Chút đường đột đó của Nhục Thu khiến Thủy Thần ngạc nhiên, liền vụng về né
tránh, lại vô tình khiến bàn tay vừa chỉ mới chạm vào mái tóc kia của
nàng ngay lập tức trơ trọi giữa không trung, hành động đó của nàng làm
Nhục Thu bất giác cũng lúng túng theo. Y vội thu tay lại, nhanh chóng nở một nụ cười ngượng nghịu, nói:
“Có chiếc lá dính trên tóc nàng, ta chỉ muốn phủi xuống giúp nàng thôi, xin lỗi vì đã thất lễ.”
“À không sao, ta tự làm được, không phiền huynh đâu.” Vừa nói Thủy Thần
vừa nâng hai tay lên phủi phủi đầu liên tục, mặc dù chẳng thấy chiếc lá
nào nương theo tay nàng mà rơi xuống cả, nhưng nàng vẫn một vẻ ngu ngơ
hỏi Nhục Thu: “Đã hết chưa?”
Nhìn hành động vụng về đáng yêu đó
của Thủy Thần, Nhục Thu bất giác mỉm cười, chỉ muốn chồm người tới xoa
đầu nàng một cái. Còn chưa kịp hành động thì ánh mắt đã vô tình lướt
thấy một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay của nàng, là giống như bị một
thứ gì đó bén dọn cứa ngang, khiến nụ cười trên môi y nhanh chóng tắt
liệm đi. Vết thương tuy đã ngừng chảy máu nhưng vẫn chưa được băng bó.
Nhục Thu vẻ mặt nghiêm trọng bất giác duỗi tay nắm lấy bàn tay bị thương đó của nàng mà lật ngửa lại, khiến nàng một thoáng bàng hoàng.
“Công tử?...”
“Nàng bị thương rồi.”
Nhục Thu vẻ mặt có chút chua xót, cử chỉ nhẹ nhàng chạm vào vết thương trên
tay Thủy Thần, đoạn nâng mắt nhìn nàng, hỏi: “Có đau không? Là ai đã làm nàng bị thương? Tên đó ư?”
Thủy Thần biết ngay “tên đó” trong
miệng Nhục Thu là đang ám chỉ đến Tà Đế, liền không muốn Tà Đế vì nàng
mà bị người khác hiểu lầm, hay vì nàng mà có ấn tượng nào không tốt
trong mắt người khác, huống hồ lại còn là bằng hữu của nàng, liền nhanh
chóng lắc đầu phủ nhận: “Không phải, chỉ là ta vô tình trong lúc chơi
đàn không cẩn thận khiến dây đàn cứa vào tay bị thương thôi, cũng chỉ là vết thương nhỏ, ta không sao cả, chốc nữa về nhà xử lí là được rồi,
huynh không cần để tâm đâu.”
Nói đoạn Thủy Thần cố gắng giãy tay
ra khỏi tay Nhục Thu, nhưng lực đạo của nam nhân này vốn chẳng để nàng
có cơ hội làm việc đó, chỉ đành bất lực để y tùy tiện sơ cứu vết thương
cho nàng.
Nhục Thu lấy trong tay áo ra một bình kim san dược rồi
nhẹ nhàng bôi một ít lên chỗ vết thương hơi hở miệng của Thủy Thần, đoạn xé một mảnh gấu váy nhỏ trên y phục của y rồi băng bó cho nàng.
Vị bằng hữu này đối với nàng thật sự quá tốt, cử chỉ sơ cứu như thế này
xem ra còn điêu luyện, thành thục hơn nhiều so với Tà Đế. Lại nghĩ đến
bộ dạng vụng về của Tà Đế lúc hắn giúp nàng bôi thuốc khi nàng vừa bị
hắn phạt xong chợt khiến nàng bất giác mỉm cười.
“Xong rồi.”
Giọng nói của Nhục Thu như khiến Thủy Thần sực tỉnh, vội rụt tay lại, lúng túng nói: “Cảm ơn, đã phiền đến huynh rồi.”
Nhục Thu nâng chiếc điệp phiến trong tay, gõ nhẹ lên đầu Thủy Thần, đoạn mỉm cười, nói: “Không có gì, lần sau chú ý đừng để bản thân bị thương nữa
là được, nàng như vậy ta sẽ lo lắng đấy.”
Thủy Thần tay phải nắm
tay trái, chớp mắt một cái nhìn Nhục Thu, không hiểu hết ý tứ trong câu
nói của y, chỉ gật đầu “ừm” một tiếng đáp lại.
“Nhưng mà… nàng
thích hoa sen à?” Nhục Thu tò mò hỏi Thủy Thần, lại nhìn thấy biểu hiện
ngơ ra của nàng, liền cười nói tiếp: “Ta chỉ tò mò thôi, vì lúc đến đây
thấy nàng đang ngắm hoa sen đến ngẩng cả người.”
Trước câu hỏi của Nhục Thu, Thủy Thần cũng không rõ là bản thân có thích hoa sen hay
không, chỉ là nàng chợt nhớ đến lúc trước, cứ mỗi lần đến mùa sen là
nàng lại được Tà Đế dẫn đến đây để ngắm hoa nở, cùng hắn ngồi trên một
chiếc thuyền nhỏ chèo ra giữa hồ. Hắn hái những đóa sen đẹp nhất rồi gom chúng lại thành bó để tặng nàng, sau đó sẽ thổi cho nàng nghe một khúc
nhạc du dương quyện cùng mùi sen thoang thoảng của núi rừng. Nàng ngồi ở mũi thuyền, hắn ngồi ở đuôi thuyền. Hắn đôi mắt nhắm hờ, cử chỉ điêu
luyện thoát tục thực hiện từng giai điệu trên cây tiêu của hắn, nàng ôm
bó sen hắn tặng, chăm chú ngắm nhìn hắn giữa một hồ sen nở rộ đến ngây
ngốc. Khoảnh khắc đó dù có lập lại một trăm một vạn lần nàng vẫn sẽ cứ
mãi một bộ dạng bị hắn bất giác mà câu hồn như thế. Chỉ là hai năm gần
đây không biết vì gì mà hắn chẳng còn cùng nàng đến đây nữa, mà nàng thì chẳng dám mở miệng nhắc hắn về vấn đề này, sợ rằng sẽ làm phiền hắn.
Riêng nàng thì vẫn cứ theo thói quen, hễ tới mùa sen nở là lại ra đây,
dù là khi đó tâm trạng nàng có vì hắn mà trở nên vui vẻ hay phiền muộn,
nàng đều sẽ mang những đóa sen tươi nhất về làm cho hắn một chén chè hạt sen. Mà việc Nhục Thu thấy nàng ngắm sen đến nổi ngẩng cả người lúc nãy chắc có lẽ là lúc nàng đang tỉ mỉ nghiên cứu sẽ chọn đóa sen nào để về
nấu chè cho Tà Đế mà thôi. Nàng từ trước đến giờ, ngay cả việc bản thân
thật sự thích cái gì cũng không rõ. Chỉ biết là những thứ Tà Đế thích
nàng đều thích. Cho nên trước câu hỏi của Nhục Thu, nàng lại có chút mơ
hồ không rõ Tà Đế có thích hoa sen hay không. Nếu hắn thích nàng cũng sẽ thích, nếu hắn không thích nàng cũng sẽ không thích.
“Ta cũng không rõ nữa, chỉ là thấy đẹp nên ngắm vậy thôi. Với lại muốn hái vài đóa mang về.”
Nhục Thu trong lòng vui vẻ, mỉm cười đáp: “Hoa nở cũng không nhiều, tay nàng lại vừa mới bôi thuốc xong, tránh chạm vào nước, hay để ta hái vài bông tặng nàng vậy.”
Nói đoạn, Nhục Thu đứng dậy, dùng khinh công bay
ra giữa hồ, từng bước chân tao nhã của y đạp lên những cánh lá sen mà
bước đi nhẹ bẫng, một thân lam y phong lưu tuấn lãng với tay ngắt từng
đóa sen nở rộ trong hồ khiến người xem không khỏi vỗ tay cảm thán trước
bức mỹ họa này. Đem từng đóa sen hái được đặt vào lòng, y nhẹ nhàng xoay người mang chúng đến trước mặt Thủy Thần. Gương mặt tuấn mỹ lộ ra nụ
cười ôn nhu ấy nhìn nàng, nếu là những nữ nhân khác chắc có lẽ đã bị y
giết chết vạn lần bởi khuôn mặt yêu nghiệt này rồi. Chỉ tiếc là đối với
Thủy Thần nàng chẳng có chút hề hấng gì.
“Cảm ơn huynh.”
Thủy Thần mỉm cười đưa tay nhận lấy mấy đóa sen trên tay Nhục Thu, đoạn
ngước nhìn sắc trời thấy đã không còn sớm nữa, liền nhanh chóng cáo từ y rồi trở về Phục Linh sơn trang, chỉ sợ chốc nữa Tà Đế tìm đến nàng
không thấy đâu lại sinh nghi.
“Ngày mai nàng có thể đến khách điếm Như Ý gặp ta được không? Ta có thứ này muốn cho nàng xem.”
Nhục Thu nhướng người dõi theo bóng lưng Thủy Thần nói to, nhưng chỉ nghe
nàng đáp lại một câu “Ta sẽ cố gắng.”, mà cũng chẳng chịu quay đầu nhìn
lại y lấy một cái. Nữ nhân này thật sự vẫn quá lạnh lùng với y rồi, hay
là y dịu dàng đối với nàng vẫn chưa đủ?
“Haizz”
Tiếng thở
dài bên tai làm Nhục Thu chợt giật mình, quay nhìn sang đã thấy Phúc Tử
đứng bên cạnh từ lúc nào, dáng vẻ đầy ưu tư lắc đầu, nói: “Công tử của
ta thật sự đã phải lòng Huyền Minh cô nương rồi ư? Nhưng Huyền Minh cô
nương có vẻ… Haizz cũng trắc trở quá rồi a.”
“Ngươi còn tiếp tục
lảm nhảm thì tối nay đừng ăn cơm nữa.” Nói đoạn Nhục Thu mở chiếc điệp
phiến ra, phe phẩy trước ngực rồi xoay người bỏ đi, để lại Phúc Tử ấm ức chạy theo phía sau trong lòng phập phòng lo lắng cho bữa tối đang có
nguy cơ không còn nữa nhờ cái miệng của mình.
Thủy Thần vừa trở về Phục Linh sơn trang liền nhìn thấy dáng vẻ hớt ha hớt hải của Hồng Liên dọa cho một thoáng bàng hoàng, sợ rằng Tà Đế đã biết việc nàng đang
trong thời kỳ bị hắn cấm túc lại cả gan lén chạy ra ngoài.
“Cô
nương đã đi đâu nảy giờ vậy? Người ra ngoài cũng không nói với em một
tiếng, có biết là em sốt ruột lắm không?” Hồng Liên vẻ mặt mếu máo nắm
lấy tay áo của Thủy Thần, đoạn đảo mắt đến mấy đóa sen nàng đang ôm
trong người, tròn mắt hỏi: “À, hôm nay đến mùa sen nở nhỉ? Cô nương định nấu chè cho giáo chủ?”
Thủy Thần gật đầu “ừ” một tiếng, đoạn hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì ư? Giáo chủ biết ta ra ngoài?”
Hồng Liên lắc đầu lia lịa: “Không có, không có. Chỉ là lúc nảy em ở trù
phòng chuẩn bị bữa tối cho cô nương, nghe được bọn Tiểu Nga Tiểu Tứ xì
xầm chuyện giáo chủ thiên vị ả Nhược An kia mà nổi giận đuổi cô nương ra ngoài, chỉ là cảm thấy uất ức thay cô nương nên vội chạy đi tìm cô
nương, nhưng lạ chẳng thấy người đâu. Hồng Liên chỉ sợ là…” Nói đến đây
Hồng Liên mặt mày càng lúc càng mếu máo hơn, rồi chợt khóc òa lên.
Thủy Thần mỉm cười ôn nhu, đưa tay xoa đầu Hồng Liên, trấn an: “Ta không
sao, chỉ là ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa sẵn tiện hái một vài đóa sen
về làm chút điểm tâm cho giáo chủ.”
“Cô nương thật đúng là… Bản
thân chịu ấm ức mà cứ im lặng suốt như vậy, đã thế còn không quên nghĩ
cho giáo chủ. Mà giáo chủ thật sự ngoài cái tính khí hỉ nộ thất thường
ấy thì chẳng biết gì cả, không nhận ra được cô nương vì giáo chủ mà lao
tâm khổ trí nhiều đến vậy. Đúng là người vô tâm vô phế mà…”
Hồng
Liên còn chưa kể lễ đủ đã bị Thủy Thần vội vã đưa tay lên chặn ngay cái
miệng nhỏ không ngoan ngoãn của nàng ta lại, đoạn thu tay lại, đưa một
ngón tay lên trước miệng mình “suỵt” nhẹ một tiếng, nói: “Em cũng to gan thật đấy, nếu không may để người khác nghe thấy rồi đến tai giáo chủ
thì cả ta và em không yên đâu.”
Hồng Liên hai tay bụm chặt miệng,
đôi mắt mở to đảo qua đảo lại, chú ý quan sát xung quanh một hồi, sau đó nhoài người đến sát tai Thủy Thần, một tay che miệng, thủ thỉ nói: “Cô
nương yên tâm, ở đây ngoài em, cô nương với mấy nhành cây ngọn cỏ ra thì không có ai nghe được đâu.”
Thủy Thần nghe đến đây liền bật cười, nhẹ nhàng cốc đầu Hồng Liên một cái khiến nàng ta nhanh chóng theo đà
hưởng ứng, hai tay ôm lấy đầu mà nhăn mặt, biểu hiện thập phần tinh
nghịch. Sau đó cũng vô tình thấy được ngón tay đang băng bó của Thủy
Thần mà thoáng ngạc nhiên, vẻ mặt cũng trở lại nghiêm túc, vội nắm lấy
tay Thủy Thần.
“Cô nương, người bị thương lúc nào vậy?”
“À, cái này lúc nảy vô tình bị dây đàn cứa trúng, chỉ là vết thương nhỏ, đã sơ cứu rồi, đừng lo lắng, ta không sao.”
Thủy Thần vừa nói vừa rút tay lại, đoạn huơ huơ trước mặt Hồng Liên mấy cái
như để chứng tỏ rằng nàng thật sự không sao, mà vết thương này vốn chẳng nhằm nhò gì với nàng, cùng lắm chỉ giống như bị kiến cắn mà thôi.
Hồng Liên thấy vậy thở dài, nói: “Người phải cẩn thận chứ”
“Ta biết rồi mà, nào, em cùng ta đến trù phòng đi, phải mau chóng nấu chè
cho giáo chủ mới được, nếu để qua ngày mai sợ mấy đóa hoa này không còn
tươi nữa.”
“Hay cô nương dùng bữa tối đi rồi chuẩn bị sau cũng được mà.”
“Không cần đâu, dù sao ta cũng không thấy đói, cứ nấu chè cho giáo chủ trước rồi dùng bữa sau cũng được.”
Nói đoạn Thủy Thần nắm tay kéo Hồng Liên còn đang không ngừng cằn nhằn phía sau đi về hướng trù phòng. Nàng cặm cụi chuẩn bị nguyên liệu, còn Hồng
Liên thì giúp nàng nhóm lửa.
Ở cạnh Tà Đế đã lâu, hơn nữa còn là
người quan sát chuẩn bị bữa ăn hàng ngày cho hắn, nàng đương nhiên biết
rõ hơn ai hết về khẩu vị của hắn. Hắn ghét vị đắng nên chắc chắn sẽ
không ăn những hạt sen vẫn còn tim sen bên trong, cho nên mỗi lần nấu
chè hạt sen cho hắn, nàng đều cẩn thận tỉ mỉ tách từng hạt sen ra để
loại bỏ tim sen, sau đó mới đem chúng đi nấu. Để chè hạt sen được thơm
và ngậy hơn nàng còn cho thêm chút đậu xanh và bột sắn dây vào.
Sau khi nấu xong bát chè hát sen thanh mát, Thủy Thần liền cùng Hồng Liên
bưng sang cho Tà Đế, nhưng vừa đến trước cửa phòng hắn đã nghe được
tiếng đập đồ bên trong khiến nàng giật mình khựng lại. Lại nghĩ chắc hẳn hắn đang có chuyện không vui, hoặc là vẫn còn đang tức giận đến chuyện
lúc chiều nàng khiến hắn không vừa mắt. Đang do dự không biết có nên đẩy cửa tiến vào hay không thì Đông Nô từ bên trong chợt đi ra, nhìn thấy
Thủy Thần liền một thoáng ngạc nhiên, đoạn đảo mắt đến chén chè hạt sen
đang tỏa nghi ngút mùi thơm trên tay nàng, hạ giọng hỏi:
“Huyền Minh cô nương có muốn vào trong không? Ta sẽ vào bẩm báo chủ tử một tiếng.”
Thủy Thần mỉm cười lắc đầu, nói: “Không cần đâu, làm phiền Đông Nô đại nhân
giúp ta mang chén chè vào cho giáo chủ, nói hôm nay sen nở, ta có làm
cho người chén chè thanh nhiệt.”
“Ừm” Đông Nô gật đầu nhận lấy tráp gỗ đựng chén chè trên tay Thủy Thần.
“Không còn chuyện gì nữa ta xin cáo lui trước.”
“Huyền Minh cô nương đi thong thả.”
Dứt câu, Đông Nô khẽ cúi đầu chào, đoạn nâng mắt nhìn bóng lưng Thủy Thần
cùng Hồng Liên đang từ từ khuất dần sau hành lang mà thở dài.
Nàng cũng thật biết cách vừa đấm vừa xoa, quờn chủ tử hắn lên cơn đến giờ vẫn chưa nguôi thế kia cũng thật là tài giỏi a…