Thục Nữ Dụ Phu

Chương 42: Dụ Phu Kế Thứ Ba Mươi Lăm


trướctiếp

Cửu vương tức giận quát, mọi người đều run lên. Ai chẳng biết Cửu vương sủng ái thê tử vô độ, ở trước mặt ông mà dám mạo phạm Cửu vương phi, đó không phải đang tự tìm đường chết sao?

Chu Thiêm tức giận trừng Tiểu Hỉ, ra lệnh: "Người đâu, kéo xuống, đánh 50 hèo."

Tiểu Hỉ bị dọa đến run rẩy, mới vừa rồi không biết Cửu vương tới, mới dám lấy can đảm nói một câu không có quy củ như vậy, bởi vì nàng ta đoán Trưởng công chúa và Quận vương phi sẽ không vì câu này mà trách tội mình. 50 hèo, dù không trầy da sứt thịt nhưng mạng có còn không cũng khó nói.

Không đợi nàng ta cầu xin tha thứ, Cửu vương lại không vui, lạnh giọng nói: "Bổn vương nghĩ, người dám chậm trễ Cửu vương phi còn chưa ra đời đâu."

Ý chính là không cho người ta con đường sống rồi.

Tịnh Thục bị dọa đến tay cũng run lẩy bẩy, trong nháy mắt mà muốn mạng một đứa nha hoàn sao? Nàng dùng ánh mắt run rẩy nhìn sang, vẻ mặt Cửu vương rét lạnh, đứng yên bất động. Trượng phu của mình Chu Lãng đứng sau lưng ông ấy, chỉ lạnh lùng nhìn.

Chu Thiêm không dám không tuân theo Cửu vương, ra lệnh: "Người đâu, đánh chết."

"Vương gia tha mạng, tha mạng, nô tỳ biết sai rồi." Tiểu Hỉ bị hù dọa, điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

Cửu vương phi không muốn vì mình mà làm lớn chuyện, dù sao đó cũng là một cái mạng, tội không đáng chết. Bà đi đến bên cạnh Cửu vương, nhẹ nhàng kéo tay áo ông: "Vậy được rồi, hôm nay là sinh thần của Hoàng trưởng tỷ, ngày tốt như vậy không nên sinh thêm chuyện, tạm tha cho nàng ta một lần đi."

"Hừ! Phu thê ta đến phủ Quận vương chúc thọ, vậy mà có người cố ý gây chuyện, Hoàng trưởng tỷ chẳng quan tâm, vậy thì đừng trách Bổn vương vô tình." Cửu vương chẳng có vẻ gì là muốn thay đổi chủ ý cả.

Trưởng công chúa cũng trầm mặt: "Lão Cửu, ngươi đang trách cứ Bổn cung hả? Vương phi của ngươi, ngươi muốn sủng ái sao cũng được. Nhưng ta không có nghĩa vụ cùng giúp ngươi sủng ái."

Trưởng công chúa đã sớm không ưa dáng vẻ ái thê như mạng của Cửu vương, vẫn không tìm được cơ hội phát tiết, hôm nay trong phủ của mình, không thể để cho nó đắc ý. Nếu nó dám muốn người mạng trong sinh thần của mình, cho dù đến tai Hoàng thượng, thì cũng không sợ.

Cửu vương lạnh lùng nhìn đích tỷ của mình, bởi vì do Hoàng hậu sinh ra, từ nhỏ đã làm mưa làm gió trong cung, ngay cả mẫu thân của mình, đương kim Thái hậu, năm xưa cũng chịu đựng bàn tay của Chiêu Hoa Trưởng công chúa này. Nếu không phải Thái tử chết sớm, Ngũ ca kế vị, còn không biết vị Trưởng công chúa này phách lối thế nào đâu.

"Được, tốt." Cửu vương cười lớn: "Hoàng trưởng tỷ nói rất đúng, Vương phi của Bổn vương đương nhiên không cần người khác phí tâm. Cháu yêu của Hoàng trưởng tỷ cũng nên tự tỷ thương yêu đi, sau này đừng nói chuyện quan chức với Bổn vương nữa. Một đám phế vật ngu xuẩn, còn muốn quan vị lục phẩm trở lên, si tâm vọng tưởng. Nha đầu này, Bổn vương muốn, dẫn đi." Cửu vương phất tay áo, kéo nữ nhân của mình đi. Thân thị vệ bên cạnh tiến lên nhấc bổng Tiểu Hi như chim ưng bắt gà con, bước đi mất.

Không ai dám cản.

Bàng ma ma hoảng sợ hai chân mềm nhũn, ngồi xổm cạnh chân Quận vương phi: "Vương phi, Vương phi cứu Tiểu Hỉ đi."

Lão nhân trong kinh đều biết, tân hôn của Cửu vương, vì xuất thân của Cửu vương phi không cao, từng bị một cung nữ trong hậu cung chậm trễ. Lúc này Cửu vương nói với Thái hậu muốn cung nữ đó, Thái hậu nghĩ ông ấy có ý định nạp thiếp, vui mừng ban cho ông, ai ngờ sau khi Cửu vương mang về phủ, không đánh không mắng. Mà thưởng người cho một lão què chân không vợ trong thôn trang, không đến một năm, cung nữ như hoa như ngọc này bị hành hạ chết, hẳn còn thống khổ hơn đánh chết gấp mấy lần. Từ đó về sau, trong kinh không còn ai dám bất kính với Cửu vương phi nữa.

Giờ phút này Quận vương phi đâu còn tâm tư nghĩ đến Tiểu Hỉ, tiền đồ của nhi tử mình quan trọng hơn, vốn nghe Chu Thiêm nói chuyện quan chức đã có chút tiến triển, hôm nay sắp vỡ nát sao? Giờ phút này, bà ta đã hối hận xanh ruột, không phải chỉ là mấy đóa hoa ư, xem như cho Cửu vương phi thì thế nào? Làm sao lại quên chuyện quan trọng của Đằng nhi chứ.

Trưởng công chúa ngẩng cao đầu, tức giận nhìn phu thê Cửu vương rời đi, nghiến răng ken két. Tiện chủng thứ xuất, hôm nay cũng dám bò lên đầu Bổn cung tác oai tác oái? Không phải chỉ là quan chức thôi sao, không có ngươi sẽ không làm được chắc? Bổn cung không tin, tiền có thể sai khiến ma quỷ, còn không mua được cái mũ cánh chuồn ư?

Hôm nay, Tịnh Thục bị kinh sợ, cơm tối không ăn được mấy miếng đã miễn cưỡng lên giường nằm. Chu Lãng dựa vào đầu giường, ôm tiểu nương tử trong lòng, thưởng thức mái tóc dài óng mượt như tơ của nàng.

"Chàng nói xem, có phải Cửu vương độc ác quá rồi không? Chỉ vì một câu nói, đã muốn một mạng người." Tịnh Thục run giọng nói.

Chu Lãng cười lạnh, lười biếng nói: "Nàng trưởng thành ở Giang Nam, đâu biết nhân tâm ghê tởm nơi đế


trướctiếp