Nhược An tay bê một tráp gỗ đựng chén chè dương chi kim lộ(1) cùng tỳ nữ Ngọc Hương từ tốn mang đến chỗ mái đình bát giác cho Tà Đế. Thân hình uyển
chuyển lướt qua mặt Thủy Thần, nàng ta đặt tráp gỗ lên bàn đá, nở một nụ cười mị hoặc, nói: “Hôm nay muội có học làm món chè mới, nên muốn mang
đến cho huynh dùng.”
Tà Đế liếc mắt nhìn đến dáng vẻ chú tâm vào
thanh thất huyền cầm trên bàn của Thủy Thần, vẻ mặt điềm nhiên như chẳng có chút gì quan tâm, liền cất lời: “Vất vả cho muội rồi.”
Giọng
nói ôn nhu ấy khiến Thủy Thần một thoáng ngạc nhiên, đôi tay đang chỉnh
dây đàn cũng bất giác run lên. Nhìn thấy phản ứng đó của nàng, Tà Đế
trong lòng cảm thấy có chút thích thú.
Thủy Thần suốt ba ngày qua ở bên cạnh hắn không nói không rằng, hắn nói hay hỏi gì cũng đều chỉ trả
lời bằng cách gật đầu hoặc lắc đầu khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nàng đâu phải kẻ câm, lại bày ra những hành động đó là đang ngoan cố đối đầu lại hắn ư? Nàng nghĩ ai mới thật sự là người nên giận đây.
Hắn chưa trách nặng nàng vì những hành động thiếu suy nghĩ kia đã là may
mắn cho nàng rồi, ấy vậy mà nàng còn chưa chịu biết điều mà nhận lỗi với hắn, còn dám tỏ thái độ này kia kia nọ với hắn cứ như hắn là người sai
không bằng, khiến hắn nhìn thôi cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nghĩ đến đây, lửa giận lại bốc lên, hắn cất giọng lạnh tanh, nói: “Nàng
không thấy Nhược An đến hay sao mà không tự mình đứng dậy nhường chỗ.”
Cánh tay đang chỉnh sửa dây đàn chợt ngừng lại, Thủy Thần mặt vẫn cúi gầm,
cử chỉ chậm chạp thu tay lại, không nói không rằng cứ thế đứng dậy ôm
lấy thanh thất huyền cầm mà lùi sang một bên, cũng chẳng ngẩng mặt nhìn
lấy Tà Đế một cái. Nhược An nhếch môi vui vẻ ngồi vào chỗ cạnh Tà Đế,
nói: “Cũng gần đến tết nguyên tiêu rồi, đến lúc đó huynh cùng muội đi
dạo thành nhé?”
“Còn mấy ngày nữa?”
“Ba ngày nữa.”
“Ừm.”
“Vậy huynh cùng đi với muội nhé? Muội thật sự rất muốn cùng huynh…”
“Được thôi.”
Cũng chẳng để Nhược An nói hết câu, Tà Đế đã nhanh chóng đáp ứng nàng ta,
đôi mắt thì khẽ đảo đến dáng người đang đứng một góc kia. Trông phút
chốc hắn thấy vai nàng khẽ rung, đôi mắt kia của nàng cứ nhìn vào khoảng không vô định chứ không chịu quay sang nhìn hắn. Là hắn cố ý bày trò để xem phản ứng của nàng như thế nào, nhưng nàng vẫn cứ cứng đầu không
chịu mở miệng nói câu nào khiến hắn cảm thấy thập phần khó chịu.
“Vậy thì tốt quá rồi. lúc đó chúng ta sẽ đi thả hoa đăng, sẽ cùng dạo phố…”
Nhược An đã không nghĩ là Tà Đế lại đồng ý yêu cầu của mình, mọi lần nàng
muốn rủ hắn cùng nàng đi đâu đấy hắn đều một mặt lạnh băng trả lời không có thời gian, hôm nay tự dưng lại chấp nhận yêu cầu của nàng, lại còn
nhanh chóng như vậy, chắc hẳn là vì muốn cho ả Huyền Minh kia xem. Nhưng cho dù có là thế đi chăng nữa, miễn là hắn đồng ý đi cùng nàng là được, tới lúc đó nàng sẽ tự nghĩ cách bồi đắp thêm tình cảm cho cả hai.
Nhược An vừa mỉm cười vui vẻ vừa kể tất tần tật những ý định của nàng trong
ngày đó, nhưng hầu như chẳng một chữ nào có thể lọt vào đầu Tà Đế. Vì
lúc này, trong đầu hắn chỉ duy nhất nghĩ đến việc làm thế nào để khiến
Thủy Thần mở miệng nói chuyện với hắn. Chứ nếu cứ mãi thấy cái vẻ mặt u
sầu không thiện cảm này của nàng, hắn nhất định sẽ tức mà muốn bóp nát
nàng mất.
“Hôm đó Huyền Minh cũng cùng đi đi.”
Thủy Thần nghe vậy, cúi đầu nói: “Không cần đâu ạ, Minh Nhi sẽ làm phiền đến người và Nhược tiểu thư, như vậy không ổn.”
Tà Đế đập mạnh tay lên bàn khiến một ít nước chè trong chén sóng sánh rơi
ra ngoài, đoạn gằng giọng, nói: “Từ bao giờ nàng được phép cải lời ta?”
“Minh Nhi không dám cải lời chủ nhân, chỉ là không muốn làm kỳ đà cản mũi.”
“Được thôi, nếu không muốn làm kỳ đà cản mũi thì ngay lúc này lập tức cút đi khuất mắt ta.”
Thủy Thần trước câu nói lãnh huyết của Tà Đế, lòng chợt thắt lại, những ngón tay bất giác ghì chặt vào dây đàn, vô tình khiến sợi dây cứa vào tay
đến rỉ máu. Giọt máu đỏ thẫm trượt dài trên dây đàn rồi nhỏ tong xuống
đất hệt như trái tim đang trùng xuống tận vực của nàng.
Nàng biết
rõ thân phận của nàng chứ, biết rõ không nên khiến hắn tức giận, nhưng
hắn đang cùng nữ nhân khác ngồi trước mặt nàng, đang cùng nữ nhân mà mọi người vẫn luôn tác hợp với hắn kia, người nói kẻ đáp dịu dàng, tình tứ
thế kia, nàng sao có thể không đau lòng, sao có thể không tức giận. Suốt hai ngày qua, hắn cấm nàng bước chân ra khỏi Phục Linh sơn trang chỉ vì không muốn nàng đi gặp Nhục Thu, là vì để cho nàng thấy cảnh hắn đang
đối xử tốt với Nhược An, để nàng thấy việc hắn đang dần trở nên ôn nhu
với nàng ta mà mặc kệ nàng, là vì hắn nhẫn tâm muốn bóp nghẹn trái tim
nàng sao?
“Minh Nhi tuân lệnh.”
Mi mắt cụp xuống che đi đôi con ngươi chất chứa phiền muộn, nàng lại cúi đầu ôm thanh thất huyền cầm rời đi khuất mắt hắn.
Tà Đế đảo mắt nhìn dáng người mỏng manh của nàng rời đi giữa biệt viện,
nhìn những bước chân vội vàng như thể muốn trốn tránh hắn khiến hắn như
bừng lên lửa giận. Hắn là đang làm gì đây? Từ lúc nào mà hắn lại không
kiềm chế được cơn nóng giận của bản thân? Lại còn là vì một nữ nhân.
“Thật phiền phức.”
Tà Đế buông câu sắt lạnh khiến những nô tài đứng cạnh đó sợ sệt co rúm cả
vai mà vai, đoạn cả người đầy nộ khí đứng dậy rời đi, không để Nhược An
trong mắt, cũng không màng đến việc thưởng thức chén chè nàng ta vừa
bưng qua. Trước hành động đó, Nhược An như ngơ ra một lúc, rồi thẹn đến
đỏ mặt, tay nắm chặt thành đấm.
“…”
“Công tử, chỗ này rất gần Phục Linh sơn trang, như thế rất nguy hiểm a, chúng ta mau trở về thôi.”
“Ngươi ồn ào quá đấy.” Nhục Thu cau mày khó chịu.
Y làm sao không biết nơi này gần Phục Linh sơn trang được, chỉ là bản thân y muốn đến để tận mắt xem nó như thế nào thôi.
Hôm trước Nhục Thu có lệnh cho A Lực đi điều tra về tì nữ của giáo chủ Phục Linh phái, quả thật đúng với những gì Tùy Hữu Ngân đã nói với y. Huyền
Minh cô nương chính là tì nữ đó, cũng có nghĩa là người mà nàng từng nói với y, vừa là ân sư, vừa là ân nhân của nàng kia chính là tên giáo chủ
nổi tiếng tà ác đó. Cũng đúng là đã có chuyện nàng vì qua lại với y mà
bị hắn ta phạt gậy, nhưng điều y vướng mắc là vì sao hắn đối vời một tì
nữ lại quá để tâm đến như thế, hay do quy định của Phục Linh phái trước
giờ đều khắc khe với môn đồ của mình?
Mà điều hắn quan tâm nhất
vẫn là lời đề nghị hợp tác bất ngờ kia của Tùy Hữu Ngân, không có gì là
không hợp ý hắn cả, vì đó cũng chính là vấn đề mà hắn đến Du Châu thành
này. Hiện tại nội bộ triều đình rất mục nát, một số quần thần trong
triều đều là môn đồ của Phục Linh phái, có Phục Linh sơn trang chống
lưng, họ liền vênh váo chẳng coi ai ra gì, mặc dù trước mặt có tỏ ra
thái độ cung kính với quân vương để ra dáng một quần thần đi chăng nữa,
thì họ vẫn chẳng thể dấu đi được sự ngạo mạn toát ra trên người, lẫn
những mưu đồ muốn nắm giữ quyền hành và binh lực. Hữu thừa tướng đã từng đến gặp hắn và đề cập về vấn đề này, rằng nếu quần thần cùng quân vương không thể tiếp tục đồng lòng thì triều đại này rồi cũng sẽ rơi vào tay
Phục Linh phái mà thôi, để không khiến việc đó xảy ra thì một là khiến
Phục Linh phái nằm dưới sự cai trị của triều đình, hai là phải triệt để
diệt trừ nó trước khi mọi chuyện đi quá xa. Bởi vì một triều đại không
thể có hai vua, mà một môn phái trên giang hồ thì sao có thể trị vì cả
một nước. Không lâu nữa y sẽ phải tiếp nhận vị trí hoàng đế Lệ Quốc,
đương nhiên trước khi đó y phải mau chóng dọn dẹp mọi chông gai trên con đường tiến về hoàng vị, mà Phục Linh phái chính là cái gai lớn nhất gây cản trở trên lối đi đó.
Nhục Thu chậm rãi phe phẩy chiếc điệp
phiến trên tay, dáng vẻ trầm mặc nhìn ra hồ sen thơ mộng nằm dưới ngọn
núi cao kia, một nơi hữu tình thế này nhưng lại chẳng có bóng dáng ai
đến gần chỉ bởi vì nó nằm gần Phục Linh sơn trang.
Y khẽ thở dài,
đôi chân đang rảo từng bước bất giác dừng lại, Nhục Thu một thoáng ngạc
nhiên dõi mắt nhìn nữ nhân bạch y trước mặt đang ngồi ngắm những lá sen
chưa nở hoa dưới hồ, hàng mi như lá liễu của nàng khẽ cụp xuống như muốn che đi đôi mắt đầy tâm sự kia. Nàng giống như ngắm sen lại như chẳng
phải ngắm nó, cơ thể gầy gò khom lại ôm lấy hai đầu gối trông vô cùng cô độc. Khiến y vừa cảm thấy vui mừng vừa cảm thấy phiền muộn.
“Đó chẳng phải là Huyền Minh cô nương sao?” Phúc Tử tròn mắt ngạc nhìn Thủy Thần.
Nhục Thu không trả lời Phúc Tử, cứ thể nâng bước tiến nhanh đến chỗ Thủy
Thần. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng ngạc nhiên quay đầu ngước nhìn,
liền thấy Nhục Thu với nụ cười thân thiện hiện ra trước mặt.
Y nói: “Thật trùng hợp? Không ngờ lại được gặp nàng ở đây, lẽ nào là duyên trời chăng?”
Thủy Thần tròn mắt: “Huynh… Sao huynh biết nơi này?”
Nhục Thu mỉm cười thu lại chiếc điệp phiến, đoạn ngồi xuống cạnh Thủy Thần:
“Ta tính ra ngoại thành đi dạo cho khuây khỏa không ngờ lại lạc đường,
nhưng trong cái rủi cũng có cái may, tìm thấy một nơi hữu tình thế này,
còn vô tình gặp được nàng, mấy ngày qua nàng đã đi đâu? Sao không đến
tìm ta nữa?”
“Ta…”
“Nếu nàng không muốn nói thì thôi vậy,
uổng công ta ngày ngóng đêm mong nàng, còn lục lại tất cả những ký ức để đợi nàng đến thì kể cho nàng nghe.”
Thủy Thần như lấy lại tinh thần, háo hức nói: “Vậy lúc này huynh kể đi.”
Nhục Thu mỉm cười, hỏi: “Ở đây ư?”
“Ừm” Thủy Thần tròn xoe mắt gật đầu.
Nhục Thu khẽ đảo mắt nhìn Phúc Tử, đoạn đưa một tay lên che miệng hắng giọng vài cái khiến Phúc Tử như hiểu ý liền cười ngốc nhanh chóng lui sang
một bên cách hai người một khoảng vừa đủ để quan sát, vừa đủ không làm
kì đà cản mũi hai người.
“Hắn đi đâu vậy?” Thủy Thần ngạc nhiên nhìn theo Phúc Tử
Nhục Thu lắc đầu, cười đáp: “Đừng quan tâm đến hắn, để ta kể muội nghe một
chuyện này, khá thú vị đó, đến giờ nhắc lại ta còn cảm thấy ly kỳ nữa
mà. Chuyện là…”
Y bắt đầu kể những câu chuyện mới mẻ cho Thủy Thần nghe, lại tiếp tục trông chờ xem biểu cảm trên gương mặt nàng. Cảm giác có người lắng nghe thì ra lại khiến y cảm thấy vui thích thế này, tiếc
là từ trước đến nay, ngoại trừ nàng ra thì y chưa thật sự thoải mái kể
bất cứ chuyện gì cho ai. Còn nhớ lúc nhỏ, lúc Phục Linh phái còn chưa
lớn mạnh như hiện giờ, phụ hoàng của y vì bận trăm công nghìn việc, lại
thêm việc sủng ái Liễu Phi vừa mới tiến cung, đến một chút thời gian đến thăm hỏi mẹ con y cũng không có. Ngày nào sau khi từ giảng đường của
phu từ trở về tẩm cung, y cũng nghe được lời qua tiếng lại của các cung
nữ thái giám trong cung, nói rằng hoàng hậu ngoài việc có thế lực của
Lạc Gia chống lưng ra thì nhan sắc lẫn tài nghệ không thể so bì được với Liễu Phi, không khiến hoàng thượng vui vẻ nên mới bị thất sủng. Mẫu hậu y cũng vì tranh sủng, tìm đủ mọi cách hại Liễu Phi, lẫn các phi tần
cùng người tranh sủng, hậu cung cứ thế tranh tranh đấu đấu không ngừng
nghĩ. Lúc đó người còn bắt y phải chăm chỉ học đủ mọi thứ để thay người
lấy lòng phụ hoàng, y cứ thế học ngày học đêm chỉ vì muốn mẫu thân vui,
đến nổi bệnh nằm liệt giường hai ngày, trên người cũng có thêm vài vết
thương do đao kiếm gây ra trong lúc luyện võ. Mẫu thân y cũng chưa bao
giờ thật sự lắng nghe y, khiến y có chuyện muốn nói cũng chẳng biết phải tâm sự với ai, cứ thế im lặng mà để trong lòng. Từng ngày từng ngày như một thói quen, chuyện của bản thân cũng chẳng muốn cho ai biết, điều
muốn nói cũng chẳng muốn chia sẽ với bất cứ ai. Cho đến khi y cùng mẫu
thân đến Chu Gia và gặp được nàng, tuy là khoảng thời gian không dài,
nhưng dù là lúc trước hay bây giờ, người mà y có thể thoải mái tâm sự
thì ra vẫn duy nhất chỉ có nàng.
Nghĩ đến đây, Nhục Thu ánh mắt
đầy ôn nhu nhìn Thủy Thần, bàn tay bất giác không tự chủ được mà chạm
nhẹ lên mái tóc đen dài của nàng.