Thục Nữ Dụ Phu

Chương 43: Dụ Phu Kế Thứ Ba Mươi Sáu


trướctiếp

Chử phu nhân vừa nhìn, dung mạo tiểu nương tử xinh đẹp, dáng đi đoan trang, giọng nói mềm mại không giống giả vờ, ánh mắt bình thản dịu dàng, trong lòng đã có năm phần thích.

"Đứa bé ngoan, mau đứng lên đi." Bà vội vươn tay đỡ Tịnh Thục dậy, cẩn thận quan sát.

Tiểu nương tử ngượng ngùng, rũ mi mắt, mặc cho mợ kéo tay, khẽ nhấc môi, vẻ mặt mỉm cười.

Chu Lãng nhìn trộm biểu cảm của mợ, đã hiểu mấy phần, trong lòng âm thầm đắc ý.

Chử Quân Dao thì ra vẻ khinh thường, không phải chỉ xinh đẹp thôi sao, không quan tâm biểu ca ta, cũng chẳng phải hạng gì tốt.

"Mau đến ngồi xuống bên này, đây là hạt dưa [1] và quả nhân sâm mang về từ Lương châu, mau nếm thử đi." Chử phu nhân kéo Tịnh Thục ngồi lên đệm.

[1] hạt dưa: nguyên văn无壳瓜(dưa không vỏ), mình kèm hình bên dưới nhé.

"Biểu ca, hạt dưa này là món huynh thích ăn nhất, ta cố ý mang về cho huynh đấy, mau ăn đi nha." Chử Quân Dao bất mãn liếc mắt nhìn mẫu thân, không phải là Trưởng công chúa sắp xếp để gả vào sao, có cần thiết phải bợ đỡ như vậy không? Ngay cả cháu ngoại thân thiết cũng mặc kệ, có món ngon lại cho người ngoài ăn trước.

Chử Quân Dao nắm một xấp dầy lên nhét vào trong tay Chu Lãng, thấy Tịnh Thục nhìn lại, nên cố ý bốc lên mấy hạt nhét vào miệng y, sau đó khiêu khích trừng mắt nhìn nàng.

Chử phu nhân lạnh lùng nhìn, nhưng không khiển trách nữ nhi, bà cũng muốn xem thử tân nương tử có tính khí thế nào.

Tịnh Thục giương mắt nhìn nữ nhân khác đút hạt dưa vào miệng trượng phu mình, tuy động tác kia không dịu dàng, thậm chí phải nói là cứng rắn nhét vào, nhưng trong lòng thật sự vẫn có chút không thoải mái.

Tiểu nương tử buông mắt mấp máy môi, nhẹ nhàng bỏ một hạt dưa vào miệng, nhai từ từ nuốt chậm, nhẹ nói: "Quả nhiên ăn ngon, đa tạ cữu mẫu."

"Ngon thì ăn nhiều một chút đi." Chử phu nhân đẩy cái đĩa đến phía trước, hài lòng gật đầu. Nhìn ánh mắt tiểu nương tử hơi thất lạc, nhưng không có thái độ hung dữ gì với Dao Dao, có thể thấy được là người khoan hậu.

Chử Quân Dao không nghĩ vậy, mới vừa rồi ánh mắt nàng ấy nhìn biểu ca, rõ ràng là không vui, thật nhỏ mọn.

Chu Lãng ăn hạt dưa mà cười trộm, tiểu nương tử quả nhiên trúng chiêu, xem đi, nàng cũng sẽ ăn giấm đúng không? Xem sau này nàng có còn cười ta nữa không?

"Dao Dao, chúng ta ra ngoài xem thử cây hạnh già ở sân sau đi, đã rất nhiều năm rồi, không biết còn có thể nở hoa kết quả không?" Chu Lãng nói.

"Được, khi còn bé huynh còn cõng ta hái hạnh đấy, hôm nay huynh sẽ cõng không nổi đâu, ha ha." Chử Quân Dao thân mật khoác tay Chu Lãng, sóng vai đi về phía hậu viên.

"Ai nói không nổi, muội trưởng thành chẳng lẽ biểu ca cũng không mạnh hơn sao? Xem thử ta có nâng muội lên trời được không." Hai người vẫn còn đang thân thiết nói chuyện, giọng nói càng ngày càng xa. Tịnh Thục nhìn bọn họ đi cùng nhau, trong lòng càng ngày càng lạc lõng.

"Mẫu thân, A Lãng đến ạ, Mãn ca nhi vừa nghe nói, đã ồn ào muốn gặp thúc thúc rồi." Ngoài cửa có một bé trai khoảng ba bốn tuổi chạy vào, khoẻ mạnh kháu khỉnh, vừa vào cửa đã nhào vào lòng Chử phu nhân kêu bà nội, phía sau có một phụ nhân trẻ tuổi xinh đẹp bước theo.

"Ai da, Mãn ca nhi nhà chúng ta nhớ A Lãng thúc thúc rồi hả? Tẩm Phương, đây là nương tử của A Lãng, các ngươi làm quen đi. Tịnh Thục, đây là nương tử của biểu ca Quân Kiệt." Chử thị ôm đại tôn tử, cười không khép miệng được.

Tịnh Thục vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến tẩu tử."

Lưu Tẩm Phương trả lễ: "Đệ muội."

Mãn ca nhi nhấp nháy đôi mắt đen lúng liếng nhìn về phía người xa lạ, chợt vui mừng dùng bàn tay nhỏ chỉ vào Tịnh Thục nói: "Mẫu thân nói A Lãng thúc thúc cưới tân nương tử xinh đẹp, chính là ngươi sao?"

Chử phu nhân kéo tay hài tử xuống cầm trong lòng bàn tay: "Không được chỉ vào người lớn nói như thế, gọi là thẩm thẩm."

Mãn ca nhi ngoan ngoãn gọi: "Thẩm thẩm."

Đây vẫn là lần đầu tiên có người gọi mình là thẩm thẩm, Chu gia không có hài tử vai dưới, sau khi gả đến thì đây là lần đầu tiên được nghe xưng hô thế này, chợt cảm thấy mình đã trưởng thành rồi, dường như rất nhanh sẽ phải già đi.

Nhẹ nhàng đáp lại, Tịnh Thục vội vàng bảo Tố Tiên đã lấy lễ vật chuẩn bị xong ra. Buổi sáng đã hỏi Chu Lãng rõ về người Chử gia, cho nên đã chuẩn bị cho Chử phu nhân một đôi Bát Bảo Ngọc Như Ý, cho cữu cữu là trà Long Tĩnh Tây Hồ, cho Đại biểu ca một vò hoa quế cất thượng đẳng, cho tẩu tử và Quân Dao mỗi người một bộ đồ trang sức đeo tay. Cho Mãn ca nhi một cái vòng đeo cổ bằng vàng khảm mã não.

Lễ ra mắt nặng vậy đã khiến Chử phu nhân hơi ngại tiếp nhận, đoán rằng không thể do Trưởng công chúa an bài, vậy cũng chỉ có thể là từ hồi môn của nhà vợ cháu ngoại thôi.

"Cữu mẫu nuôi dưỡng phu quân nhiều năm, như thân mẫu, những lễ vật này chẳng qua chỉ để biểu đạt tấm lòng mà thôi. Nếu cữu mẫu không chịu thu, chính là xem cháu là người ngoài rồi." Tiểu nương tử nói rất thành thật, Chử phu nhân mỉm cười nhận lấy, càng cảm thấy thân thiết với Tịnh Thục.

"Là Mãn ca nhi đúng không, thật khiến người yêu thích." Tịnh Thục cúi người xuống nhìn hài tử khoẻ mạnh kháu khỉnh, thích từ đáy lòng.

Lưu thị cười nói: "Đúng vậy, bởi vì ngày sinh trùng với ngày tiểu mãn [2], nên đã lấy nhủ danh là Mãn ca nhi, để dễ nuôi ấy mà."

[2] tiểu mãn: (tiết) vào ngày 20, 21, 22 tháng 5

"Tiểu Mãn Tiểu Mãn, mạch lạp tiệm mãn. Là ngày thời tiết rất tốt, đứa nhỏ này nhất định có phúc." Tịnh Thục nói câu may mắn, người Chử gia sẽ không thật sự tin, nhưng nghe cũng lọt tai.

Mãn ca nhi ngồi không yên trong phòng, muốn ra vườn chơi, Lưu thị và Tịnh Thục lập tức đi theo ra ngoài. Lưu thị cũng là người có tính tình tri thư đạt lễ, tính cách hai trục lý tương đồng, càng nói càng hợp.

“Ôi chao! Sao chỉ thấy muội mà không thấy A Lãng vậy?" Lưu thị thấy nhi tử muốn với lấy nhánh cây, đã bẻ một cành liễu cho bé chơi, thuận tiện hỏi.

Tịnh Thục nhìn Mãn ca nhi cầm cành liễu giả làm kiếm, hi hi ha ha đùa giỡn, cười nhạt: "Chàng và biểu muội ra sau vườn ngắm cây hạnh rồi."

Lưu thị sửng sốt, miễn cưỡng cười: "Dao Dao vẫn còn trẻ con, trong lòng con bé biểu ca và thân ca ca đều giống nhau. Quân Kiệt đại ca tính tình trầm ổn, không thích chơi đùa với con bé, con bé và A Lãng đã quen ở cùng nhau, muội đừng để ý."

Tịnh Thục biết nàng ấy có lòng tốt, dịu dàng nói: "Muội cũng có muội muội hoạt bát tên là Khả nhi, tính tình không khác Dao Dao là bao, Dao Dao là muội muội mà phu quân xem trọng, đương nhiên cũng chính là muội muội của muội."

Lưu thị kéo tay Tịnh Thục cười nói: "A Lãng cưới được muội thật là có phúc, hắn có một thân bản lĩnh, chính trực, giữ mình trong sạch, còn muội thì khoan hồng độ lượng, dịu dàng hiểu lễ, có thể thấy được là cô mẫu dưới suối vàng, phù hộ A Lãng cưới được thê tử tốt."

Tịnh Thục được khích lệ, ngại so đo với Chử Quân Dao, hai nữ nhân chỉ nói việc nhà, rất nhanh đã đến bữa trưa.

Chử Văn Uyên và nhi tử Chử Quân Kiệt đến Lại bộ trình diện, đương nhiên gặp rất nhiều người quen mời đến tửu lâu dùng cơm. Bữa trưa chỉ có vài phụ nhân và Chu Lãng cùng ăn, Lưu thị và Tịnh Thục khá thân, nên đã săn sóc giúp nàng gắp thức ăn, Chử phu nhân có ấn tượng không tồi với tiểu nương tử, nên đã nhiệt tình kêu nàng ăn này ăn kia.

Chử Quân Dao nhìn thấy thì to mắt kinh ngạc, sao mới có một lát mà mẫu thân và đại tẩu đã ngả mũ đầu hàng rồi?

Chu Lãng nhìn nữ nhân mình yêu thích thân cận hòa hợp với mợ, trong lòng rất vui mừng, nhưng vẻ mặt không biểu hiện ra.

"Biểu ca, huynh cũng ăn đi, sao cứ ngây ngốc nhìn các nàng vậy." Chử Quân Dao bất bình dùm, liên tục gắp các món ăn trước mặt Tịnh Thục vào chén Chu Lãng, chất thành một tòa núi nhỏ.

Chu Lãng vùi đầu ăn, nén cười sắp không nhịn nổi.

Sau giờ ngọ, Tịnh Thục theo Lưu thị vào viện của nàng ấy, còn Chu Lãng theo Chử Quân Dao đi đến trường luyện võ. Một ngày trôi qua rất nhanh, buổi tối vợ chồng son nghỉ ngơi ở Lan viên Chử gia.

"Mẫu thân thích hoa lan nhất, cho nên viện bên kia của chúng ta đặt là Lan Hinh uyển, bên này gọi Lan viên, đây là viện mà trước khi mẫu thân xuất giá đã ở, sau đó lúc dẫn theo ta và đại ca về nương gia thì sẽ ở lại đây." Chu Lãng luyện võ ra một thân mồ hôi, sau khi tắm rửa thay tẩm y thì đi tới, giang hai tay muốn ôm nàng.

"Khó trách hoa lan này trân quý như vậy." Tịnh Thục như không thấy y, y mới vừa ngồi lên giường, nàng đã đứng dậy đi ngắm hoa lan.

Chu Lãng lúng túng, từ từ thu hẹp chà tay, đứng dậy đuổi theo: "Nàng biết bụi hoa này? Đây là giống rất hiếm, không nhiều người biết lắm."

"Ừ, đúng lúc mẫu thân ta cũng thích hoa lan, nhà ta đã từng có một gốc, loại hoa lan ba cánh này rất đặc biệt có hình tròn, sâu bướm, hình lưỡi; có lúc cũng có thể nhìn ra là hình cánh hoa thủy tiên hoặc hình quả mận; nếu gốc lan khỏe đôi khi sẽ có hoa văn tịnh đế. Cho nên gọi là tịnh đế hòa mỹ. Hoa màu đỏ nhạt, lá nồng xanh biếc, hơi nhọn. Phong lan là loài nổi bật vào mùa xuân, cũng được liệt vào bốn loại lan đứng đầu." Tịnh Thục dịu dàng nói.

"Nương tử thật uyên bác." Chu Lãng đi đến, muốn hôn nàng, không ngờ đầu mới vừa vươn ra, nàng đã đến chỗ một bụi hoa lan khác.

"Gốc cây này là Uyên Hồ bậc nhất, ba cánh tròn dài, hình tròn, bằng phẳng, cánh dày, mềm mại, màu xanh biếc, đầu cánh có điểm nhỏ màu đỏ, lá hình lưỡi nhỏ uốn cong, bao quanh lá là màu xanh đậm, gân lá sâu, vỏ trũng." Tịnh Thục né tránh y, khẽ vuốt ve một gốc hoa lan khác, còn mở một đóa ra đưa đến gần mũi, khẽ ngửi.

"Nương tử." Chu Lãng không vui, bước nhanh đến phía trước ôm lấy nàng: "Nghỉ sớm một chút đi, tối hôm qua nàng nói không thoải mái, ta đã cho nàng nghỉ một ngày rồi."

"Hôm nay ta


trướctiếp