Sáng nay không được Tà Đế gọi đến thư phòng, Thủy Thần cùng Hồng Liên lên kế hoạch bàn bạc cách trốn ra ngoài. Quanh đi quẩn lại một hồi, vẫn là để
Hồng Liên ở lại thay Thủy Thần nàng giả ốm nằm lì trong phòng, còn nàng
thì nhân lúc mọi người không để ý, dùng chút khinh công trèo tường ra
ngoài. Mà nàng lại chẳng ngờ được rằng trong suốt quá trình nàng trốn ra ngoài đều bị Tà Đế âm thầm đích thân đi theo giám sát.
Hôm qua bị nàng làm cho tức giận, lại được nàng làm dịu đi nhờ chén chè hạt sen
nàng tận tâm chuẩn bị kia, nên khiến tâm trạng Tà Đế trở nên ổn lên đôi
chút. Chỉ là trong lòng vẫn không thể không cay cú việc Đông Nô vì sao
không biết điều mà để nàng đích thân mang chè vào phòng cho hắn, nên hắn liền phạt Đông Nô quỳ ngoài sảnh cả đêm liền hứng sương lạnh trong cái
khí trời thế này. Còn hắn thì mang tâm trạng bồn chồn không ngủ được
liền một mình ghé sang phòng nàng, thấy đèn trong phòng đã tắt cũng
không muốn làm phiền giấc ngủ của nàng, cứ thế đứng ngoài cửa mà suy tư.
Hắn dạo này là càng lúc càng để tâm đến nàng, rõ ràng không phải là việc
chủ nhân để tâm quan sát động thái của nô tài mà là cái khác, cảm giác
nàng vì ai đó mà giấu giếm nói dối hắn khiến lòng hắn có chút hụt hẫng
thất vọng, cảm giác nàng lén lút hắn qua lại với người nam nhân khác
khiến hắn như sục sôi lửa giận, hận không thể băm chết nam nhân kia vạn
lần rồi ném cho chó ăn, nghe đâu dị giới này gọi đây là biểu hiện của
ghen tuông. Mà ghen tuông vì một nữ nhân chẳng phải lại chính là xuất
phát điểm của tình yêu sao?
Hắn từ trước đến nay luôn xem nàng như một quân cờ để thâu tóm vì lợi ích của hắn, vì mưu mô của hắn. Hắn hiếu kỳ về nàng, hắn cũng cảm thấy nàng rất thú vị. Chỉ là hắn nghĩ sau khi
có được nàng, lợi dụng được nàng xong sẽ nhanh chóng chán ghét rồi ném
nàng đi như một thứ đồ bỏ. Chỉ không biết là từ bao giờ mọi thứ lại đi
chệch ra quỹ đạo mà hắn vốn tạo ra kia. Càng lúc càng không ngăn nổi bản thân hiếu kỳ về nàng hơn, dù hắn biết cả một kiếp này của nàng quanh đi quẩn lại cũng chỉ có hắn mà thôi. Cho dù vậy hắn vẫn cứ tham lam muốn
nhiều hơn. Từ lúc nàng gặp lại Kim Thần ở kiếp này, nàng vì bao che cho
hắn ta mà dối hắn đã khiến hắn một thoáng lo sợ rằng một lúc nào đó khi
mở mắt ra chẳng còn thấy nàng bên cạnh hắn nữa, sợ nàng sẽ bị tên Kim
Thần không biết điều kia, to gan lớn mật dẫn đi mất, sợ nàng sẽ chán
ghét hắn. Là do hắn đa nghi? Từ khi nào một ma tôn cao cao tại thượng
như hắn lại không thể tự chủ được bản thân mà suy nghĩ toàn mấy điều vớ
vẩn về nàng? Là do hắn thật sự giống như lời người kẻ khác nói là đối
với nàng quá khắc khe? Quá áp đặt rồi ư?
Hay do hắn ở bên cạnh
nàng quá lâu rồi nên cảm xúc của hắn vô tình bị nàng làm cho rối tung
rối mù lên không phân rõ được mục đích ban đầu hay hiện tại là gì nữa?
Hay hắn đối với nàng là cảm giác yêu kia ư?
Đôi con ngươi chất
chứa phiền muộn như ẩn như hiện sau lớp mặt nạ nhìn thẳng vào cánh cửa
phòng nàng, đôi môi mỏng đa tình của hắn khẽ mím lại. Một thân hắc bào
cao quý như hòa trong màn đêm đen tĩnh mịch, lại nương theo gió đêm mà
tung bay phiêu dật. Hắn cứ thế trầm tư đứng ở đấy suốt hai canh giờ, sau đó lại rảo bước trở về phòng mình, lúc đi ngang qua chỗ Đông Nô đang bị phạt quỳ còn không quên tặng cho hắn ta một ánh nhìn sắt lạnh.
Lại vì có chút vướng mắc nên chưa chợp mắt được bao lâu, mới sáng nay ra đã muốn nhanh chóng đến gặp Thủy Thần, nên hắn không cho người qua gọi
nàng đến chỗ hắn nữa, mà là tự mình trực tiếp đến gặp nàng. Muốn hỏi rõ
nàng rốt cuộc là nàng muốn đối đầu với hắn đến khi nào? Muốn hỏi là
trong lòng nàng thật sự là đang nghĩ gì? Nào ngờ lại xem được trò hay
nàng bày ra cùng với tì nữ của mình, lén hắn trốn ra ngoài.
Tà Đế
cứ thế đi theo Thủy Thần đến khách điếm Như Ý nơi Nhục Thu ở, biết việc
nàng lén hắn đến đây gặp Kim Thần càng khiến hắn tức điên lên, nhưng lại chẳng cho phép bản thân bộc phát làm điều không hay, sợ sẽ bại lộ việc
hắn theo dõi nàng khiến nàng tức giận, cũng khiến hắn mất hết mặt mũi,
dù gì hắn đường đường cũng là một ma tôn cao cao tại thượng của Ma giới, là một giáo chủ cao quý ở Lệ quốc này, lại đi làm ba cái chuyện lén lút theo dõi ai đó này. Hơn nữa hắn càng không muốn nàng vì vậy mà mặt lạnh đối đầu với hắn thêm nữa.
Cứ thế cắn răng ngồi ở một góc trong
khách điếm mà quan sát động tĩnh của hai người, khiến Đông Nô như bị dọa cho đờ người. Chủ nhân của hắn từ bao giờ phải đích thân đi rình mò
người khác, cái dáng vẻ tức đến nổi muốn phóng hỏa giết người kia cũng
có thể nhẫn nhịn mà nuốt xuống bụng được ư? Vị Thủy Thần này cũng thật
sự quá ghê gớm rồi, có thể khiến chủ nhân hắn thay đổi như thế này quả
thật là cao nhân hiếm có trên đời.
“Nàng đến rồi ư? Ta cứ nghĩ nàng sẽ không đến.”
Nhục Thu gương mặt hớn hở như tóm phải vàng khi nhìn thấy Thủy Thần, y nhanh chóng ngồi vào bàn, tay vẫn không ngừng phe phẩy chiếc điệp phiến trước ngực, y dõi đôi mắt biết cười nhìn nàng đầy ôn nhu, khiến Tà Đế tức đến ghiến răng ghiến lợi.
Tà Đế một mặt lanh tanh, ánh nhìn sắt lạnh
không rời khỏi Nhục Thu và Thủy Thần dù chỉ một giây, miệng vẫn không
quên dặn dò Đông Nô ngồi bên cạnh: “Kiếp này của nàng ấy sau khi hoàn
thành xong đâu vào đó thì ngươi đi trói tên Kim Thần đó mang đến cho ta, ta muốn đập nát cái gương mặt dụ dỗ nàng ấy này của hắn.”
Câu nói đầy mùi giấm chua ấy của Tà Đế khiến Đông Nô đang nhấp một ngụm trà
nóng thì bất ngờ bị dọa cho ho sặc sụa, khiến Tà Đế mặt cũng tối sầm
lại, liếc mắt nhìn sang hắn. Đông Nô thấy không ổn liền nhanh chóng ôm
quyền cúi đầu đáp: “Thuộc hạ tuân lệnh.”
Chủ tử của hắn thật sự là đang ghen ư? Lúc về có nên đem chuyện này kể cho Mị Giả nghe không? Lỡ
chủ tử biết thì một hồn của hắn chắc cũng không còn nguyên vẹn, hay là
thôi cứ giả câm giả mù để bảo toàn tính mạng vậy.
“Huynh kêu ta
đến đây là có chuyện gì mới mẻ muốn kể ư? Hôm nay ta có đem theo bút
viết, nên huynh cứ kể nhiều nhiều một chút ta sẽ ghi lại.”
Vừa nói Thủy Thần vừa lục lọi cái túi đeo chéo trên người, lấy ra một cuốn tập
giấy nhỏ và một cây bút đặt lên bàn, đoạn loay hoay định nhờ tiểu nhị
trong quán hỏi xin dùm chút mực để viết lại. Lần gặp này với nàng mà nói có lẽ là lần cuối cùng, nàng không muốn Tà Đế vì nàng mà không vui,
nàng không muốn Hồng Liên vì bao che cho nàng mà oan ức chịu phạt, cũng
không muốn Nhục Thu vì nàng mà chuốc thêm thù hằn với Tà Đế. Hôm nay coi như nàng liều mạng gặp y lần cuối, cũng tranh thủ thu thập được bao
nhiêu câu chuyện thì chăm chỉ ghi chép vào tập giấy kẻo lại quên, rồi
còn phải mau chóng trở về Phục Linh sơn trang trước khi bị phát hiện
nữa. Cho nên lần ra ngoài hôm nay, nàng chuẩn bị khá là đầy đủ, bạc cũng không quên mang theo để tiện đường mua thứ gì đó cho Nhục Thu coi như
quà đáp lễ.
“Vị tiểu ca này, có thể cho ta xin một nghiên mực để chép vài chữ được không?”
Thủy Thần cười thân thiện, lời nói thập phần nhờ vả vị tiểu nhị vô tình đi
ngang bị nàng níu lại kia khiến Nhục Thu thấy vậy liền đơ người vài giây rồi như không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng khiến Thủy Thần một thoáng ngạc nhiên quay sang nhìn y, ngây ngô hỏi: “Huynh sao thế?”
Nhục Thu đưa tay lên che miệng ho nhẹ một tiếng, miệng vẫn nở nụ cười ôn nhu nhìn Thủy Thần, đáp: “Xin lỗi, là ta đã thất lễ rồi, chỉ là bộ dạng của nàng cũng thật là đáng yêu quá đi.”
“…”
“Thật ra thì cũng
không có chuyện gì kể cả, chỉ có thứ muốn tặng nàng, nhưng ta không nghĩ là nàng lại đến tìm ta sớm như vậy nên chưa kịp kêu người mang về, hay
sẵn tiện cùng ta ra ngoài dạo một chút nha.”
“…”
“Biết đâu không khí mát mẻ bên ngoài có thể giúp ta nhớ ra được một vài câu chuyện ly kỳ cũng nên.”
“Vậy chúng ta đi nào.”
Dứt câu Thủy Thần hứng khởi đứng dây, cũng không quên cất giấy bút lại vào
túi rồi ngoái đầu dặn tiểu nhị không cần chuẩn bị nghiên mực cho nàng
nữa. Cứ thế cùng Nhục Thu rời khỏi khách điếm Như Ý.
Đông Nô nhìn
theo bóng dáng Thủy Thần và Nhục Thu khuất dần ở cửa, lại nhìn sang Tà
Đế, hỏi: “Chủ tử, người không đi theo bọn họ ư?”
Cái dáng vẻ trầm mặt của Tà Đế lúc này chắc không phải đã bị Nhục Thu cùng Thủy Thần làm cho tức đến đần người ra chứ?
Đông Nô đứng dậy, nuốt một ngụm khí lạnh lén nhìn sắc mặt Tà Đế nhưng lại bị chiếc nón có mạng che mà Tà Đế đang đội vô tình cản trở chẳng để thăm
dò được chút ý tứ gì. Lúc này, Đông Nô như bị kèm chặt giữa hai thanh
sắt, không biết nên đuổi theo bọn Nhục Thu hay tiếp tục ở đây đợi chủ tử của hắn. Đang lúc phân vân có nên mở miệng nói nữa hay không thì Tà Đế
chợt nâng một tay lên che mắt, thanh âm trầm thấp cất tiếng:
“Nàng ấy sao có thể trưng ra cái dáng vẻ đáng yêu như thế trước mặt nam nhân khác?”
Đông Nô bị câu nói đó của Tà Đế dọa cho ngớ người ra, trợn mắt ngạc nhiên nhìn Tà Đế.
Không phải chứ? Chủ tử hắn nảy giờ là đang suy nghĩ về bộ dạng vụng về ngu
ngốc kia của Thủy Thần ư? Đáng yêu? Hắn có nghe nhầm không? Cái từ vô vị đó xuất phát từ chính miệng chủ tử hắn ư?
Lại chưa kịp để Đông Nô sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu, Tà Đế đã hỏi dồn tới:
“Ngươi nói xem, ta là người vô vị đến vậy ư?”
“…” Người không vô vị thì còn ai vô vị?
“Tên Kim Thần yếu ớt đó khiến nàng ấy thích thú đến vậy ư?”
“…” Chuyện rõ rành rành ra đó, người đừng để ta phải nói ra miệng chứ, chủ tử
“Nàng ấy là muốn nghe chuyện gì từ hắn ta chứ? Tại sao không đến tìm ta, ta
chẳng phải cũng biết một số chuyện yêu ma giết người ư? Những chuyện đó
không thú vị ư?”
“…”
Nghe đến đây Đông Nô thật sự vẫn chẳng
thể tìm được lời nào để đáp lại những câu hỏi của Tà Đế, bản thân hắn
đối với chủ tử của hắn mà nói quả thật là cạn lời.
Nam nhân ấy mà, muốn níu giữ được tình yêu của nữ nhân, thì ngoài dáng vẻ phong lưu
tuấn tú và tài năng ra, còn cần phải có một cái đầu đầy những kiến thức
lấy lòng nữ nhân. Đây là những lời mà Dương Lam công chúa nói với hắn.
Mà vị chủ tử này của hắn thật sự là không thể hiểu nổi mà.
“Đi thôi.”
Giọng nói của Tà Đế khiến Đông Nô như sực tỉnh, vội lùi người lại nhường đường cho hắn.
Hắn cùng Đông Nô cứ thế tiếp tục bám theo Nhục Thu và Thủy Thần nhưng không quên giữ một khoảng cách nhất định để tránh bị phát giác.
“Mày
còn dám tới đây ăn trộm ư? Mày thật đúng là chán sống mà, cái bọn ăn mày ngu ngốc bẩn thỉu này, có biết đây là chỗ tao làm ăn buôn bán không
hả...”
Một người đàn ông to cao mặt mũi bậm trợn hung ác vừa mắng
chửi vừa đánh đấm túi bụi vào một cậu bé ăn mặc rách rưới cả người bốc
đầy mùi hôi thối đang co rúm người ôm chặt lấy cái bánh màn thầu trong
lòng nhất quyết không chịu buông ra. Thủy Thần thấy vậy liền không nhịn
được mà chạy đến đẩy người đàn ông kia ra rồi ngồi thụp xuống đỡ lấy cậu bé kia dậy, vẻ mặt lo lắng hỏi: “Em đau nhiều không? Sao lại không phản khán?”
“A ha, ai đây? Một kẻ lo chuyện bao đồng?” Người đàn ông
kia vừa nói vừa thô lỗ nắm lấy một bên vai Thủy Thần định xoay người
nàng lại, liền bị Nhục Thu nhanh chóng lao đến dùng điệp phiến đánh mạnh lên cánh tay hắn, khiến hắn đau tái mặt liền ôm tay la lên: “Lại tên
khốn nào lo chuyện bao đồng nữa?” đoạn quay sang nhìn nam nhân vừa đánh
hắn liền lập tức nhận được ánh nhìn đầy sát khí của Nhục Thu khiến cả
người hắn bất giác run lên, miệng bắt đầu lắp bắp: “Ngươi, ngươi, ngươi
là muốn làm gì?”
Thủy Thần dìu đứa trẻ đang nằm la liệt dưới đất
đứng dậy, đôi mắt sắt lạnh nhắm thẳng đến tên nam nhân thô lỗ kia, gằng
giọng: “Đứa trẻ này đã làm sai việc gì mà ngươi lại nhẫn tâm đánh nó như vậy?”
Gương mặt như họa của nàng khiến mọi người thay vì đang bàn tán việc phân rõ công đạo đúng sai thì ngay lập tức chuyển sang việc
cảm thán nhan sắc thiên phú của nàng. Cũng tại chiếc nón có mạng che mặt nàng đội lúc nãy bởi vì tên nam nhân kia mà vô tình rơi ra, để lộ dung
nhan người gặp người mê ấy, khiến mọi việc bỗng trở nên rối lên. Cũng
giống như những người xung quanh bị nàng câu mất hồn, tên nam nhân thô
lỗ kia cũng một phút ngẩng người. Nhục Thu thấy vậy khó chịu khom người
nhặt lấy chiếc nón dưới đất, dịu dàng đội lên cho Thủy Thần, che lại
gương mặt đang bị người khác săm soi của nàng.
Thủy Thần lại trừng mắt nhìn nam nhân thô lỗ kia, gằng giọng: “Sao không trả lời?”