một tay chống cằm nửa ngồi nửa nằm trên bàn ngắm nàng, mỉm cười.

Từ Phượng Bạch không buồn nhìn hắn, tiếp tục ăn hạt dẻ: "Trà chỗ ta ngon lắm sao?"

Triệu Lan Chi gật đầu, cầm lấy túi hạt dẻ đổ ra ngoài rồi bắt đầu bóc: "Ngon, uống nữa nhé!”

Từ Phượng Bạch cười khẽ một tiếng rồi nhìn hắn: "Được rồi, trà cũng đã uống rồi, chàng đi về đi, không còn sớm nữa, sắp đến giờ giới nghiêm rồi."

Hắn ngẩng mặt nhìn nàng: "Nếu ta không đi?"

Từ Phượng Bạch đứng lên: "Thế nào, trà uống chưa đủ sao?"

Triệu Lan Chi theo bản năng liền nằm trên bàn, hai tay hắn nắm chặt lấy cạnh bàn, như thể sợ nàng tới đuổi hắn đi liền: "Ta ngồi một lát thôi, ta hứa sẽ không gây sự!"

Ai ngờ Từ Phượng Bạch đứng lên đi rửa tay súc miệng, vờ như không nhìn thấy bộ dạng quen thuộc đó của hắn.

Rửa tay xong nàng đi ra phía sau bình phong: "Chàng bảo đảm?"

Triệu Lan Chi hạ giọng, quả quyết: "Ta bảo đảm, nàng cho ta ngồi một lát, ta nhất định không làm gì cả. . ."

Lời còn chưa dứt, âm vực đã hạ xuống thấp.

Từ Phượng Bạch cởi áo ngoài, khoác lên trên bình phong, qua ánh nến bóng dáng của nàng bị kéo dài một chút, hắn vội vàng bóc hạt dẻ, cố bóc được thật nhiều, phải bóc cho hết mới được.

Thoáng cái đã bóc hết túi hạt dẻ, Triệu Lan Chi bưng cái khay đi vào.

Người ở phía sau bình phong đã cởi bỏ y phục để lộ ngực và vai trần đưa lưng về phía hắn, hắn ho nặng một tiếng, đứng sang một bên nhìn nàng: "Nàng ăn hạt dẻ nữa không? Ta bóc hết rồi."

Từ Phượng Bạch quay đầu lại nhìn hắn: "Chàng còn muốn ngồi đây bao lâu nữa?"

Quả thật muốn chết, Triệu Lan Chi tỉnh bơ: "Một lát nữa rồi ta đi liền."

Nàng cởi hết dây vải buộc ngực, chỗ vết thương cũ cũng lộ ra ngoài, nhìn thấy nàng đi đến ngăn tủ lấy thuốc, hắn đuổi sát theo, hỏi vết thương nàng đã đỡ chưa, bảo nàng mở ra cho hắn xem một chút, vốn là vết thương cũ, đã không còn đáng ngại nữa.

Băng lại vết thương, mặc áo vào, Từ Phượng bạch mở rương, xõa tóc dài ngồi trước gương.

Triệu Lan Chi đứng bên cạnh nàng, đặt khay hạt dẻ trên bàn.

Nàng buồn cười nhìn hắn trong gương: "Ta không muốn ăn nữa, khi nào chàng mới đi, không quá giờ cấm hành chứ?"

Không có thành ý nào muốn giữ hắn lại, nữ nhân tóc dài nhu thuận vén tóc ra sau vai, hắn định dây dưa thêm một lát thì thấy nàng lại ngồi bên giường, vẻ như chuẩn bị đi ngủ, liền thở dài.

"Thôi, ta đi, nàng nghỉ sớm đi."

Từ Phượng gật đầu, đưa mắt nhìn hắn quay lưng.

Nàng đứng lên dựa vào bức tường bên cạnh giường, thầm đếm 1-2-3-4-5-6. . . . . .

Quả nhiên nghe tiếng bước chân quay lại, không đợi đếm hết mười đầu ngón tay Triệu Lan Chi đã chạy lại, nữ nhân đứng ôm cánh tay dựa tường, môi nở nụ cười bí hiểm.

Triệu Lan Chi thấy nàng đứng đó, liền chạy đến trước mặt nàng, ngẩng mặt phân bua: "Nàng không giữ ta lại sao? Không giữ ta thật sự đi nha."

Trước mặt nàng hắn cố ý làm điệu bộ ra đi thư thái. Từ Phượng Bạch vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn nàng càng buồn cười đến không kềm chế được, nàng quay mặt, không nói lời nào rồi kéo tay hắn lại.

Hắn lập tức ôm nàng vào lòng, cúi đầu, hôn lên môi nàng.

Triền miên một hồi lâu, Từ Phượng Bạch đẩy nhẹ hắn: "Chỉ lần này thôi, không có lần sau đâu.”

Ngày xưa lúc nàng tìm tới hắn, đã nói chồng hờ vợ tạm gì không quan trọng, sau đó sinh hạ A Man, về sau nữa nếu hắn không ngày ngày quấn lấy, thì chắc cũng đã sớm đứt gánh giữa đường rồi, lời như thế hắn nghe qua không dưới 100 lần, còn lâu mới làm thật.

Dây dưa mãi, không khỏi động tình.

Ánh nến chao động như tia lửa, hô hấp cũng gấp gáp. Thình lình nghe tiếng A Man, cả hai vội vàng tách ra.

Triệu Lan Chi cuống quít chỉnh lại áo, theo bản năng d,0dylq.d liền chạy ra phía sau bình phong, hai người cứ thế lại mười phần ăn ý nhau, Từ Phượng Bạch với lấy áo đang vắt trên bình phong khoác lên người, đâu vào đấy rồi mới đi ra: "Chuyện gì thế? Đã trễ thế này rồi mà con còn chưa ngủ sao? Có ai đi cùng con không?"

Giọng nói mềm mại của Từ Oản vang lên ngoài cửa: "Tiểu nữ muốn hỏi cữu cữu chút chuyện, không có ai đi cùng tiểu nữ cả."

Từ Phượng Bạch vén hết tóc dài ra phía sau, lại đi vào trong tủ lấy thêm áo choàng khoác lên người, đi tới trước cửa: "Chuyện gì ngày mai hẵng nói. . . . . ."

Lời còn chưa dứt, tiểu cô nương ngoài cửa nhịn không được hắt hơi một cái: "Hắt xì!"

Nàng vội mở cửa thư phòng, thấy Từ Oản đang ôm một cái lò sưởi tay, vẻ mặt khiếp sợ nhìn nàng: "Tiểu Cữu Cữu, tiểu nữ có thể vào trong không?"

Trông thật đáng thương, Từ Phượng gật đầu, bảo nàng mau vào.

Lò sưởi tay không đủ sưởi ấm nữa, Từ Oản đặt lên bàn.

Trên bàn toàn là vỏ hạt dẻ, hai tách trà, một trống không một vẫn còn đầy.

Bình nước như còn nóng, nàng đưa tay sờ thử quả nhiên rất ấm, vội vàng kéo để trước mặt.

Từ Phượng ngồi một bên, nhìn nàng từ trên xuống dưới: "Buổi tối ra ngoài sao không mặc nhiều một chút, cũng không có người đi theo, Hoa Quế làm gì vậy?"

Từ Oản vội nói: "Tiểu nữ theo Từ Vân đi thăm Cố đại công tử rồi đến


trướctiếp