Thẩm thị trở lại viện của mình, trong đầu vẫn nhớ đến cảnh kia. Không phải lão Tam không
thích vợ y sao, sao lại thay đổi nhanh như vậy? Vén tay áo, nhìn vết
thương trên người vẫn rõ ràng, vẻ mặt như tro tàn.
Vốn mình vẫn đồng tình với Cao thị, một cô nương tốt đẹp bị trượng phu
ghét bỏ, không thể viên phòng. So với nàng, mặc dù mình phải chịu chút
tội, nhưng thật sự vẫn còn có cơ hội mang thai. Nhưng đã thành thân hai
năm, bụng vẫn không có động tĩnh, gần đây trượng phu lại thêm hai thông
phòng có dung mạo xinh đẹp, hơn nữa các nàng cũng đã ngừng Tị Tử canh.
Nếu các nàng ta sinh ra nhi tử trước, vậy trong phủ chẳng phải mình càng không có địa vị.
Buổi tối, Chu Đằng uống say bên ngoài trở về, nàng ta chủ động hầu hạ
hắn tắm rửa thay y phục, muốn giữ hắn trong phòng mình. Chu Đằng cũng
không phản đối, ngã lên giường, lười biếng phun ra hai từ: "Sờ đi."
Thẩm thị run lẩy bẩy đưa tay ra sờ chỗ kia của hắn, nhưng không thấy một chút biến hóa nào. Trước kia nàng ta cảm thấy xấu hổ, không muốn sờ,
hôm nay đã nóng nảy, không để ý quá nhiều, dùng cả hai tay, nhưng vẫn
không thấy một chút hùng phong.
"Đồ ngu xuẩn, gia nhìn thấy ngươi thì hứng thú đã không dậy nổi, vì để
ngươi sinh nhi tử, còn phải cố mà hầu hạ ngươi." Miệng Chu Đằng vừa
không sạch sẽ mắng, vừa nhặt vạt áo lên trói cánh tay Thẩm thị lại, treo ngược lên giường, cột vào móc giường. Tiện tay nhặt cây roi gân bò phía cuối giường lên, vận dụng cánh tay béo tốt, quất roi vào thân thể gầy
yếu.
Thẩm thị liều chết cắn môi, không dám phát ra một chút âm thanh. Liếc
mắt xuống bụng hắn, quả nhiên phát hiện chút ít biến hóa. Nàng ta khẽ
khép mắt lại, khóe mắt chảy xuống hai hàng lệ, chỉ do số mệnh không tốt, nhận thôi vậy.
Chu Đằng càng đánh càng hăng, rốt cục có thể xong việc, cởi trói cho Thẩm thị, ra vẻ ta đây.
Một khắc đồng hồ sau, Thẩm thị yên lặng kéo chăn đắp lên cao, đặt một
cái gối đệm dưới mông, trong lòng cầu nguyện có thể mang thai hài tử,
chỉ cần có thể có hài tử, sau này mình sẽ không cần chịu khổ như vậy,
hắn thích tìm bao nhiêu nữ nhân cũng tùy hắn.
Giờ khắc này trong Lan Hinh uyển, Tịnh Thục cũng không có ‘ngày lành
tháng tốt’. Chu Lãng tức giận, giày vò nàng không thôi. Hôm nay nếu
không phải mình đúng dịp đụng phải, chắc nàng đã bị tiểu Kim Phượng nện
vào nước, nước không sâu, dưới nước đều là đá tảng... Y thật muốn hung
hăng đánh nàng một trận, nữ nhân ngốc này, không có năng lực tự vệ, còn
ngốc nghếch đi cứu người.
Cho dù y đã nắm chặt quả đấm kêu lên răng rắc, cuối cùng vẫn không thể
xuống tay. Nếu không nỡ đánh mắng thì trừng phạt nàng ở trên giường vậy, để nàng biết sợ.
"Phu quân... Phu... A..." Ê ẩm tê dại qua đi, nàng đã không biết đây là
lần thứ mấy. Y lạnh mặt, động tác mạnh mẽ, một lần rồi một đưa nàng lên
mây.
Chu Lãng cúi người xuống ôm chặt nàng, cuối cùng không thể không tha cho nàng. "Sau này không được làm chuyện nguy hiểm như vậy, có biết không,
nếu nàng..." Nếu nàng xảy ra chuyện gì, y thật không dám nghĩ. Trước hôm nay, chỉ biết mình thích nàng thôi, nhưng không biết trong đáy lòng
thật không ngờ còn sợ mất đi. Nếu nương tử không còn, cõi đời này y chỉ
còn lại một mình cô độc.
Tịnh Thục thở dốc thật lâu, cuối cùng đã có sức nói chuyện. "Ta cũng
không phải muốn hy sinh bản thân đi cứu con bé, chẳng qua là dưới tình
thế cấp bách..."
"Dưới tình thế cấp bách cũng không được." Chu Lãng không khách khí chặn lời nàng, như còn chưa hết hận nhẹ cắn môi nàng.
Tịnh Thục uất ức, chỉ vì y không thích con gái của Quận vương phi, nên
mới nổi giận như vậy? Oán giận đã bao lâu rồi chứ? Nhưng nàng không dám
phản bác, chỉ ngoan ngoãn nói: "Ta biết, sau này sẽ không vậy nữa."
Chu Lãng nhìn nàng đăm đăm, có thể nhìn ra, tiểu nương tử không vui,
nhưng y sẽ không nhượng bộ, phải để nàng biết, sau này không thể làm
chuyện như vậy nữa.
Ngày kế lên trên phòng thỉnh an, Tịnh Thục phát hiện không khí rất đè
nén. Có lẽ do bản thân nghĩ nhiều vì có cảm giác giữa mọi người đều lạnh lùng xa cách. Định tự giam mình trong phòng, mỗi ngày làm chút tú nữ
công, giết thời gian.
Chu Lãng thấy tiểu nương tử cả ngày buồn bực không vui, trong lòng hơi
hối hận, không phải mình đã thật sự quá đáng chứ. Nháy mắt đã đến đầu
tháng ba, vườn hoa đào trăm dặm bên ngoài thành Trường An đã đến thời
điểm đẹp nhất.
Mấy ngày nay Nhị tiểu thư Chu Ngọc Phượng và Tam tiểu thư Chu Nhã Phượng cũng đi qua đi lại giữa Quận vương phi và Thẩm thị, dù sao cô nương gia ra cửa một mình không tốt lắm, còn phải nhờ vào Nhị ca và Nhị tẩu dẫn
theo.
Vào ngày thứ đầu tháng ba là lễ Thượng Tị [1], quan to hiển quý tất
nhiên phải ra khỏi cửa đạp thanh, ở Tiểu Đường dân phong cởi mở, không
bị quy củ lễ phép ràng buộc, nếu trong lễ này, nhóm nam nữ chưa thành
gia thất vừa gặp đã yêu, nhà trai sẽ nhanh chóng tới nhà đàng gái cầu
hôn. Lễ Thượng Tị hàng năm thường dệt thành vài đoạn giai thoại, dù sao
cũng là do chính mắt mình chọn trúng, cuộc sống sau tân hôn đều càng
nhìn càng hợp mắt ngọt ngào.
[1] Lễ Thượng Tị: Lễ đôi ba hay Thượng Tị là một lễ hội cổ xưa của Trung Quốc được tổ chức vào ngày thứ ba của tháng thứ ba theo lịch Trung
Quốc. Trong lễ hội, mọi người sẽ ra bên ngoài chơi nước,
![](https://img.webtruyen.com/public/images/storyimg/20190217/thucnu.png)