Chớp mắt đã đến ngày mừng thọ của Trưởng công chúa, tân khách tụ tập, trong hậu hoa viên vô cùng náo nhiệt.
Vì khí trời ôn hoà, tiệc của nữ quyến được bày trong vườn Mẫu Đơn. Lúc
này trong thành Trường An đa số hoa Mẫu Đơn đều chưa nở, mà Trưởng công
chúa vì để thọ yến có không khí vui vẻ, nên đã cho thợ có thủ nghệ cao
siêu chăm sóc hoa cỏ để chúng có thể nở trước, chiếm được một tràng ủng
hộ.
Phu nhân khanh Đại Lý Tự Vương thị đứng trước Quận vương phi, nhìn tiểu
Kim Phượng sáu tuổi thì tặc lưỡi tán dương: "Tiểu cô nương thật phấn
điêu ngọc mài, đây là cô nương thứ mấy trong phủ vậy?"
Quận vương phi Thôi thị cười nói: "Là Tứ cô nương, rất bướng bỉnh đấy."
Vương thị yên lặng gật đầu: "À, hóa ra là Tứ cô nương, phải nói hai nhà
chúng ta thật sự có duyên, nữ nhi của ta may mắn thành trục lý [1] với
nữ nhi của ngài, nhi tử ta không có tiền đồ gặp Tam cô nương phủ Quận
vương trong Lễ Thượng Tị, tri thư đạt lễ, tướng mạo xinh đẹp."
[1] trục lý: chị em dâu.
Đích trưởng nữ của khanh Đại Lý Tự, Tạ Giai Di gả cho con trai thứ xuất
của Quách gia, nhiều thế hệ Quách gia có địa vị cao quý, đường tỷ của
Quách Hoàn lại là đương kim thái tử phi, cho dù hắn là con vợ kế, Vương
thị cũng rất vui lòng gả nữ nhi cho hắn. Từ sau Lễ Thượng Tị, nhi tử Tạ
An về nhà, lập tức năn nỉ mẫu thân đến phủ Quận vương cầu hôn, nói đã
chọn trúng Chu gia Tam cô nương. Quận vương phi mắt cao hơn đầu, những
ngày qua Vương thị vẫn không dám đến, hôm nay thừa dịp thọ yến lập tức
thăm dò một chút.
Khóe môi Quận vương phi nhếch lên, cười không ngừng. Không đề cập đến nữ nhi còn tốt, nhắc tới thì tức. Nữ nhi Chu Xảo Phượng ở trong phủ Quách
Dực là trưởng tức đích tôn, vậy mà cứ bị buộc nộp lại quyền quản gia,
hôm nay hẳn thê tử của thứ tử đang giúp Quách phu nhân quản gia. Thích
Tam cô nương? Được, Tạ gia các ngươi thật có bản lĩnh, đích nữ gả cho
thứ tử, đích trưởng tử cưới thứ nữ, chỉ vì muốn leo cao với nhà có địa
vị cao quý sao?
"Tam cô nương là chi thứ hai, ngươi đến nói với nhị thái thái đi." Quận
vương phi liếc mắt dẫn theo hai nữ nhi đến chỗ Cận thị, chậm rãi nói.
Vương thị xấu hổ cười, đứng dậy nghênh đón. Trong lòng lại dễ dàng không ít, như vậy cũng tốt, quan chức của lão gia chi thứ hai so với lão gia
mình thấp hơn một cấp, sau khi thú thê, sẽ không phách lối cưỡi lên đầu
nhi tử. Vừa là cháu gái Trưởng công chúa, dẫn ra ngoài cũng tỏ vẻ mình
có mặt mũi.
Tạ lão gia xuất thân tiến sĩ, dựa vào đầu óc thông minh, mặt dày, năm
ngoái vừa thành công leo lên quan viên tam phẩm, thật không dễ gì, vì lo lắng mình căn cơ không sâu, không gánh nổi vị trí này. Nương gia Vương
thị càng không đáng nhắc tới, cho nên không có địa vị trong đám quý phụ
Kinh thành, vì thế, khi Quách gia nhắc đến hôn sự, tuy là thứ tử, bọn họ cũng không hề do dự mà đồng ý. Hơn nữa cửa hôn sự này quả thật cũng có
chỗ tốt, Tạ lão gia có nhiều bằng hữu hơn ở quan trường, đôi khi Quách
Dực tổ chức uống rượu thì cũng gọi ông ta, Tạ lão gia càng đắc ý vui rạo rực cả ngày lẫn đêm, cảm giác cuối cùng mình cũng ngồi vững vàng quan
vị này.
"Chu phu nhân hữu lễ, đã lâu không gặp." Vương thị cười đến dịu dàng hào phóng.
Người đến là khách, Cận thị đương nhiên không thể chậm trễ, vội vàng vạn phúc đáp lễ: "Tạ phu nhân khách khí, mấy ngày trước nghe khuyển tử nói
lệnh lang đậu tiến sĩ, trong nhóm tiến sĩ Thái Học cũng lấy Tạ công tử
ra làm tấm gương giáo dục tiểu nhi đấy, thật sự rất đáng mừng."
Cận thị dứt lời, một câu nói trúng ngay đầu quả tim của Vương thị, Vương thị cười toe toét, lập tức khiêm tốn nói: "Đâu có đâu có, đều do các
tiến sĩ dạy giỏi, khuyển tử chỉ là do may mắn thôi. Ui! Đây là hai vị cô nương trong phủ sao? Đã lớn như vậy rồi hả?"
Hai vị cô nương sau lưng đều khéo léo cung kính hành lễ, Vương thị hạ mắt quan sát, khóe môi thoáng nở nụ cười, rất có thâm ý.
Hai vị cô nương cũng thẹn thùng cúi đầu, nhà có con trai trẻ tuổi như
bọn họ, quan sát cô nương như vậy, đương nhiên là có ý tứ chọn nhi tức.
Nhất là Tam cô nương Chu Nhã Phượng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nàng
đã nghe từ Tam ca, biết hôm đó công tử đoạt khăn nàng tên là Tạ An, một
tân tiến sĩ. Nếu hắn thật sự có thể đến nhà cầu thân thì không thể tốt
hơn rồi. Dù sao người đã gặp qua, dung mạo tuấn lãng, lại có tài.
Cận thị thấy Vương thị như có lời muốn nói, lập tức cho hai cô nương lui, cùng bà ta dẫn nhau đến chỗ vắng người.
"Không dối gạt phu nhân, tiểu lang nhà ta gặp được Chu phủ cô nương
trong Lễ Thượng Tị, sau khi về nhà, liên tục tán dương, đoan trang hào
phóng, mỹ mạo có lễ. Hôm nay vừa gặp, hẳn còn tốt hơn so với thằng bé
nói. Năm đó phu nhân nổi danh là tài nữ trong kinh, ngài dạy nữ nhi dĩ
nhiên là tốt nhất, chẳng qua là không biết đã đính hôn chưa?" Vương thị
cười nói.
Cận thị vừa nghe trong lòng hồi hộp, Tạ An này là trưởng tử Tạ gia, nếu
gả nữ nhi đi, chính là trưởng tức đích tôn (con dâu cả). Địa vị còn cao
hơn so với phu nhân chi thứ hai như mình. Năm ngoái đã gặp hắn, vóc
người cao hơn Chu Thắng nửa cái đầu, năm nay lại đậu tiến sĩ, rất nhanh
sẽ vào Hàn Lâm viện làm quan.
Quan văn rất tốt, có thể mỗi ngày ở nhà, tuy đại tiểu thư Chu Xảo Phượng gả cao, nhưng hàng năm Quách Chinh luôn chinh chiến bên ngoài, không
phải nàng vẫn sống chẳng khác gì quả phụ sao. Thành thân lâu như vậy,
ngay cả hài tử cũng không có, ngược lại làm cho tôn tử của nhị phòng
tiên sinh Quách gia ra trước. Hừ! Sau này nữ nhi thường ôm hài tử về
thăm nhà, xem Quận vương phi còn có thể ra oai gì đây.
Nghĩ đến cuối cùng mình đã có một nơi có thể đè đầu người khác, Cận thị
thoải mái đến từng lỗ chân lông. Thận trọng cười nói: "Năm ngoái Nhị cô
nương mới vừa cập kê, chưa có đính ước. Nếu phu nhân có ý, ta sẽ xin lão gia định đoạt."
Vương thị sửng sốt, mình cũng không nói yêu cầu cưới vị cô nương nọ, mới vừa rồi thấy vóc người hai vị cô nương, tuổi không chênh lệch lắm. Nếu
nói hợp mắt, là vị cô nương mắt hạnh dịu dàng kia tốt hơn, còn cô nương
mắt phượng còn lại, hơi có vẻ bén nhọn chút. Chỉ là sao Cận thị không
hỏi gì, đã